Phàm Nhân Tu Tiên

Hàn Lập trong lòng cực kỳ căm tức!

Cũng không phải bởi vì hắn nhất thời mềm lòng ra tay cứu Vương sư huynh mà phải thi triển La Yên bộ, rồi cùng yêu nhân kia đánh nhau kịch liệt, chính là bọn người Lưu Tĩnh kia còn không chịu nắm bắt cơ hội, trước tiên tiêu diệt mấy tên Huyết thị khác đang biến thân, đợi cho chúng hoàn thành, phá kén chui ra, lúc đó mới phiền toái lớn.

Vừa rồi hắn trông thấy vị Vương sư huynh kia sắp dính phải độc thủ của Băng Yêu, lo lắng trong trận chiến với Thanh Văn thiếu đi trợ thủ nên nhanh chóng ra tay cứu giúp.

Sau đó, tên yêu nhân kia thấy Hàn Lập ra tay phá hỏng chuyện tốt của mình, bèn liên tiếp xuất thủ cuốn lấy Hàn Lập, buộc hắn phải ra sức ứng phó một chút. Nhưng hắn cũng thấy được Băng Yêu này đối với đồng môn của mình ra tay rất ác độc, do hắn chủ động xuất thủ giải quyết là tốt nhất, dù sao nếu có đồng môn bị chết đi thì trận chiến đấu tiếp theo sẽ thiếu người giúp.

Hiện tại hắn đã cuốn lấy yêu nhân, nhưng không nghĩ tới những người khác chỉ đứng xem mình đánh nhau, không nhân cơ hội mà công kích ba cái quang kén kia, không phải lãng phí một cơ hội rất tốt đó sao!

Chẳng qua hắn cũng lờ mờ đoán được, những người khác chỉ sợ không phải là không biết chớp lấy thời cơ, mà vì Băng Yêu có thuật ẩn thân rất quỷ dị, đã ra tay hạ sát vị sư tỷ kia khiến mọi người đều sợ hãi những tên Huyết thị bán yêu hóa khác, bởi vậy dù biết rõ mấy tên kia sau khi biến thân chắc chắn sẽ tay độc ác hơn, nhưng trong lòng bọn họ vẫn trù trừ không quyết, nói không chừng có lẽ đã có ý thối lui.

Nhưng Hàn Lập tới nơi đây không phải là vì diệt tận gốc bọn Hắc Sát giáo, mà là có một mục đích khác, sao có thể dễ dàng đánh trống lui quân, tuy tên Băng Yêu này vừa phá vỡ kén chui ra đã lập tức đánh chết một người bên mình nhưng nếu cẩn thận một chút kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm, thậm chí trong mắt Hàn Lập hắn còn không bằng tên đại hán đầu bóng lưỡng lúc trước, như vậy thì sao mà làm khó được Hàn Lập đây?

Có điều thân thể Băng Yêu trở nên trong suốt, có thể hành động rất nhanh, lại có thể thao túng một ít hàn khí, cái gọi là ẩn thân của nó cũng cùng dạng với La Yên bộ của Hàn Lập, thuần túy chỉ là ảo giác do di chuyển với tốc độ cao mà thôi, mà thân thể yêu nhân kia trong suốt lại càng thêm khó phát hiện và bắt giữ.

Nhưng loại thân pháp quỷ dị này cũng chỉ có thể phát huy được uy lực khi đang trên mặt đất, chỉ cần mọi người đều bay lên trên cách mặt đất một khoảng, thi triển pháp thuật có phạm vi lớn liền có thể bức Băng Yêu kia hiện thân, dù sao di chuyển với tốc độ cao như vậy tại khoảng cách ngắn còn nguy hiểm chứ với khoảng cách ngoài một trượng thì như thế nào có thể tranh đấu cùng tu sĩ ngự khí phi hành trên cao đây.

Lưu Tĩnh cũng như các đồng môn khác chính là cho tới bây giờ chưa từng trải qua loại cận chiến giáp la cà khốc liệt như vậy, tự nhiên thấy đối phương rất quỷ mị, căn bản khó mà chống đỡ. Cho nên Hàn Lập, người thường sử dụng phương thức này để chiến đấu, tự nhiên kinh nghiệm ứng phó vô cùng phong phú.


Nghĩ đến đây, Hàn Lập đột nhiên vung ngân kiếm lên đánh lui lợi trảo của đối phương, đồng thời thân hình lại xuất hiện, lớn tiếng nói.

"Lưu sư huynh. Các ngươi mau bay lên trên không trung, tiếp tục công kích ba tên Huyết thị còn lại, ta sẽ không để cho tên yêu nhân trước mắt quấy nhiễu mọi người." Hàn Lập nói xong, thân hình đột nhiên lóe lên, bóng dáng lại biến mất, trên thực tế ngân kiếm trong tay huy vũ nhanh đến mức vô ảnh vô tung, làm cho Băng Yêu không ngừng lui lại về phía sau, căn bản không có cơ hội bay khỏi mặt đất.

Ngân kiếm trong tay Hàn Lập chính là chiến lợi phẩm mà hắn đoạt được trong quá trình Huyết Sắc thí luyện, có thể đón đỡ được lợi trảo của đối phương mà hoàn toàn không tổn hao gì. Nhưng đồng dạng ngân kiếm cũng không thể đả thương đôi băng trảo của Băng Yêu, điều này làm Hàn Lập thầm kêu kỳ quái mãi không thôi.

Lưu Tĩnh nghe được lời của Hàn Lập. Ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu được dụng ý của Hàn Lập nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ do dự, thật ra trong lòng hắn đang cực kỳ mâu thuẫn!

Lưu Tĩnh tuy xuất thân từ một đại gia tộc tu tiên nhưng khi còn nhỏ từng bị tà tu bắt đi, trải qua những ngày hắc ám bị ngược đãi tra tấn, thiếu chút nữa thì vứt bỏ tính mạng, cuối cùng được người nhà cứu ra, rồi bái nhập làm môn hạ của Lý Hóa Nguyên mới đạt được tu vi như bây giờ.

Nhưng bởi vì việc lúc nhỏ như một bóng ma ám ảnh nên Lưu Tĩnh đương nhiên đối với bọn tà tu cực kỳ thống hận. Hắn có một nguyên tắc: gặp bao nhiêu giết bấy nhiêu, không buông tha cho bất cứ kẻ tà tu nào tu luyện công pháp quỷ dị.

Làm như vậy vừa giúp hắn cảm thấy thống khoái, đồng thời còn mang đến tiếng tăm cũng như danh vọng lớn lao, cho dù tu sĩ Thất đại phái có địa vị cao hơn hắn nhìn thấy cũng đều lộ ra một tia kính nể.

Lưu Tĩnh dù ngoài mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại dần dần mê luyến loại cảm giác được mọi người tôn sùng này.

Về sau hắn chủ động đi tiêu diệt tà tu xung quanh, hơn phân nửa là muốn được hưởng thụ sự kính ngưỡng của người khác mà thôi.


Đương nhiên ngoài mặt, Lưu Tĩnh rất cẩn thận giấu kín loại tâm tư này tận sâu trong đáy lòng. Người ngoài nhìn vào tựa hồ chỉ thấy được "Thiết huyết Lưu sư huynh" với đạo nghĩa như che lấp cả mây trời, ghét ác như cừu.

Mà Hắc Sát giáo trước mắt tuyệt đối là thế lực lớn nhất mà hắn đã gặp qua, là tà giáo cần phải diệt trừ ngay, nhưng đồng dạng thực lực của đối phương cũng cực mạnh trong số tà tu mà hắn đã gặp, Lưu Tĩnh thật sự không có chút tin tưởng nào, với pháp khí bình thường mà đem ba Huyết thị còn lại giết chết, lực công kích chỉ yếu nhược ngược lại sẽ giúp cho ba yêu nhân bán yêu hóa đi ra.

Chỉ một tên Băng Yêu đã khiến mọi người khó khăn như vậy, ba tên căn bản không thể đối phó được, đích xác chỉ là tống tiễn mạng sống mà thôi.

Nếu lần này thấy khó mà thối lui, bọn họ chính là đã đánh rắn động cỏ, hoàn toàn thất bại. Hắc Sát giáo khẳng định sẽ từ sáng chuyển sang tối, một lần nữa biệt tích, làm cho danh dự gầy dựng nhiều năm của Lưu Tĩnh sụp đổ, hoàn toàn trôi theo dòng nước.

Tưởng tượng đến cảnh người khác nhìn mình với vẻ mặt chê trách cười cợt, Lưu Tĩnh liền cảm thấy ngộp thở nơi ngực, buồn bực khó chịu vô cùng

Hàn Lập lại lên tiếng thúc giục nên phải đưa ra sự lựa chọn.

"Lưu sư huynh, chúng ta nên hay không trước tiên lui lại a! Thực lực Hắc Sát giáo này đã vượt quá dự đoán của chúng ta, nếu không đi chỉ sợ không còn kịp nữa." Người đi tới chính là vị Vương sư huynh được Hàn Lập cứu kia, hiện có chút chần chờ, nhỏ giọng nói.

"Rút lui? Nếu như vậy thì sau này mình trong mắt các sư huynh đệ khác, chỉ sợ hình tượng cũng không còn!" Lưu Tĩnh cười khổ thầm nghĩ.

"Mọi người phi hành lên phía trên hộ pháp cho ta, ba tên Huyết thị còn lại đều giao cho ta xử lý đi!" Lưu Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, bình tĩnh nói.


Đồng thời trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ:

"Xem ra chỉ có sử dụng thứ đó, như vậy mới có thể giành thắng lợi trong trận chiến này, bảo vệ thanh danh không tổn hao.Tuy nhiên đó là thứ bảo mệnh của mình."

"Lưu sư huynh, không phải ngươi muốn một mình đối phó với đám Huyết thị còn lại đấy chứ?"

Không riêng gì Vương sư huynh trước mặt, mà những người khác ở xung quanh nghe xong lời của Lưu Tĩnh, trên mặt đều lộ ra thần sắc khó tin, loại biểu tình này làm Lưu Tĩnh trong lòng không khỏi thập phần vui sướng.

Bất quá ngoài mặt hắn giả bộ làm như không có chuyện gì, không nói hai lời liền trực tiếp ngự khí phi hành lên không trung, đồng thời nhanh chóng lấy ra từ trong túi trữ vật một hộp ngọc màu đỏ lửa.

Lưu Tĩnh lúc này đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, thong dong, không bức bách, bộ dáng đầy tự tin, điều này làm cho những người khác sau khi liếc mắt thì có thêm chút tin tưởng, đồng dạng bay lên không trung.

Nhìn hộp ngọc trong tay một chút. Lưu Tĩnh trên mặt hiện lên một tia không nỡ, nhưng thần sắc ấy nhanh chóng biến mất, đột nhiên hai tay vỗ mạnh vào nó.

Nhất thời chiếc hộp nguyên vẹn từ từ vỡ vụn, lộ ra một chiếc phù lục kỳ lạ có hồng quang vây quanh.

Trên mặt phù lục hiện ra một đồ án hình con chim lửa màu đỏ, không ngừng huy động đôi cánh bay qua bay lại, trông giống như có thể tự do hoạt động, thậm chí đôi mắt của hỏa điểu còn phát ra lam quang nhàn nhạt, đôi lúc nhấp nháy.

Càng làm cho mọi người thêm hoảng sợ chính là khi phù lục này vừa hiện liền phát ra tầng tầng khí nóng làm phụ cận hơn mười trượng xung quanh nhiệt độ tăng hẳn lên, khiến cho những người khác đều cảm thấy khô rát nơi đầu lưỡi.

Bọn người Tống Mông vừa đến gần thì đúng lúc xảy ra một màn kinh người kia.


"Phù bảo!" Tống Mông vừa thấy vật ấy, đã kêu lên.

"Không phải, cái này không phải là phù bảo bình thường, cái này……cái này là Chân bảo!"Vị Vương sư huynh kia thấy được những chữ trên phù bảo, rồi lại thấy dị tượng của nó nên thất thanh kêu lên như thấy quỷ.

"Chân bảo?!" Mọi người nghe được lời nói đó, trong lòng đồng dạng cũng lắp bắp kinh hãi.

Cái gọi là "Chân bảo" tuy là cũng thuộc loại phù bảo nhưng thật ra có rất nhiều chỗ hoàn toàn bất đồng so với các loại phù bảo thông thường khác.

Đầu tiên, phù bảo bình thường nhiều nhất chỉ có được uy lực của một phần mười uy lực pháp bảo chân chính, nhưng chân bảo lại là loại nghịch thiên cất chứa một phần ba uy lực của bản thể pháp bảo. Cái này căn bản các phù bảo bình thường khác không thể so được.

Tiếp theo, để chân bảo xuất thế thì cần phải trải qua phương pháp luyện chế huyết mạch của chủ nhân pháp bảo, chỉ có hậu nhân có huyết mạch trực hệ mới có khả năng điều khiển chân bảo, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng, nếu không một khi rót linh lực vào, chân bảo sẽ tự động tiêu tan.

Có lợi thế này, đương nhiên khuyết điểm của chân bảo cũng khá lớn, nếu không các tiền bối đi trước đều lưu lại toàn loại chân bảo dạng này.

Khuyết điểm lớn nhất của chân bảo chính là tuy có thể cất giữ uy lực gấp nhiều lần so với phù bảo bình thường, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi. Khi đã sử dụng, uy lực tại đương trường sẽ mạnh mẽ phát ra toàn bộ, không sót lại chút gì, không có cơ hội sử dụng lần thứ hai, bởi vậy tính thực dụng so với phù bảo bình thường mà nói thì giảm bớt hơn rất, rất nhiều.

Nhưng hạn chế chân chính của loại Chân bảo này cực ít được lưu truyền xuống, đó chính là một điều kiện vô cùng hà khắc.

Một món đồ pháp bảo sau khi đã trải qua quá trình luyện chế huyết mạch xuất ra chân bảo, như vậy uy lực của pháp bảo này vĩnh viễn sẽ bị tổn thất, không thể tế luyện bù lại như ban đầu, điều này chỉ có một số tu sĩ tiền bối biết rõ đại hạn sắp đến, không thì sẽ không làm việc này đối với pháp bảo mà ngày thường trân quý như tính mạng, mà ngược lại chắc chắn sẽ lựa chọn vài kiện phù bảo lưu lại cho hậu bối.

Bởi vậy, một ít tu sĩ hay nói giỡn rằng tại tu tiên giới số lượng chân bảo so với phù bảo còn muốn ít hơn không biết bao nhiêu lần, những lời này tuy có chút khoa trương nhưng cũng là không khác sự thật là mấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui