Bên trong động phủ, cánh cửa mật thất rốt cuộc cũng đã mở ra.
Một bóng người lóe ra với mái tóc rối bời nhìn không rõ khuôn mặt từ trong mật thất chậm rãi đi ra.
Lúc này, hoàng quang lóe ra, Khúc Hồn lập tức xuất hiện bên cạnh người này, thần sắc cực kì mê muội.
"Hắc hắc, Kết đan rốt cuộc Kim đan đại thành!" Nhìn hết thảy mật thất và Khúc Hồn đang nghiêng người bên cạnh. Người này đột nhiên ngửa đầu cười phá lên, mơ hồ lộ ra âm thanh như rồng ngâm hổ khiếu.
Trong lúc đó từ dưới mái tóc rối bời và bẩn thỉu kia lộ ra một khuôn mặt, đúng là của người sáu mươi năm trước đi vào trong mật thất - Hàn Lập.
Chỉ là lúc này trong mắt hắn tinh mang vận chuyển giơ tay nhấc chân đều rất có khí thế, phảng phất đã thay đổi thành một người khác.
Hàn Lập cười to, nhìn hết thảy ngoài mật thất thì có loại cảm giác xa lạ.
Sáu mươi năm không màng thế sự, làm cho hắn có cảm giác như đã trở thành một người khác, giống như những gì xảy ra trước kia hết thảy đều trở nên rất xa vời.
Hàn Lập không dừng lại tại lâu, mà dựa theo ấn tượng trong trí nhớ trở lại phòng ngủ của mình.
Sau thời gian một bữa cơm, Hàn Lập từ trong phòng ngủ đi ra mặt mày đã trở nên sang sủa. Một lần nữa khôi phục dung mạo và trang phục vài chục năm về trước,và vẫn còn bộ dáng một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Bất quá, ánh mắt hắn bây giờ trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng, không vội không vàng hướng trùng thất mà đi.
Phệ Kim Trùng bên trong trùng thất và mấy chục năm trước hoàn toàn không giống nhau.
Chẳng những đạt tới số lượng kinh khủng mấy vạn con mà nguyên bổn lúc đầu trùng xác chỉ có màu bạc, nay cũng đã xuất hiện những đốm màu vàng, có vẻ rất dữ tợn, hung ác.
Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập không lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhiều năm về trước, hắn thông qua phân thân Khúc Hồn đã biết về việc này. Bây giờ chỉ bất quá là tận mắt chứng thực mà thôi.
Tự ngẫm, Hàn Lập thấy mình cũng vạn lần bất ngờ, lúc đầu chỉ là linh quang chợt lóe, đem Phệ Kim Trùng này để thí nghiệm Nghê Thường Thảo. Không nghĩ tới lại may mắn giải quyết được vấn đề nuôi dưỡng Phệ Kim Trùng.
Sau khi hắn bế quan, Khúc Hồn vẫn mỗi tháng không ngừng đem Nghê Thường Thảo cho Phệ Kim Trùng ăn, làm cho kì trùng này sau khi ăn vào tính tình biến đổi, càng ngày càng trở nên hung dữ.
Cứ nuôi như vậy được ba, bốn năm sau Phệ Kim Trùng rốt cuộc xảy ra dị biến.
Bất ngờ, một lần sau khi gặm sạch Nghê Thường Thảo bọn chúng lại bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau.
Mấy ngày sau, mấy trăm con Phệ Kim Trùng lúc đầu chỉ còn sót lại có hơn mười con, nhưng những con trùng tử còn sống sót này, thể tích và khí tức đều hơn xa đồng loại lúc trước.
Hơn nữa, những con này không lâu sau khi cắn nuốt đồng loại của nó thì bắt đầu tự động đẻ trứng. Mỗi con đều đẻ gần một trăm quả trùng noãn (trứng sâu) mới từ từ chết đi.
Hàn Lập trong thời gian này thu được hơn một ngàn quả trùng noãn.
Những con trùng này sau khi ấp trứng khoảng gần một năm thì trứng sẽ tự nở.
Vì vậy, Khúc Hồn lại dùng Nghê Thường Thảo làm thức ăn cho bọn nó, để cho chúng không ngừng cắn nuốt, đẻ trứng.
Sau vài lần liên tiếp như vậy, số lượng Phệ Kim Trùng bắt đầu trở nên tăng mạnh.
Nếu không phải Nghê Thường Thảo có thể thôi thục số lượng có hạn, thời gian phát sinh làm cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau ngày càng dài ra, nói không chừng số lượng còn tiếp tục tăng cao.
Hơn nữa càng làm cho người ta ngạc nhiên là Phệ Kim Trùng này sau khi cắn nuốt lẫn nhau thì đời sau so với đời trước càng cường địa hơn. Ngay cả trên trùng xác vốn thuần một màu bạc cũng đã xuất hiện một vài đốm vàng, hơn nữa đốm vàng còn có xu thế càng lúc càng lớn.
Điều này làm cho hắn thầm nghĩ, không lẽ là đợi đến khi toàn bộ trùng xác hóa thành màu vàng, chúng nó mới chính thức thăng cấp?
Đứng ở ngoài trùng thất, Hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn Phệ Kinh Trùng này hồi lâu, không nói gì.
Hắn rất rõ ràng, phương pháp nuôi dưỡng và gây giống Phệ Kim Trùng này khẳng định không phải phương pháp mà ngự thú tu sĩ cổ xưa hay dùng.
Bởi vì hắn tin tưởng, kỳ hiệu thôi thục của thần bí tiểu bình này ở phàm tục thế gian tuyệt đối chỉ có một.
Nói không chừng loại phương pháp này càng tốt hơn so với phương pháp nuôi trùng của những người trước.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập mỉm cười. Hướng một gian trùng thất cách vách khác không xa đi đến, nơi đó giam giữ hai con Huyết ngọc tri thù.
Mặc dù nghe lời Hàn Lập, Khúc Hồn mấy năm nay chỉ dùng một bộ phận nhỏ lục dịch để luyện chế linh dược Tự Linh Hoàn, nhưng trải qua thời gian dài như vậy được ăn Tự Linh Hoàn, hai con Huyết ngọc tri thù sớm đã thăng lên vài cấp, hôm nay đã là yêu thú cấp bốn đỉnh phong.
Chúng nó hiện tại so với con Bạch ngọc tri thù ngày đó hắn nhìn thấy bên trong động quật dưới đất giống nhau như đúc, toàn thân trong suốt như ngọc, xinh đẹp cực kỳ.
Hàn Lập đến hiển nhiên kinh động hai con Bạch tri thù, chúng nó đã sớm cùng với Hàn Lập tâm ý tương thông nên bay nhanh về phía cửa đá, bộ dáng muốn cùng Hàn Lập vui đùa, thân thiết.
Hàn Lâp trong lòng vui vẻ mở cửa đá ra. Hai con Huyết ngọc tri thù lập tức nhảy ra, không ngừng bắt đầu đảo quanh thân Hàn Lập.
Hàn Lập vuốt ve lưng hai con yêu thú một lát. Đối với thân thể cực kì trong suốt của bọn nó lấy làm thắc mắc không thôi! Sau đó mới dùng túi linh thú thu hồi bọn nó, rồi xoay người rời khỏi trùng thất.
Còn với Phệ Kim Trùng này, Hàn Lập còn chưa có ý sử dụng.
Hăn định đợi đến khi trùng tử này lại tiếp tục ấp trứng rồi cắn nuốt thêm vài đời nữa, sau khi thân thể hoàn toàn chuyển thành màu vàng mới mang đến đại dụng, dùng chúng nó làm sát thủ trong bóng tối.
Tiếp theo, Hàn Lập vòng vo khắp nơi tại động phủ rồi mới hăng hái rời khỏi đó về phòng ngủ.
Khoan khoái nằm trên giường gỗ, Hàn lập nhớ lại tình hình lúc Kết đan trong mật thất.
Việc lần này có thể Kết đan thành công nhanh như vậy, cũng vượt xa dự liệu của Hàn Lập.
Hắn không có tu thành "Tam chuyển trọng nguyên công" mà chỉ là trong hơn ba mươi năm hoàn thành nhị chuyển mà thôi.
Bởi vì nhờ vào phục dụng đan dược để tu luyên "Tam chuyên trọng nguyên công". Tốc độ tu luyện so với dự định của hắn lúc đầu nhanh hơn nhiều.
Nguyên hắn tưởng rằng nếu muốn đem tam chuyển toàn bộ tu thành, khẳng định phải cố hết sức, thậm chí căn bản không làm được.
Nhưng không nghĩ tới trăm năm đã hoàn thành nhị chuyển. Điều này làm cho việc tu luyện thành đệ tam chuyển trong lúc hắn còn thọ nguyên đúng là có thừa khả năng.
Nhưng sau đó, tâm tư Hàn Lập bắt đầu hoạt động, lại không dám đem toàn bộ hy vọng có thể Kết đan đặt lên "Tam chuyển trọng nguyên công".
Dù sao công pháp này là của nhà người ta độc chiếm, vẫn chưa có người khác tu luyện qua!
Hơn nữa theo trên công pháp ghi lại, sau khi tam chuyển thành công thì có thể có một nửa khả năng Kết đan thành công. Như vậy không phải nói nếu hắn tu luyện xong tam chuyển rồi vẫn có một nửa khả năng không cách nào có thể Kết đan.
Điều này làm cho tâm trạng hắn trở nên nặng nề, không khỏi nghĩ rằng phải tìm thêm một vài thủ đoạn để cho hy vọng Kết đan lớn hơn một chút.
Trước khi bị hắn tiêu diệt, lời người từng là thiếu chủ Thiên trúc giáo "Lâm sư huynh" đã nói: "Nếu đem Đại Diễn Quyết tu luyện tới tầng cao có thể đề cao khả năng Kết đan", lại một lần nữa hiện lên trong đầu Hàn Lập.
Vì vậy sau khi trải qua một phen cẩn thận tính toán, hắn bắt đầu tu luyện Đại Diễn Quyết tầng thứ ba công pháp.
"Mặc kệ những lời này là thật hay giả, tu luyện cái này chắc là không có tác hại gì đâu!" Đó là ý nghĩ đơn giản của Hàn Lập lúc ấy.
Tầng thứ ba của Đại Diễn Quyết đương nhiên so với tu luyện tầng thứ hai thi tốn thời gian dài hơn.
Hàn Lập dùng hơn hai mươi năm thời gian mới vất vả đột phá bình cảnh, miễn cưỡng luyện thành.
Về phần tầng thứ tư của Đại Diễn Quyết, Hàn Lập căn bản không muốn tu luyện.
Bởi vì thời gian dùng để tu luyện quá dài, Hàn Lập bây giờ không thể chờ đợi được.
Sau đó, Hàn Lập dưới sự phụ trợ của các loại linh dược, bắt đầu việc Kết đan, việc này kéo dài mấy năm.
Nói thật, bởi vì lần trước Kết đan thất bại cực kì thảm hại, làm cho Hàn Lập đối với lần thứ hai Kết đan này không quá hy vọng.
Chẳng qua là tâm lý ngập ngừng lo sợ mất vài năm mới tiến hành, Khúc Hồn kết thành Sát Đan tiêu hao bốn năm thời gian, mà Hàn Lập do tư chất không bằng nên phải hết năm năm thời gian, không lâu trước đây mới ngoài ý muốn mà kim đan đại thành.
Cho dù bản thân hắn cảm nhận được thiên địa linh khí đang điên cuồng thấm vào trong cơ thể. Chân nguyên toàn thân sau khi liều mạng quay vòng tại đan điền thì ngưng kết thành một hạt châu nhỏ bằng ngón cái bốn màu. Hàn Lập vẫn có một loạt cảm giác đang trong mơ.
"Như vậy là đã tiến vào Kết đan kỳ?" Hắn vẫn còn có chút không quá tin tưởng.
Hắn chỉ mới chuẩn bị đã thấy bầu trời biến động thì rất là kinh hãi suýt tí nữa bỏ giữa chừng, có khi làm cho Kim đan còn chưa ổn định hỏng mất.
Hàn Lập rất sợ hãi vội vàng làm cho tâm cảnh bình tĩnh lại, mới không phạm sai lầm lớn khiến cho chính mình lại trở về Trúc cơ kỳ một lần nữa.
Hàn Lập nằm trên giường nghĩ tới đây thì nhịn không được khóe miêng khẽ nhếch hơi cười khẽ.
"Xoạt" một cái, hắn đứng lên, rời khỏi giường.
Hắn bây giờ cho dù đã cách lúc Kết đan một thời gian dài, nhưng nội tâm lại càng nghĩ càng hưng phấn, không cách nào bình yên được.
Tiến vào Kết đan kỳ, chẳng những ý nghĩa từ nay về sau xem như là tu tiên giới cao nhân, hơn nữa thọ nguyên lại càng kinh khủng, đạt tới năm, sáu trăm năm, điều này làm cho hắn sau này có thể an tâm tu luyện.
Mà quan trọng nhất chính là, hắn rốt cuộc có thể sử dụng đan hỏa, tự mình luyện chế pháp bảo.
Nói về pháp bảo thì Hàn Lập trong tay chỉ có hai kiện.
Một kiện "Hỗn Nguyên Bát" đã cho Khúc Hồn luyện hóa, còn thanh kiếm "Lục Hoàng Kiếm" hắn chuẩn bị tạm thời dùng để hộ thân.
Mà cái hắn muốn luyện chế nhất chính là "Kim hiệt" thèm thuồng đã lâu, pháp bảo "Thanh trúc phong vân kiếm".
Kiếm này chỉ cần luyện chế thành công, uy lực tuyệt đối lớn, có thể tung hoành trong các tu sĩ đồng cấp.
Hơn nữa, hắn bây giờ Thanh nguyên kiếm quyết đã luyện tới tầng bảy, rốt cuộc cũng có thể sử dụng thần thông "Kiếm ảnh phân quang thuật".
Điều này làm cho hắn đối với con đường tu tiên sau khi Kết đan tràn ngập chờ mong.
Việc hắn muốn làm bây giờ chính là nhanh tay thu thập tài liệu để luyện chế pháp bảo "Thanh trúc phong vân kiếm". Sớm đem pháp bảo này dưới sự giúp đỡ của đan hỏa và nguyên thần luyện ra uy lực thật lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...