Phàm Nhân Tu Tiên

Hàn Lập cùng nam tử kia ngồi ở hai bên của một cái bàn bát tiên, hai người nhìn nhau vài lần muốn mở miệng nói chuyện.

Tu sĩ tới nơi đây mua đồ, ai cũng không muốn thân thiết cùng người lạ, lỡ như lại dẫn đến địch ý của người khác.

Nhưng nam tử ngồi đối diện vẫn tò mò liếc mắt vài lần, nhìn Khúc Hồn đứng ở chỗ cầu thang, không có tiến vào đại sảnh.

Với nhãn lực của hắn sớm đã nhìn ra thân phận luyện thi của Khúc Hồn nhưng lại cảm thấy có linh khí tồn tại, làm hắn trong lòng rất nghi hoặc.

Dù sao người tu tiên luyện chế loại Thiết Giáp thi như người sống, dưới tình huống bình thường đều là cu li có sức có lực mà thôi và trên người sẽ không tồn tại pháp lực.

Nam tử này kiềm chế sự nghi vấn dao động trong lòng. Hàn Lập cũng là Trúc Cơ trung kỳ nên làm hắn có chút kiêng kị.

Sau một thời gian khi Hàn Lập uống xong chén trà thì vị phu nhân kia rút cuộc cũng về tới đại sảnh.

Lúc này phía sau nàng ta có hai gã tráng hán dáng người khôi ngô, nhưng một tia pháp lực đều không có, bản mặt cực kỳ ngốc nghếch, chính là hai con Khôi lỗi trông rất sống động.

Trên tay bọn họ đang cầm một cái khay rất lớn, ở giữa căng phồng ra, dùng một cái khăn tơ màu hồng nhẹ nhàng che lên, xem ra đây chính là trân phẩm trong miệng của nữ chưởng quỹ.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, hắn vừa rồi dùng thần thức muốn xuyên qua cái khăn màu hồng, nhìn xem bên trong rút cuộc là vật gì, nhưng không nghĩ rằng cái khăn tơ nhìn rất bình thường kia lại có điểm làm cho hắn ngoài ý muốn, không khỏi quay đầu liếc xéo nam tử đối diện.

Chỉ thấy trên mặt tên kia cũng hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên sự tình xảy ra cũng giống như Hàn Lập.

Vị phu nhân trung niên bước vài bước tới trước mặt Hàn Lập. Trước tiên mỉm cười rồi mới nói:


"Phiền đạo hữu bên này thiếp đã biết, nhưng còn các hạ thì không biết phải xưng hô như thế nào? Thiếp họ Lam, hai vị có thể gọi là Lam phu nhân." Bộ dáng nàng ta rất thuần thục, giới thiệu mình một chút.

Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên ngượng ngùng, không muốn mở miệng nhưng phải miễn cưỡng đáp:

"Tại hạ họ Hàn!"

Sau đó hắn không nói gì nữa, lộ ra bộ dáng lãnh đạm không muốn nhiều lời.

Lam phu nhân thấy thế cũng không để trong lòng.

Du sao tu sĩ tới nơi đây, trong mười người thì có đến tám, chín đều làm ra vẻ lạnh lùng như hắn. Nàng đã sớm coi như thường rồi.

Vì thế vị phu nhân này mỉm cười, rồi vẫy tay kêu một tên Khôi lỗi đi đến trước mặt.

Sau đó Lam phu nhân vươn ngón tay ngọc ngà thon thả ra, đem bỏ tấm khăn lụa màu hồng xuống, trên khay lộ ra một vài thứ.

Hàn Lập cùng nam tử đối diện họ Phiền kia đồng thời tinh quang trong mắt chợt lóe, bắn ra bên ngoài, ngưng thần nhìn vật ở giữa khay.

Chỉ thấy có một cây trường kiếm, đoản nhận, thêm pháp khí hình phi tiêu và pháp khí hình nhẫn, thậm chí còn có một bộ khôi giáp màu đen, tất cả đều lấp lóe tinh quang, vừa thấy đã biết không phải là vật phàm.

Sau khi xem rõ ràng chúng, Hàn Lập cùng nam tử kia có những phản ứng khác nhau.

Tu sĩ họ Phiền thì gắt gao giương mắt nhìn, lộ ra thần sắc say mê, trong khi đó ánh mắt Hàn Lập lại rời đi, biểu hiện một bộ dáng không hứng thú, điều này làm cho vị Lam phu nhân kia cảm thấy ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Hàn Lập thêm lần nữa.


"Cái này gọi là Hàn Tinh nhận, dùng huyền tinh cùng băng ngọc thế gian hiếm có để luyện chế, chẳng những công kích cường đại mà còn mang theo khí tức âm hàn hiếm thấy. Khi chiến đấu dài hơi thì làm cho thực lực của địch nhân bất tri bất giác giảm đi, thật sự là tinh phẩm trong các pháp khí đỉnh giai." Cổ tay vị phu nhân họ Lam duỗi ra, cầm lấy thanh đoản nhận trong suốt trên cái khay kia, từ từ giới thiệu.

Sau đó nàng vũ động pháp khí trong tay một chút, nhất thời một cỗ hàn khí lạnh lẽo xuất hiện, làm cho nha hoàn bên cạnh với tu vi Luyện Khí kỳ không nhịn được rùng mình một cái.

"Phu nhân có thể để cho tại hạ nhìn kỹ thanh đoản nhận này được không?" Nam tử họ Phiền lộ ra vẻ hưng phấn hỏi.

Những lời này làm Lam phu nhân mỉm cười, không chút chần chờ vội đem thanh đoản nhận chuyển qua, sau đó như có như không liếc nhìn Hàn Lập.

Nhưng đập vào mắt là một Hàn Lập thần sắc như thường, đang cúi đầu nhìn chén trà trong tay, bộ dáng không có chút nào động tâm. Điều này làm cho Lam phu nhân hơi thất vọng.

"Tốt, ta muốn mua Hàn Tinh nhận này, chẳng biết phải tốn bao nhiêu linh thạch?" Vào lúc này nam tử kia sau khi xem xét pháp khí liền lớn tiếng nói.

Nghe vậy Lam phu nhân có điểm ngoài ý muốn.

"Đạo hữu không định xem các thứ khác hay sao?" Lam phu nhân thản nhiên hỏi.

"Không cần, tại hạ đương nhiên biết những thứ sau sẽ tốt hơn một ít, nhưng tiền trong túi của tại hạ phỏng chừng cũng chỉ có thể mua được đoản nhận này mà thôi. Cho dù những thứ khác có tốt nhưng tại hạ cũng hữu tâm vô lực. Còn không bằng không xem thì tốt hơn, đỡ phải trông thấy mà thèm!" Vị Phiền tu sĩ này nói rất thẳng thắn, còn có chút dí dỏm, làm cho Lam phu nhân xinh đẹp che miệng cười khẽ.

"Hàn Tinh nhận này có giá tám trăm, Phiền đạo hữu giao đủ linh thạch là được." Nàng ta sau khi cười xong, nói rõ ràng.

"Được, linh thạch ở đây xin phu nhân kiểm tra xem coi có đủ số lượng hay không?"


Nam tử kia cực kỳ sảng khoái xuất ra túi trữ vật, dốc ngược, trong chớp mắt giữa bàn liền xuất hiện một đống linh thạch màu sắc khác nhau.

Ánh mắt Lam phu nhân nhẹ nhàng đảo qua, khóe miệng có chút cười khẽ nói:

"Thiếp như thế nào lại không tin đạo hữu đây, không cần kiểm tra đâu."

Nói xong, nàng lấy một cái túi trữ vật ra, đem đống linh thạch này thu vào trong.

Hành động đó làm cho vị tu sĩ họ Phiền rất có hảo cảm, trên mặt lộ ra thiện ý rồi cáo từ rời đi.

Hàn Lập ở một bên thấy màn này, trên mặt tuy không có biểu tình gì nhưng trong lòng cười lạnh vài tiếng.

"Cái gì kêu là không cần kiểm tra?! Một tia thần thức yếu ớt vừa rồi phủ trên đống linh thạch là cái gì vậy? Rõ ràng thần thức của vị Lam phu nhân này so với tu sĩ bình thường cường đại hơn rất nhiều, khoảng khắc có thể tra được số lượng linh thạch mà không bị người ta phát giác, mới cố tình nói lời hời hợt, ra vẻ thế thôi." Hàn Lập trong tâm cười nhạo thầm nghĩ.

Lam phu nhân không biết tiểu xảo của mình bị Hàn Lập nhìn thấy, sau khi mỉm cười nhìn nam tử kia đi xuống lầu, liền đem ánh mắt trở lại trên thân Hàn Lập.

"Hàn đạo hữu tựa hồ đối với mấy thứ này đều không có hứng thú, chẳng lẽ chúng còn không có hợp nhãn hay sao?" Lam phu nhân cười nhàn nhạt nói.

Nói cũng kỳ quái, nàng biết rõ vị tu sĩ trước mặt tu vi thấp hơn mình một chút, nhưng không hiểu vì sao lại cảm nhận được một tia nguy hiểm quỷ dị từ trên thân của Hàn Lập, điều này làm cho nàng nói chuyện với hắn không khỏi uyển chuyển hơn rất nhiều, theo bản năng không dám đắc tội.

"Nếu nói về phẩm chất thì đích xác mấy cái kia cũng được, nhưng ta muốn pháp khí có chút đặc thù, phải thích hợp với công pháp của ta. Hơn nữa tại hạ không chỉ muốn pháp khí, phù lục mà còn có những thứ khó gặp nữa." Hàn Lập cực kỳ bình tĩnh đáp lời.

"Ồ, Hàn đạo hữu nếu có yêu cầu như vậy thì nên sớm nói ra. Thiếp còn tưởng đạo hữu cũng giống như nam tử vừa rồi, chủng loại gì cũng được." Lam phu nhân cười khẽ.

"Chỉ cần đạo hữu có đủ lực thì Tinh Trần các chúng ta có thể đáp ứng hết thảy những thứ đạo hữu muốn." Vị phu nhân này cực kỳ tự tin nói.


Nghe xong lời này, Hàn Lập cười hắc hắc vài tiếng, sau đó trực tiếp hỏi:

"Một khi phu nhân đã nói như vậy, ta đây liền đề xuất. Tại hạ muốn hỏi một chút là quý các có hay không có đan phương dùng cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ? Hoặc là pháp khí thành bộ cũng được, số lượng trong bộ pháp khí đó càng nhiều càng tốt."

Nghe xong yêu cầu của Hàn Lập, sắc mặt Lam phu nhân có chút biến đổi, nhưng lập tức liền khôi phục vẻ bình thường.

"Yêu cầu của đạo hữu đích xác có chút không bình thường. Nếu là nửa tháng trước, thiếp chỉ sợ thật sự là không được, nhưng gần đây bổn các thu được hai phương thuốc cùng một bộ pháp khí đỉnh giai, chẳng qua giá cả của hai thứ này thật sự quá xa xỉ, thiếp không có khả năng làm chủ. Đạo hữu phải lên tầng sau thương lượng mới được." Lam phu nhân dùng đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn Hàn Lập, trong miệng chậm rãi nói.

"Tại hạ có thể lên tầng sáu sao?" Hàn Lập tựa hồ sớm đã dự đoán được lời của nàng ta, thần sắc như thường hỏi.

"Đương nhiên là có thể, chẳng qua dựa theo quy định thì thiếp phải kiểm tra tư cách của đạo hữu mới được." Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán.

"Tư cách gì?" Hàn Lập không thèm để ý hỏi.

"Rất đơn giản, đạo hữu nếu trên người có hơn một ngàn linh thạch hoặc có vật phẩm trao đổi cùng giá trị là được." Lam phu nhân bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh nói.

"Những cái này đủ không?" Hàn Lập không nói hai lời, từ trên người lấy ra túi trữ vật đựng linh thạch, ném cho nàng ta.

Linh thạch bậc thấp trên người hắn không chỉ có hơn một ngàn, mà còn gần tới hai ngàn.

Lam phu nhân tiếp nhận túi trữ vật, thần thức thoáng đảo qua, liền gật gật đầu trả lại.

"Hàn đạo hữu theo ta đến đây, ta tự mình đưa đạo hữu lên tầng sáu." Nói xong, Lam phu nhân không quay đầu lại nữa mà hướng cầu thang đi đến.

Hàn Lập thấy thế, tự nhiên không lên tiếng, đi sát theo sau.

Gã phục vụ mang áo hồng giữ ở cầu thang thấy nàng đi đến, lập tức im lặng nhường đường, Hàn Lập cùng với nàng ta một trước một sau đi lên tầng sáu của Tinh Trần các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui