Chiếc thuyền màu đen chỉ dừng lại trên mặt biển một lát rồi phát ra tiếng nổ vang, lại tiếp tục phá không bay đi, chốc lát đã biến mất ở tận cuối chân trời.
Hai tháng sau, ở trên không trung của một mảng rừng rậm cây cối um tùm che kín cả bầu trời, bóng dáng của chiếc thánh thuyền Mạc Linh bất chợt hiện ra.
Vị lão tổ Yêu tộc tu vi Hợp Thể Kỳ Hoa Thạch đang kính cẩn đứng ở phía xa xa sau lưng của ba người.
Đến lúc này gã Yêu tộc cao cấp đã biết người thanh niên kia chính là Hàn Lập, tu sỹ vừa tiến cấp lên Đại Thừa Kỳ của Nhân tộc. Sau một phen kinh hãi ngạc nghiên, bao nhiêu toan tính ban đầu trong lòng hắn đã bị quăng lên tận chín tầng mây.
Trong thời gian vừa qua, hắn thành thành thật thật dẫn đám người Hàn Lập đi khắp các khu vực ở quanh đó, lại còn liên tục đến các vị trí mà tòa đài tế thượng cổ thường xuyên xuất hiện.
Nhưng thật đáng tiếc, mãi cho đến tận giờ mà đám người Hàn Lập cứ liên tục đón trượt, vẫn chưa thấy bóng dáng của đài tế ra sao.
"Nơi này chính là một trong những chỗ ngươi nói?" Hàn Lập không quay đầu mở miệng hỏi.
"Vâng thưa tiền bối! Mảnh rừng Mật Vân Hung Lâm phía dưới khá có danh tiếng ở Yêu tộc chúng ta, đối với tu sỹ có tu vi từ Hóa Thần Kỳ trở xuống thì nơi này chính là tuyệt địa. Ngoại trừ những ai đã đến Luyện Hư Kỳ đi vào đây mới tạm bảo vệ được mình, còn lại đa phần đều bỏ lại tính mạng ở nơi này. Vốn bởi trong khu rừng Mật Vân này có những cạm bẫy hung hiểm do thiên nhiên giăng sẵn, hơn nữa rất nhiều yêu thú cực kỳ mạnh mẽ chưa tự sinh ra trí khôn cùng vài loại trùng độc không dễ trêu chọc sinh sống ở đây. Đương nhiên là hết thảy những thứ đó đới với tu vi như của tiền bối lại không đáng nhắc đến." Hoa Thạch vâng lời rồi bắt đầu cung kính giải thích.
"Tòa đài tế đó đã từng xuất hiện ở trong khu rừng này?" Hàn Lập gật đầu, truy hỏi với vẻ mặt chẳng chút biểu tình nào.
"Thưa tiền bối, tại trung tâm khu rừng này đã có vài đạo hữu nhìn thấy tòa đài tế đó từ xa mấy lần. Có điều nó đã bị hư hại không còn nguyên vẹn, ngoại trừ những hoa văn in trên bề mặt có chút giá trị nghiên cứu cho các tu sỹ nghiên cứu về trận pháp, còn lại đối với người khác thật chẳng có tác dụng gì cho nên chẳng mấy ai thèm chú ý." Lão tổ Hoa Thạch trả lời.
"Ha ha, nếu đã như vậy, chúng ta xuống đi. Ta có một dự cảm, phải đến bảy tám phần là đài tế đó đang ở trong này." Hàn Lập cười vài tiếng rồi nói.
Chu Quả Nhi cùng với Ngân Nguyệt đứng ở bên nghe được cũng liền tỏ vẻ hồ hởi.
Vì vậy mấy người bọn họ tiếp tục đứng trên thuyền, nhắm về phía trong cánh rừng rậm mênh mông bên dưới phóng đi.
Bên dưới tán rừng là mảng đầm lầy quanh năm được che phủ bới một màn khí độc màu lục nhạt. Nếu các tu sỹ dưới cấp Luyện Hư, trừ khi có bảo vật hộ thân đặc biệt, còn không tuyệt đối sẽ không dám ở lâu trong làn khí này.
Hơn nữa, màn sương phía dưới còn tự sinh ra một loài ong nhỏ rất độc. Chẳng may mà bị những con ong này xâm nhập vào cơ thể, muốn trừ khử chúng sẽ cực kỳ khó khăn. Vì vậy đối với các tu sỹ Yêu tộc bình thường thì khu rừng này có thể coi là nơi cực kỳ hung hiểm.
Nhưng hết thảy những điều đó đối với Hàn Lập chỉ như việc úp lật bàn tay, chẳng đáng để vào mắt.
Chỉ cần ngọn lửa bạc quanh thân hắn ồ ạt tràn ra, từng trận sóng nóng rực lan khắp bốn phương tám hướng, cuốn cho làn sương màu lục trong bán kính gần mẫu tan tác không còn nổi một mảnh. Mà những con côn trùng li ti trong đó cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, căn cản không thể tiếp cận hắn dù chỉ một ly.
Thỉnh thoảng cũng có một vài con yêu thú vô tri không biết tốt xấu, nhưng chẳng phiền đến Hàn Lập phải ra tay thì Ngân Nguyệt ở bên cạnh đã nhẹ nhàng chém chết hết sạch.
Không lâu sau đó, đoàn người bọn họ đến đến một khoảng không của giữa khu rừng hoang vắng.
Hai mắt Hàn Lập sáng ngời, cách xa vài dặm, liếc mắt cũng có thể thấy được tòa đài tế cao khoảng năm sáu trượng, dáng vẻ cực kỳ cổ xưa đang lơ lửng trong không trung ngay trên một đầm nước.
"Tìm được rồi! Hoa Thạch, ngươi dẫn đến đây là được. Chúng ta sẽ đi trước." Hàn Lập sai bảo với vẻ mặt tươi cười.
Tất nhiên là lão tổ Hoa Thạch chẳng dám có ý kiến gì, liền vội vàng khom người vâng dạ.
Mà cả Ngân Nguyệt cùng Chu Quả Nhi đều kích động, cả hai bám sát theo Hàn Lập bay thẳng đến tòa đài tế.
Một lúc sau, bọn họ đã xuất hiện ngay bên cạnh.
Thân hình của Hàn Lập dừng lại, ngẩng mặt bắt đầu quan sát tòa đài.
Chỉ thấy đài tế gồm bốn mặt, từ trên xuống dưới chia làm ba tầng. Bề ngoài được khắc bởi một loại văn tự vô danh từ thượng cổ, mà hơn phân nửa nó đã bị một lớp rêu phong phủ dày.
Hơn nữa bốn mặt của nó đều đã khiếm khuyết, giống như bị mài mòn qua không biết là bao năm tháng gió sương vậy.
"Quả không sai, đúng là Ti Nam Cổ Đàn lưu truyền từ thượng cổ đến nay! Theo như lời của Bảo Hoa, đến thời điểm thích hợp, chỉ cần ở đây đo đạc tính toán đúng theo những phương vị không gian là sẽ có thể tìm được lối vào Tiểu Linh Thiên."
"Quả Nhi, ngươi sinh ra ở đó. Trong linh hồn của ngươi ngay từ lúc mới sinh ra đã mang theo khí tức của Tiêu Linh Thiên, chốc nữa ngươi hãy giao cho ta mượn một tia thần niệm, như vậy sẽ dễ dàng tìm thấy vị trí của nó hơn vài phần." Hàn Lập quay đầu nhìn Chu Quả Nhi rồi nói.
"Vâng. Vãn bối sẽ hợp tác hết sức!" Chu Quả Nhi nghe vậy liền vội vàng đáp ứng.
Cứ nhìn vào vẻ vui mừng của nàng, chắc hẳn được trở về Tiểu Linh Thiên là một việc cực kỳ trọng đại.
Còn Ngân Nguyệt thì cứ mỉm cười không nói.
Bởi vì trước đó, khả năng Nam Cung Uyển đang lưu lạc ở Tiểu Linh Thiên đã sớm được Hàn Lập kể hết với người hồng nhan tri kỷ này rồi.
Với tâm tính của Ngân Nguyệt thì tất nhiên là không nổi lòng ghen tuông như những thiếu nữ phàm trần, mà ngược lại nàng còn vui vẻ nguyện ý cùng đi tìm kiếm Nam Cung Uyển trở về.
Còn Hàn Lập tuy rằng rất tự tin không có khả năng gì để Bảo Hoa sẽ lừa gạt mình, nhưng việc dùng đài tế thượng cổ nhằm tính toán ra vị trí của cửa vào giới diện khác là lần đầu tiên hắn làm.
Trong lúc thi triển pháp thuật có sảy ra sự cố bất thường nào không, hay kết quả có sai lệch nhiều hay ít đều là việc cực kỳ khó nói trước.
Bởi vậy vẻ ngoài của Hàn Lập vẫn rất bình tĩnh, nhưng chuyện trước mắt khiến cho lòng hắn không khỏi trở nên lo âu.
Nếu chẳng phải Bảo Hoa có nói trước, khi dùng đài tế thượng cổ này để đo lường tính toán vị trí của Tiêu Linh Thiên phải tuân theo những khoảng thời gian nhất định, còn không hắn đã sớm ra tay từ lâu rồi, đâu cần phải đợi đến mãi tận hôm nay.
Hàn Lập nhìn đài tế trước mặt, trong đầu vô số suy nghĩ trào lên liên tục, tay áo rung lên, một mảng hào quang màu vàng tràn ra, đồng thời cuốn lấy chính mình và Chu Quả Nhi vào bên trong.
Ngay sau đó, trên chóp cao nhất của đài tế chợt dao động, thân hình của cả hai liền hiện ra.
Ngân Nguyệt vẫn đứng ở phía dưới, chỉ dóng ánh mắt dõi nhìn hai người, vẻ mặt không dấu nổi nỗi thân thiết.
Cặp mắt của Hàn Lập đảo qua mọi nơi!
Trên bề mặt của đài tế hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề có thêm bất cứ thứ gì.
Mãi đến khi nhìn kỹ về xung quanh mới thấy được bề ngoài của bốn mặt bên được khắc thêm những ký hiệu hợp thành mấy cái pháp trận hình tròn.
Toàn bộ trận pháp ước chừng hơn mười trượng, gần như trải kín mọi ngóc ngách của đỉnh đài tế. Thỉnh thoảng có vài góc đã bị mài mòn rêu phủ, thoạt nhìn cực kỳ mở nhạt không rõ.
Hàn Lập hơi cau mày nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nghiên.
Bởi vì hắn đã hỏi kỹ, chỉ cần pháp trận này còn tốt, cho dù một vài bộ phận có khiếm khuyết đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến kết quả thi triển pháp thuật.
Hắn hít thật sâu, hai tay bấm niệm thần chú, lập tức đánh một đạo pháp quyết vào trong trận pháp.
Oành!
Trận pháp bằng văn tự ở phía dưới đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, chúng hơi nhấp nháy kích động, một lúc sau toàn bộ tòa đài tế xuất hiện đủ loài màu sắc ánh sáng, tràn đi thành từng dòng về phía trung tâm.
Hàn Lập thấy vậy khẽ nhíu mày, toàn bộ mười ngón tay múa như chớp. Càng lúc càng nhiều pháp quyết được đánh ra.
Pháp trận kêu vang, gầm rú kịch liệt. Dần dần sau đó là đến cả toàn bộ đài tế rung lên, đồng thời phía bên ngoài ngưng tụ một dải ánh sáng dìu dịu, uốn lượn bay múa không ngừng.
Khí thế cực kỳ kinh người!
Đúng lúc này hắn quát khẽ. Pháp quyết trong tay lại tiếp tục bấm, năm ngón tay liền nhấn xuống phía trước mặt.
Bụp!
Một dải sáng xanh biếc từ lòng bàn tay phun ra, theo pháp trận bằng văn tự bắt đầu thấm sâu vào trong trong tòa đài.
Nhờ hút được nhiều pháp lực tinh thuần như vậy nên tiếng rung của đài tế phát ra mỗi lúc một lớn.
Tình trạng này cứ thế tiếp diễn đến khoảng độ một bữa cơm, theo đó pháp lực được Hàn Lập truyền vào đài tế cũng hao tổn gần một phần tư chân nguyên trong cơ thể.
Vậy mà pháp trận bằng văn tự vẫn cứ liên tục hấp thu, dường như nó chẳng chịu dừng lại.
Hàn Lập thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh buốt.
Cũng khó trách, tuy rằng rất nhiều người biết đến sự tồn tại của đài tế được lưu truyền từ thượng cổ này nhưng lại chẳng mấy ai hứng thú với nó.
Để điều khiển đài tế này khiến cho không ít tu sỹ Đại Thừa Kỳ phải băn khoăn.
Đương nhiên họ vẫn có thể phối hợp với một số linh thạch cao cấp, hoặc vài tu sỹ Hợp Thể Kỳ có pháp lực hùng hậu. Làm như vậy không phải không có khả năng kích hoạt được nó, nhưng thu được bao nhiêu hiệu quả thì hoàn toàn là điều khó nói.
Mà công dụng của các đài tế thượng cổ này chỉ đơn thuần là trợ giúp vài điều lặt vặt, chả có tác dụng mấy đối với các tu sỹ Đại Thừa. Chính bởi vậy mà họ không muốn đi làm mấy thứ việc không công này.
Trong lòng Hàn Lập còn đang băn khoăn thì đột nhiên hào quang pháp trận bên dưới bị kích động, lực hút liền biến mất.
Tiếp đó chỉ thấy trận pháp bên dưới nổ "phanh", vô số các loại ký hiệu đủ mọi màu sắc trào phun, xoay chuyển chớp nhoáng. Lập tức trên không trung tòa đài tế hiện ra một vầng sáng hình tròn mênh mông.
Vòng tròn và pháp trận bên dưới đều được khảm bởi những văn tự giống hệt nhau. Mà hầu như dải kín vòng sáng là những điểm sáng chói mắt, hoặc là những chỗ cực kỳ tối tăm ảm đạm.
Sau khi thấy hết chuyện này, khuôn mặt của Hàn Lập không dấu nổi tia vui sướng. Thân hình vẫn đứng y nguyên, bàn tay rời khỏi pháp trận, vung lên, bất ngờ ném ra một vật.
Đúng là một cái kính cũ kỹ xanh biếc.
Hàn Lập chẳng nói chẳng rằng, hắn giơ cao một tay, huơ tròn một vòng rồi điểm tới.
Tiếng xé gió vang lên.
Rất nhiều sợ tơ nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay, chớp lóe, tiến đến nhập vào trong vòng sáng, nhập vào những vị trí khác biệt trên đó.
"Phốc phốc...", vài chỗ văn tự còn ảm đạm tối tăm nhờ vậy lập tức sáng lên, bắt đầu tự động di chuyển.
"Quả Nhi, chính là lúc này!" Hàn Lập nhíu mắt, đột nhiên nói.
"Vâng, tiền bối!" Chu Quả Nhi nghe vậy liền không lưỡng lự đáp lời, tiếp rồi nàng đưa một ngón tay lên giữa trán mình.
Lập tức một sợi thần niềm trào ra, nhoáng lên, bắng thẳng vào trung tâm vòng sáng.
Trong phút cuốc, những ký hiệu trên vầng sáng vốn đang từ từ chuyển động chợt rung lên, rồi thay đổi với vị trí, di chuyển với tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...