Phàm Nhân Tu Tiên

"Chẳng lẽ người của Mộc tộc đã bị Ma tộc tiêu diệt sạch sẽ cho nên mới nhìn không thấy một ai. Chu Quả Nhi mặt liền biến sắc, có một chút lo lắng nói.

"Tiêu diệt sạch sẽ thì không có khả năng. Dân số Mộc tộc có tới trăm ngàn ức( 100 tỉ), còn có không ít tu sĩ hợp thể kỳ. Cho dù không địch lại Ma tộc, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy được. Huống hồ Mộc tộc cùng Nhân tộc chúng ta cùng vài tộc khác kết thành hiệp ước đồng minh nên những tộc đó không thể trơ mắt ra mà nhìn Mộc tộc bị giết sạch sẽ như vậy. Chẳng qua có thể là khu vực này thế lực của Ma tộc chiếm thượng phong nên dân chúng Mộc tộc sống nơi đây đã rút lui tất cả khỏi đây rồi." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi chậm rãi trả lời.

"Tiền bối nói rất có lý. Chỉ cần chúng ta đi xa cái không gian thông đạo kia hơn chút nữa, ta nghĩ chắc có thể tình cờ gặp được người của Mộc tộc." Chu Quả Nhi nghe cảm thấy có lý, liên tục gật đầu.

Hàn Lập không nói gì nữa, tiếp tục thúc dục phi xa chạy tiếp. Trong lòng có chút buồn bực.

Ba ngày sau, trước mặt hai người là một mảng rừng mênh mông.

Phi xa ngừng lại, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung.

Cách phi xa hơn trăm trượng có bảy tám tên cao giai Ma tộc chặn ở phía trước.

Mấy tên Ma tộc này sau lưng đều mọc lên một đôi màu cánh màu xanh với những sợi gân màu đỏ. Trên người chúng phủ một lớp lông chim, hai mắt đỏ đậm, hình dáng trông rất dữ tợn.

Mà mấy tên Ma tộc phía sau toàn là ma cầm hai đầu. Mỗi con lớn gần một trượng, toàn thân nhiều màu sặc sỡ, đầu có một cái sừng đen nhánh như sừng tê giác. Tổng cộng có chừng năm sáu trăm tên bộ dáng khác nhau.

"Đây là nhóm thứ mấy?" Hàn Lập đứng ở phía trước phi xa, mặt không chút biểu cảm hỏi một câu.

"Tiền bối, là thứ 7." Chu Quả Nhi cẩn thận trả lời.

"Hừ! Xem ra cao giai Ma tộc phụ trách nơi đây còn chưa chịu đủ giáo huấn. Vậy giã hết đi. Chắc là giải quyết hết đám này thì ta có thể được yên tĩnh một khoảng thời gian." Hàn Lập hai mắt nhíu lại, lạnh lùng nói.


Tiếp theo, hai tay áo hắn bỗng nhiên rung lên. Từng đạo ánh sáng xanh dài gần một tấc từ đó tuôn mạnh ra. Chính là 72 khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

Hàn Lập một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay hướng mấy cái tiểu kiếm màu xanh điểm một cái.

Tức thì trên tiểu kiếm phát ra tiếng Long ngâm. Tiếp sau đó tất cả tiểu kiếm 1 hóa thành 2, 2 hóa thanh 4, 4 hóa thành 8.

Nhất thời, trên trời chi chít chừng hơn một ngàn khẩu tiểu kiếm màu xanh.

Ở phía đối diện, cao giai Ma tộc nhìn thấy điều này đều vô cùng sợ hãi. Nhưng dường như có mệnh lệnh nghiêm khắc trong người nên chúng cũng không có ý thối lui chạy trốn. Ngược lại, trong tay chúng hắc khí cuồn cuộn, biến hóa ra binh khí kiểu dáng khác nhau. Đồng thời sau khi miệng phát ra một tiếng rống, liền biến thành cỗ gió đen, thẳng hướng phi xa đánh tới.

Mà sau đó năm sáu trăm tên ma cầm cùng lúc vỗ vỗ hai cánh, phát ra tiếng kêu cực kỳ ồn ào, như ong vỡ tổ bám theo phía sau những tên cao giai Ma tộc.

"Đù."

Hàn Lập thấy vậy, sát ý chợt lóe lên trong mắt, miệng lạnh lùng phát lệnh.

Những tiểu kiếm màu xanh đồng thời run lên, sau đó lập tức hóa thành đạo kiếm quang dài gần một trượng bắn ra.

"Xuy xuy" Trong phút chốc tiếng xé gió nổi lên khắp trời. Sau một cái chớp động liền đem vài tên cao giai Ma tộc cùng mấy trăm ma cầm bao phủ tất cả vào trong đó.

Lúc này những tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Mảng lớn mưa máu cùng vô số phần còn lại của chân tay đã bị cụt rơi từ trên cao xuống. Những tên cao giai Ma tộc cùng ma cầm trong nháy mắt liền bị hơn ngàn đạo kiếm quang chém giết sạch sẽ.


Hàn Lập tay áo một lần nữa rung lên. Phía xa kiếm quang vụt qua sau rồi ào ào bắn quay về, chui vào trong tay áo không thấy bóng dáng.

Lúc này, trên một khoảng không gian, ngoại trừ mùi máu tanh nồng đậm, không còn một thứ gì sống sót.

Ánh mắt Hàn Lập thoáng quét qua phía sau, không nói lời nào, khẽ thúc phi xa dưới chân biến thành một đoàn ánh sáng xanh phá không bay đi.

Lộ trình phía sau, quả nhiên giống như Hàn Lập dự đoán, không có một Ma vật nào nữa xuất hiện.

Nhưng mà dọc đường bay của phi xa, những cái cây to màu xanh đen lại thỉnh thoảng xuất hiện. Giống như khắp Mộc tộc đều có loại cây mang ma tính này.

Càng làm cho Hàn Lập kinh ngạc chính là cho dù đã bay xa như thế mà vẫn không gặp được bất kì một người nào của Mộc tộc. Giống như Mộc tộc thật sự đã biến mất.

Một tháng sau, phi xa đi ngang qua khu vực cạnh một cái sơn cốc, Hàn Lập rốt cục đã phát hiện ra một bộ lạc nhỏ của Mộc tộc đang bị hơn một ngàn tên Ma tộc vây công.

Cái bộ lạc Mộc tộc này có đến hơn vạn người. Nhưng thật sự có năng lực tác chiến cũng chỉ có hai ba ngàn người mà thôi. Họ đang bị hơn ngàn tên Ma tộc đuổi giết, thất bại thảm hại. Chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu diệt hết.

Hàn Lập mừng rỡ, không chút do dự liền thi triển thủ đoạn sét đánh, đem tất cả lũ Ma tộc giết chết trong một chiêu, cứu những người Mộc tộc này.

Sau đó hắn không chờ cho mấy người Mộc tộc biểu lộ sự sợ hãi, liền trực tiếp nói ra thân phận Nhân tộc của mình.

Kể từ đó, nhờ Mộc tộc đã biết rõ thân phận, hắn đã từ miệng của trưởng lão bộ lạc Mộc tộc này biết được hết thảy sự tình phát sinh ở Mộc tộc linh vực mấy năm gần đây. Lúc này hắn mới chợt hiểu ra vấn đề.


Nguyên lai là năm sáu năm trước, trải qua trận quyết chiến, liên quân các tộc cùng với đại quân Ma tộc hình thành lên cục diện giằng co.

Ma tộc lại đột nhiên hoạt động bí mật, vụng trộm đem rút đi gần nửa số quân chủ lực trong trận chiến với hai tộc Nhân - Yêu. Rồi thông qua không gian thông đạo đưa đến Mộc tộc, đột nhiên phát động tập kích bất ngờ.

Đại quân Ma tộc mãnh liệt như thủy triều đánh sâu vào lãnh địa của Mộc tộc. Vốn là Mộc tộc còn có thể cùng Ma tộc giằng có bất phân thắng bại, nhưng đại quân Mộc tộc có thời điểm đánh 7 trận thua cả 7, đem phân nửa quân đội chôn vùi trong đó.

Bởi vì chuyện này vô cùng bất ngờ nên liên minh các tộc khác nhất thời không kịp tiến hành giúp đỡ. Rơi vào đường cùng, Mộc tộc đại trưởng lão cũng phải tự mình ra tay chống địch.

Nhưng đã có một thứ xảy ra mà tất cả các tộc đều tuyệt đối không nghĩ tới!

Mộc tộc đại trưởng lão vừa xuất hiện ở phía trước nơi hai tộc đang giao chiến, liền bị ba gã Ma tộc Thánh tổ đã sớm mai phục ở đó cùng nhau vây đánh.

Ba gã Ma tộc Thánh tổ này mặc dù không giống như Nguyên Yểm, Lục Cực là Thuỷ tổ cấp bậc khủng bố, nhưng lần này xuất hiện cũng không phải là hóa thân mà là bản thể hàng thật giá thật. Chõ nên vừa ra tay liền đem Mộc tộc đại trưởng lão đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ ngay tại chỗ.

May mắn là khi thấy nguy cơ trước mắt, Mộc tộc đại trưởng lão liền kêu gọi ra một gốc cây thông linh thánh thụ mà Mộc tộc đã cung phụng không biết bao nhiêu vạn năm. Nhờ lực lượng của cái cây này mới miễn cưỡng thoát được một cái mạng nhỏ từ trong tay ba gã Ma tộc Thánh tổ. Nhưng pháp lực toàn thân cũng giảm đi tám chín phần mười, thực lực đã không còn ở Đại thừa kỳ.

Mà đã không có Mộc tộc đại trưởng lão làm chỗ dựa, sĩ khí của binh lính Mộc tộc liền rơi xuống cực hạn. Không còn lực lượng để chống lại sự xâm lấn của Ma tộc, ngắn ngủn trong gần một năm, Mộc tộc liền chết bảy tám phần mười lính.

Ngay tại thời điểm đó, quân cứu viện của các tộc khác cuối cùng cung đã đến được Mộc tộc.

Nhưng dưới sự uy hiếp của ba gã Ma tộc Thánh tổ, quân cứu viện cùng với số quân sót lại của Mộc tộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được phần lãnh thổ còn lại của Mộc tộc, không thể khôi phục được diện tích ban đầu.

Vốn là các bộ lạc Mộc tộc sống rải rác đều ào ào rút xuống những khu vực được bảo vệ. Nhưng có một số bộ lạc nhận được tin tức khá muộn hoặc là hành động vô cùng chậm chạp. Vì thế nên bị đại quân Ma tộc trực tiếp ngăn lại ở trong khu vực bị chiếm đóng.

Rơi vào đường cùng, những bộ lạc này đành phải ẩn thân tại một số nơi thật xa, tạm thời sống lay lắt qua ngày. Gửi hy vọng vào một ngày nào đó binh lính các tộc sẽ đánh trở về.


Nhưng mà mấy năm nay, Ma tộc liên tục tìm kiếm và tiêu diệt, số bộ lạc còn có thể tồn tại quả thực không nhiều lắm.

Đây là lý do vì sao Hàn Lập sau khi từ thông đạo đi ra không thấy người của Mộc tộc.

Cái bộ lạc nhỏ mà Hàn Lập vừa cứu vốn cũng là thành viên của một bộ lạc Mộc tộc lớn. Sau khi bị phát hiện mới chia lẻ ra từng tốp nhỏ, trối chết chạy ra nên mới biến thành bộ dáng bây giờ.

Nhưng đám người Mộc tộc này lại bị Ma tộc phát hiện một lần nữa. Nếu không là vừa đúng lúc gặp được Hàn Lập thì chỉ có kết cục bị giết hoặc bắt làm nô dịch.

"Tiền bối! Tất cả những lời vãn bối nói ra đều là sự thật! Mong rằng tiền niệm tình đồng minh, có thể giúp đưa bọn ta đến nơi được bảo hộ không?" Lão giả đứng đầu tiểu bộ lạc Mộc tộc này là một gã Luyện hư kỳ, sau khi kể hết sự tình liền hướng về phía Hàn Lập mà đau khổ cầu xin.

Hàn Lập đưa ánh mắt quét qua mấy người phía sau. Thấy trong bọn họ phụ nữ và trẻ em người già chiếm tới hai phần ba. Không khỏi trầm ngâm một chút, lúc sau mới chậm rãi nói: "Mang các ngươi cùng đi, ta tất nhiên không phải không có khả năng. Nhưng có chuyện quan trọng mà ta nên nhắc nhở các ngươi trước. Ta trên đường tới đây đã đánh chết vài tốp Ma tộc, nên Ma tộc bên kia hẳn là đã sớm chú ý tới ta. Cao giai Ma tộc tìm tới cửa, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó các ngươi cùng ở bên cạnh ta, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Các ngươi nhiều người như vậy, một khi bắt đầu chiến đấu, ta lại không thể bảo vệ toàn bộ các ngươi."

"Cái gì, có chuyện này sao? Đã như vậy, vãn bối cũng không ép buộc. Nhưng hy vọng tiền bối có thể đem tình cảnh của chúng ta nói cho các vị tiền bối của lực lượng đồng minh. Hy vọng các tộc sẽ sớm phát ra đại quân, cứu chúng ta thoát khỏi biển khổ. Nếu thật như có ngày đó, bọn người vãn bối sẽ vô cùng cảm kích." Lão giả Mộc tộc lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng cuối cùng sau khi suy nghĩ một chút, mặt lại đầy cầu khẩn, hướng Hàn Lập trịnh trọng thi lễ mà nói ra.

"Tốt! Chuyện này không có vấn đề. Ta sẽ gửi tin nhắn này giúp các ngươi. Nhưng hiện tại ta cũng không rõ sự phân bố của đại quân Ma tộc. Bộ lạc các ngươi có tư liệu cùng bản đồ về phương diện này không?" Lần này, Hàn Lập đáp ứng hết sức dứt khoát, cũng hỏi ngược lại một câu.

"Bọn người vãn bối mặc dù trốn đông núp tây, nhưng mà tư liệu vẫn có một chút. Chẳng qua là không kỹ càng lắm, chỉ có đại khái mà thôi." Mộc tộc trưởng lão vội vàng trả lời.

"Đại khái cũng được rồi." Hàn Lập mỉm cười, lộ ra vẻ hài lòng.

Sau khi hắn theo Mộc tộc trưởng lão tới nơi lấy được tư liệu cùng bản đồ liền liền lập tức phi độn mà đi.

Mà bọn người Mộc tộc người tự nhiên cũng tuyệt đối không dám ở lại chỗ cũ nữa, cũng lập tức hướng tới một nơi trú ẩn dự phòng mà rời đi.

Hơn mười ngày sau, Hàn Lập thúc dục phi xa bay qua phía trên một cái hồ nước xanh biếc. Đột nhiên phía dưới mặt hồ nước mảy may không một chút dấu hiệu, bất ngờ tách ra làm hai. Một bàn tay không lồ màu xanh từ đó phóng ra như một tia chớp nắm gọn phi xa trong lòng bàn tay.

Bàn tay không lồ năm ngón chỉ dùng một chút sức, liền nghe được tiếng nổ vang lên, phi xa trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành một đoàn lửa xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui