Hàn Lập không có lập tức đáp ứng hay cự tuyệt, mà hai hàng lông mày nhăn lại, cúi đầu không nói, suy tính được mất.
Trong lòng Hàn Lập thực không muốn đáp ứng việc này.
Bởi vì trận pháp cùng luyện khí thuật hiện tại đối với hắn mà nói là thứ vứt đi, trừ phi Kết Đan thành công, nếu không căn bản không có thời gian nghiên cứu chúng. Hơn nữa hắn không muốn trêu chọc một gia tộc tu tiên cường đại, càng đừng nói là hắn cũng không có khả năng này.
"Ta biết thỉnh cầu này rất quá phận đối với Hàn tiền bối, nhưng Như Âm thật sự không có biện pháp khác." Nàng cười buồn bã, sắc mặt trở nên trắng xanh.
"Tề đại ca sở dĩ chết trên tay Phó gia đều là do thiếp gây ra. Nếu đời này không báo thù cho phu quân của mình, Như Âm sau khi chết cũng không có mặt mũi nào gặp lại dưới cửu tuyền." Tân Như Âm thấp giọng thì thào nói, trong lời tràn ngập ý than trách.
Hàn Lập nghe nữ tử này nói đến chữ "chết" thì hai hàng lông mày không khỏi giãn ra, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn kĩ khuôn mặt của Tân Như Âm, điều này làm cho nàng run sợ một chút.
"Khí sắc của nàng không tốt, để ta xem mạch cho!"
Hàn Lập đột nhiên nói ra một câu ngoài ý muốn của Tân Như Âm, trong thanh âm tràn ngập ý tứ bắt buộc.
Trong mắt nàng hiện ra một tia dị sắc, sau khi do dự một chút liền nghe lời, đem cổ tay ngọc ngà đưa cho Hàn Lập.
Hắn không khách khí đem hai ngón tay áp lên mặt trên, sau đó rót một tia linh khí vào trong cơ thể.
Sau một lúc lâu thần sắc hắn có chút khó coi.
"Nàng có biết rằng tất cả kinh mạch của mình đều đã khô héo! Theo đó trong vòng hai năm sẽ chết." Hàn Lập rút tay lại, lạnh lùng nói.
Sau khi nghe xong lời xác nhận của Hàn Lập, Tân Như Âm lại trở nên mỉm cười.
"Thiếp đương nhiên biết, thân thể của chính mình mà còn không rõ sao chứ? Thể chất của thiếp là loại "Long ngâm chi chất" của nam giới, lại sanh nhầm trên người nữ nhân, nếu cố sức tu chân thì kinh mạch sẽ dần dần khô héo, có thể sống đến hôm nay đã là điều may mắn. Lúc trước thiếp phí hết tâm cơ tìm được một phương thuốc cổ xưa, nghĩ rằng có thể chữa khỏi chứng bệnh này nhưng lại thất bại. Không ngờ lãng phí hết thảy linh dược mà Tề đại ca thay thế thiếp tìm kiếm."
Trên mặt Tân Như Âm lộ ra vẻ tự giễu cợt.
"Tiểu thư!" Nha hoàn phía sau Tân Như Âm, không chịu nổi kêu lên một tiếng.
"Không có việc gì đâu Tiểu Mai! Có thể sớm gặp được Tề đại ca ở hoàng tuyền, ta còn cầu mà không được đó!" Thần sắc Tân Như Âm ngược lại như thường, an ủi nha hoàn đứng ở phía sau.
Thấy cảnh này sắc mặt Hàn Lập trở nên hòa nhã, hơn nữa chẳng biết vì sao trong lòng thật sự có chút thương tiếc.
Nhưng đáng tiếc loại kỳ chứng này của Tân Như Âm hắn đồng dạng cũng thúc thủ vô sách, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hương tiêu ngọc tổn mà thôi.
"Một khi Hàn tiền bối đã biết việc này, cũng có thể hiểu được vì sao Như Âm lại làm như thế. Tuy tiền bối hiện tại là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng chính là người duy nhất có thể giúp chúng ta báo cừu này. Ta không cần tiền bối thề thốt gì cả, mà chỉ cần một cái hứa hẹn mà thôi. Như vậy ta mới có thể an tâm ra đi." Tân Như Âm vẻ mặt hồi phục lại bình thường, điềm tĩnh nhắc lại chuyện báo thù.
Hàn Lập dùng tay cọ cọ mũi, cảm thấy thật khó xử, nhưng sau khi ngưng thần suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
"Tề đạo hữu cũng là người của một gia tộc tu tiên! Sao Tề gia không giúp báo thù?"
"Tề gia? Bọn họ chỉ là một gia tộc tu tiên bình thường của Nguyên Vũ quốc, như thế nào dám đắc tội với Phó gia? Huống hồ Tề đại ca là đệ tử ngoại hệ bị trục xuất khỏi môn hộ, bọn họ sẽ không quan tâm đến việc này. Mà toàn bộ một thân sở học của ta đều đến từ một vị trận pháp đại sư tán tu vô danh, nhưng vị kỳ nhân này cũng ra đi đã lâu." Tân Như Âm tựa hồ hiểu được ý tứ của Hàn Lập, nhẹ nhàng đem lai lịch của mình và Tề Vân Tiêu thoáng nói qua một chút.
Nghe đến đó trong lòng Hàn Lập chết lặng hết chỗ nói, xem ra hắn thật đúng là sự lựa chọn duy nhất của nữ tử này.
"Được, ta có thể hứa hẹn với Tân cô nương! Tuy nhiên khi nào ta đủ năng lực mới ra tay. Cơ hội này có thể cả đời sẽ không xuất hiện, nàng không hối hận chứ?" Sau nửa ngày ngẫm nghĩ, Hàn Lập hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
"Thế là đủ rồi! Chỉ cần có thể cho thiếp hy vọng, thiếp trước tiên đa tạ Hàn tiền bối." Tân Như Âm nghe Hàn Lập đáp ứng, không khỏi nhoẻn miệng cười, nhất thời cả người toát lên vẻ kiều diễm vô cùng.
Hàn Lập bị vẻ đẹp của đối phương làm cho ngẩn ngơ, nhưng lập tức lắc lắc đầu, không khách khí đem tay áo phất một cái, hai hộp ngọc lập tức biến mất vô ảnh vô tung, bị hắn thu vào túi trữ vật.
"Một khi phải cần một tháng mới có thể khôi phục Truyền tống trận, ta sau một tháng nữa sẽ đến quấy rầy cô nương. Hôm nay trước tiên xin cáo từ!" Hàn Lập không vội đứng lên nói.
"Thiếp cung kính tiễn tiền bối!" Tân Như Âm không có giữ lại thêm, cung kính nói.
Vì thế Hàn Lập mang theo Khúc Hồn ngự khí bay khỏi tiểu sơn, đi tới phường thị của Thiên Tinh Tông.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện tại phụ cận của phường thị, từ trong túi trữ vật lấy ra áo choàng, che giấu gương mặt, lúc này mới mang theo Khúc Hồn nghênh ngang tiến vào.
Trên ngã tư đường của phường thị có rất nhiều tu sĩ qua lại, hắn trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Số lượng tu sĩ đến giao dịch mua bán ở đây, tối thiểu cũng phải gấp mấy lần so với lần trước hắn đến, hơn nữa bộ dáng mỗi người đều vội vàng, trong đó còn có không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Hàn Lập sau khi nghĩ ngợi, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, sau đó liền đem việc này bỏ qua một bên, đi thẳng đến cửa hàng lúc trước đã giúp hắn luyện chế pháp khí, trên người hắn có chút tài liệu muốn luyện chế thành pháp khí thích hợp để dùng, hắn muốn tăng thực lực bản thân lên một chút.
Cửa hàng luyện khí kia vẫn ở chỗ cũ, thậm chí chiêu bài mang khẩu khí không nhỏ, độc nhất vô nhị vẫn treo ở đó.
Hàn Lập mỉm cười đẩy cửa bước vào.
Sau khi tiến vào, tình hình trong cửa hàng làm Hàn Lập nhíu mày một chút.
Trong một nơi nho nhỏ này có khoảng năm, sáu người hoặc đứng hoặc ngồi. Bọn họ vừa thấy Hàn Lập đi vào, không tự kìm hãm được liếc mắt nhìn.
Hàn Lập thấy vậy, không khách khí, lạnh lùng đảo mắt qua. Những người cảm ứng được tu vi Trúc Cơ kỳ của Hàn Lập lập tức cúi đầu. Bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, tự nhiên không dám đắc tội với vị tiền bối này.
Nhưng có một gã tướng mạo hung ác ngồi ở trên ghế, không úy kị gì nhìn thẳng Hàn Lập.
Hắn đồng dạng cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuy chỉ sơ kỳ, nhưng cũng không muốn tỏ ra mình yếu thế.
Hàn Lập không để ý đến những người này, mà là đi đến một trong hai nhân viên đang nói chuyện với nhau, tên đại hán trước mặt gọi là "Đại Hắc".
"Từ điếm chủ ở đây chứ?" Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
"Tiền bối là…?" Tráng hán mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Khẽ thở dài một hơi, Hàn Lập đem đôi Ô Long đoạt kia lấy ra, nhoáng lên trước mắt hắn. Khi luyện chế nó thì vị này cũng ở một bên trợ giúp, không có khả năng không nhận được vật ấy.
"Nguyên lai là tiền bối, tại hạ sẽ gọi gia sư ra ngay."
Ánh mắt tráng hán sáng ngời, quả nhiên nhận ra đôi Ô Long đoạt, nhất thời nở nụ cười, sau đó cáo lỗi một chút rồi vội vội vàng vàng đi ra sau hậu viện.
Nhìn thấy Hàn Lập là người quen của điếm chủ, mấy người còn lại không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn vài lần, nhưng cũng không ai dám tiến lên quấy rầy Hàn Lập.
Sau một lát chưởng quầy đầu đầy tóc bạc, mặt mày vui vẻ từ phía sau đi ra nghênh đón.
Lần trước Hàn Lập đã để lại cho lão không ít tài liệu trân quý, tự nhiên lão rất hoan nghênh khách sộp như hắn.
"Tiền bối lại bổn điếm thật sự là vinh hạnh của tiểu nhân! Ngày hôm nay tiền bối lại định luyện khí sao?" Từ lão nhân sau khi hàn huyên một chút, liền gấp đến mức không đợi được hỏi một câu, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
Hàn Lập nhàn nhạt cười, cố ý nhìn tu sĩ bốn phía.
Vị Từ điếm chủ này lập tức hiểu ra dụng ý của hắn, nhất thời liên tục kêu lên "hồ đồ", rồi mời hắn ra sau hậu viện nói chuyện, hưng phấn nhấc chân dẫn đường.
Thấy vậy người khác không dám nói gì, nhưng tên đại hán hung ác kia lại không hài lòng hừ lạnh một tiếng.
Hắn cũng tìm tới cửa hàng này để luyện khí, cả hai đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, như thế nào thái độ đối với hắn khác với Hàn Lập, điều này làm đại hán trở nên rất tức giận.
Nghe tiếng hừ lạnh của hắn, ánh mắt Hàn Lập lạnh như băng nhìn người này.
Phải biết rằng số lượng tu sĩ chết trên tay Hàn Lập không ít, trên người bất tri bất giác mang theo chút khí tức chết chóc mà tu sĩ bình thường khác không có. Cái liếc mắt này nhất thời làm đại hán như lọt vào hố băng, không thể không thấy lạnh, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Thấy sắc mặt tên này biến đổi, Hàn Lập không thèm để ý nữa, mà mang theo Khúc Hồn đồng loạt đi vào hậu viện của cửa hàng.
Đại Hắc giờ phút này cực kỳ lanh trí, tiến lên bồi lễ một chút với mấy người khác, tìm một cái cớ, tùy tiện giải thích một phen, dẹp bỏ sự bất mãn của khách nhân.
"Tiền bối, có phải lại đem theo tài liệu?" Vừa thấy Hàn Lập cùng Khúc Hồn đi vào hậu viện, Từ điếm chủ cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn Khúc Hồn, sau đó nóng vội hướng Hàn Lập dò hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...