Nhân cơ hội này, Hàn Lập không chút do dự chà khẽ xát hai tay rồi đột nhiên giương lên!
Lôi âm nổi lên!
Kim sắc điện quang nhất thời chớp động, vô số đạo hồ quang bắn ra, sau một cái chớp động liền hoá thành một tầng lôi võng hướng thạch linh cuốn tới, cũng đồng thời co chặt lại.
Chưa cần chờ linh vật kia từ trong tiếng hừ lạnh của Hàn Lập tỉnh lại thì trên người nó đã bị một tầng hồ quang điện bao kín lại.
Nhưng thạch linh nào dễ dàng để bị bắt như thế!
Lúc này một tiếng tiêm minh từ trong miệng nó phát ra, hoàng sắc yêu hoả lần nữa lại cuồn cuộn tuôn ra.
Ích Tà thần lôi biến thành hồ quang điện cùng yêu hoả này vừa tiếp xúc với nhau, sau một trận thanh âm trầm thấp phát ra liền hiện ra xu thế tan rã.
Thạch linh cứ như vậy mà lại muốn giãy thoát ra!
Nhưng Hàn Lập vất vả đem nó vây khốn lại nào để nó có cơ hội trở mình thoát ra được chứ, lúc này khoé miệng hắn chợt nổi lên một tia cười lạnh, một tay bấm quyết niệm chú, trong nháy mắt hắn đã độn tới sát một bên thạch linh.
Nhưng vào lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm có chút dồn dập của Hắc Vũ thượng nhân:
"Hàn đạo hữu chậm đã, lão phu có được linh trùng có thể chế phục được linh vật này."
Hàn Lập ngẩn ra, động tác trong tay theo đó mà dừng lại một chút.
Chỉ thấy một con mắt của lão giả nguyên bản không nhúc nhích trên không trung nãy giờ đột nhiên chớp động vài cái, tiếp đó trong miệng thét dài một tiếng.
Chỉ tíc tắc sau, đầu phi hạt xanh lam kia ngoài thân mơ hồ một chút rồi loé phân ra mười mấy hư ảnh huyễn hoá thành mười mấy đầu phi hạt độc nhất vô nhị.
Đám phi hạt vừa thành hình liền giang rộng đôi cánh ra ào ào hoá thành một đoàn lam quang mà tiêu thất tại chỗ. Ngay sau đó, không gian bên dưới chợt hiện ra một đạo giao động, đám phi hạt này theo đó mà xuất hiện ở phía trên không thạch linh, vĩ câu cũng sáng ngời lên, từng đạo lam quang lúc trước công kích thạch linh cũng từ đó mà phun ra.
Lúc này đây, đầu thạch linh kia thân ở trong Ích Tà lôi võng căn bản không thể cựa quậy được chút nào tự nhiên bị đám lam mang này tiến nhập vào thân hình không thấy bóng dáng.
Một tầng lam sắc vân vụ trong nháy mắt hiện lên trên gương mặt của linh vật, ngoài thân hoàng sắc hoả diễm nguyên bản đang rào rạt thiêu đốt liền như gặp phải khắc tinh mà trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, thậm chí cuối cùng theo một tiếng muộn hưởng mà tán loạn tiêu thất.
Hoàng Lương thạch linh gặp cảnh này liền trở nên giận dữ vô cùng, nhe răng há miệng hung hăng hấp một bụng khí, thân hình thoáng cái liền như một quả bóng hơi nhanh chóng bành trướng lên, đồng thời một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ theo đó mà tản ra.
Hàn Lập cảm ứng được cỗ khí tức quỷ dị này, dường như nhớ tới điều gì đó mà sắc mặt đại biến, thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở một phương cách đó trăm trượng xa xa.
Mà trong khoảnh khắc đó, thân hình của đầu Hoàng Lương thạch linh kia đã hoàn toàn căng tròn ra khiến tầng kim lôi võng chớp động không thôi, bộ dáng như có thể bạo ra bất cứ lúc nào.
"Nghiệp chướng, còn muốn tự bạo! Lão phu sớm đã dự phòng một chiêu này của ngươi rồi."
Mới từ ảo thuật thoát ra, Hắc Vũ thượng nhân khẽ hừ lạnh một tiếng rồi sau đó lại hô lớn một tiếng nữa, sau đó liền hư không trảo ra một cái.
Lôi điện màu bàng bạc đầy trời chớp động một trận, từng sợi ngân tơ đan thành một tầng ngân võng nhất thời từ trên đỉnh núi hiện ra, chỉ chợp loé lên liền hướng thân hình Hoàng Lương thạch linh chụp xuống.
Tiếng gầm rú vang lên!
Từng sợi ngân ti của ngân võng thoáng cái liền tập trung lại rồi bám vào thân hình khổng lồ của thạch linh, sau đó lão giả liền cuống quýt thúc dục pháp quyết. Nhất thời, từng đạo hồ quang điện chói mắt cùng vô số ngân sắc phù văn từ trên ngân võng tuôn ra, toàn thân thạch linh theo đó mà hoá thành một đoàn quang cầu màu bạc chói mắt cực kỳ.
Một màn không thể tin nổi xuất hiện!
Dưới sự bó chặt lại của tầng ngân võng, thân hình thạch linh nguyên bản đang bành trướng cấp tốc liền nhanh chóng thu nhỏ lại. Bất quá, tất cả chỉ diễn ra trong mấy lần hô hấp thời gian, thân hình thạch linh liền khôi phục lại như lúc ban đầu, sau đó mặc cho linh vật thúc dục thần thông gì nhưng pháp lực trong cơ thể một chút động tĩnh cũng không có.
Thạch linh ngay cả trong lòng giận dữ cực kỳ nhưng căn bản là chẳng thấm vào đâu.
"Hắc hắc, nếu đã rơi vào Ngân Tiêu lôi võng của lão phu rồi thì cũng đừng mong lại bốc lên cái gì nữa. Cứ ngoan ngoãn cùng lão phu đi Thánh đảo một chuyến đi! Yên tâm, ta cũng không phải muốn cái tiểu mệnh của ngươi mà chỉ là muốn mượn dùng bản thể của ngươi dùng một chút mà thôi."
Hắc Vũ thượng nhân vừa thấy thực sự đã bắt được Hoàng Lương thạch linh, trong lòng vui sướng cực kỳ, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười rồi cũng từ trên cao chầm chậm hạ xuống.
"Ha ha, chúc mừng Vũ huynh, xem ra lúc này đây nhiệm vụ Thánh đảo giao cho ngươi đã thuận lợi hoàn thành. Thực hổ thẹn, bần tăng vẫn chưa được gì quá lớn cả. Nếu không có Hàn huynh ở bên tương trợ thì linh vật này thật đúng đã chạy mất."
Tăng nhân ở một bên bỗng nhiên có chút áy náy mở miệng xin lỗi, nói.
Hiển nhiên ngay lúc thạch linh bị bắt lại, ảo thuật đang vây khốn hắn cũng tự nhiên tự huỷ mà thoát thân ra.
"Đại sư khiêm tốn rồi. Nếu không có đại sư cùng lão phu đồng loạt ra tay mà nói thì cũng không khiến cho linh vật này sử dụng tới thần thông ảo thuật như vậy, mà Hàn đạo hữu cũng không có khả năng dễ dàng ngăn nó lại như vậy. Nhưng đại sư nói đúng một điểm, may mắn là lúc này đây đã thỉnh Hàn đạo hữu ra tay tương trợ."
Hắc Vũ thượng nhân ha ha cười, nói.
"Nhị vị đạo hữu quá khách khí rồi, Hàn mỗ chỉ xuất ra một phần lực mà thôi."
Hàn Lập cười cười đáp, vẫn chưa nói thêm cái gì nhưng một tay lại hướng ngân võng đang bao quanh thạch linh hư không trảo một cái.
Lôi âm lần nữa vang lên, vô số kim sắc điện quang từ trong đám ngân ti kích bắn ra, một lần nữa hoá thành từng đạo kim sắc hồ quang nhập vào thân hình hắn.
"Dĩ nhiên là Ích Tà thần thôi! Sách sách, thần lôi này đúng là thứ ích ma cực kỳ hữu hiệu (khắc chế ma vật), dùng để đối phó đê giai Ma tộc thì đúng là đại sát khí!"
Hắc Vũ thượng nhân thấy vậy, trong miệng tấm tắc khen một câu, tiếp đó liền đưa một ngón tay ra hướng thạch linh đang bị vây khốn ra điểm ra một cái.
Nhất thời, một trời lôi âm phích lịch truyền ra!
Ngân võng dưới sự thúc dục của lão giả lôi quang liền nhẹ nhẹ nổi lên, cũng nhanh chóng co lại.
Lúc này đây, dưới tác động của ngân võng, thân hình thạch linh có chút huyền diệu dần dần co nhỏ lại tầm nắm tay, sau đó lại được lão giả vung tay áo lên hút vào trong.
"Kỳ thật, không riêng gì Ích Tà thần lôi, thế gian này còn nhiều loại công pháp có thể khắc chế được ma vật, nhưng số công pháp đó hoặc là rất khó tu luyện, căn bản không thể lưu truyền rộng rãi, hoặc là sớm đã thất truyền từ lâu, chỉ để lại một chút tin tức ở trong một số cổ điển tịch mà thôi. Nhân tộc chúng ta chân chính mà có được những thần thông này thì cũng không nhiều lắm, nếu không đã không để Ma tộc ép tới mức độ này..."
Tăng nhân từ từ trên không trung hạ xuống, thâm ý sâu sắc hướng Hàn Lập liếc mắt một cái, có chút cảm khái nói.
"Việc này cũng không thể cưỡng cầu được, đại sư cần gì phải quá để ý như vậy chứ, hẳn là Hàn đạo hữu phúc duyên không nhỏ mới có được Ích Tà thần lôi. Nghe nói chân chính dùng Tế Lôi thuật thúc dục thần lôi này uy lực to lớn đủ để uy hiếp Ma tôn cấp Hợp Thể kỳ, nhưng đáng tiếc Thánh đảo chúng ta chỉ có nửa dưới bộ pháp quyết này. Hàn huynh, nếu có cơ hội thì có thể đi Man Hoang thế giới tìm kiếm một phen, không chừng những ngoại tộc khác còn có được toàn phần Tế Lôi thuật cũng nên."
Hắc Vũ thượng nhân thành thành thật thật hướng Hàn Lập đề nghị, nói.
"Tế lôi thuật! Nửa bộ pháp quyết?"
Hàn Lập nghe được lời này, trong lòng vừa động, hỏi lại một câu.
Năm đó, tứ đại yêu vương tại tầng bốn Địa uyên thật ra cũng đã từng chiếm được một loại Tế Lôi thuật, tuy rằng bộ Tế Lôi thuật này uy lực không nhỏ nhưng lúc thúc dục lại hao phí quá nhiều thời gian, trong lúc tranh đấu mà sử dụng tới thì rất là không thích hợp, cho nên trước hắn cũng chỉ dụng tới có vài lần mà thôi.
"Không sai, bộ Tế Lôi thuật này nửa trên là chỉ ra cách khống chế uy lực của thần lôi, tế xuất thần lôi, nửa dưới mới chân chính là phương pháp thao tác sử dụng, thiếu một thứ cũng không được!"
Hắc Vũ thượng nhân giải thích, nói.
"Thì ra là thế, xem ra có cơ hội tại hạ sẽ đi Man Hoang thế giới tìm kiếm một phen."
Hàn Lập tỉnh bơ gật gật đầu nói, nhưng trong lòng lại mắng to không thôi.
Đó là vì Tế Lôi thuật này rất khó sử dụng trong lúc đối địch, nguyên lai lúc trước kia tứ đại yêu vương truyền cho hắn cũng chỉ là nửa bộ, không cần hỏi là khẳng định lúc trước tứ đại yêu vương cố ý làm như vậy.
Bất quá, ngẫm lại cũng bình thường, đổi lại là hắn thì hắn cũng làm như thế.
Sau đó, ba người Hàn Lập ở lại đỉnh núi hàn huyên một chập, sau đó tăng nhân liền nói:
"Nhị vị thí chủ, tình hình của Thánh hoàng thành cũng không phải là rất tốt, thời gian lão nạp li khai cũng không ngắn, muốn lập tức trở lại viện thủ Thánh hoàng thủ thành, ngay lúc này hướng nhị vị cáo từ."
"Ha ha, nếu đại sư đã nói như thế thì lão phu cũng muốn mang thạch linh chạy về Thánh đảo một chuyến, Thánh đảo thực gấp cần tới linh vật này. Hàn đạo hữu, Thiên Thiền đại sư, hy vọng lúc Ma kiếp chấm dứt chúng ta còn có thể hữu duyên tái kiến. Đúng rồi, Hàn đạo hữu còn phải lưu lại ở đây mấy ngày mà."
Khuôn mặt lão giả có chút xấu xí mỉm cười, ôm quyền nói.
"Tại hạ còn muốn sử dụng địa hoả nơi này dùng một chút, đích xác là muốn ở lại đây hai ngày. Nhị vị đạo hữu bảo trọng, thượng lộ bình an, thứ cho Hàn mỗ không tiễn xa được."
Hàn Lập thản nhiên cười, thong dong đáp lễ.
Cứ như vậy, một lát sau một đoàn ô quang cùng một đạo bạch quang từ đỉnh núi bay thẳng lên cao rồi phân biệt hai hướng bất đồng mà hoá thành hai đạo kinh hồng phá không bay đi.
Sau mấy cái chớp động lưỡng đạo độn quang biến mất tại cuối chân trời, rốt cuộc nhìn không thấy chút bóng dáng nào.
Hàn Lập đứng ở trên đỉnh một toà cự thạch dõi mắt nhìn một đạo độn quang xa xa, vẻ mặt tươi cười trên mặt dần dần thu liễm lại, cuối cũng lại tự thì thào nói một câu:
"Tế Lôi thuật nửa dưới! Xem ra phải tới Thánh đảo một chuyến rồi. Bất quá hiện tại lại cùng ma đầu kia hảo hảo thương lượng một phen, trước đem nửa phần hỗn độn nhị khí tới tay đã."
Đang nói võng lạc, thân hình Hàn Lập vừa động, thoáng cái mơ hồ đi đã xuất hiện ở hố to bên cạnh, trịnh trọng hướng hố lớn nhìn tới.
Trận đại chiến vừa rồi thật ra cũng không có lan tới đây, cho nên bộ dáng của nó vẫn được duy trì như trước. Bên dưới hố sâu là vẫn một mảnh sương mù màu vàng tràn ngập, mắt thường khó có thể nhìn rõ bộ dáng bên dưới được.
Hai mắt Hàn Lập khẽ híp lại ngóng nhìn bên dưới một lát, sau đó lại ngẩng đầu hướng bốn phía xung quanh lướt qua, chân mày khẽ cau lại.
Đơn chưởng hắn bỗng nhiên khẽ lật chuyển, một xấp trận kỳ thật dày hiện lên trong lòng bàn tay, cổ tay khẽ run lên, đám trận kỳ liền hoá thành hơn mười đạo hào quang hướng bốn phương kích bắn mà đi. Linh quang chớp động mấy cái, số pháp khí bày trận này liền tiến nhập vào hư không không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, một tầng sương mù trắng xoá liền hiện ra phủ kín ngọn núi, không lâu sau liền đem thân hình Hàn Lập và cái hố to bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Hàn Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay áo bào lại khẽ run lên, lại có mười ba đoàn tử quang bắn ra, "vù vù" mấy tiếng rồi cũng đồng dạng tiến nhập vào trong sương mù không thấy bóng dáng. Tiếp đó, lục quang trên người hắn chợt loé lên, một đạo thanh sắc nhân ảnh từ trong cơ thể bắn ra, sau khi chớp lên một cái liền tiến nhập vào mặt đất.
Làm xong hết thảy thì hắn mới thở ra một hơi dài, thần sắc trịnh trọng ở tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, một tay bấm quyết niệm chú, một tay đột nhiên hướng thiên linh cái vỗ nhẹ một cái. Nhất thời, một đoàn kim quang chớp động hiện ra, một cái Nguyên anh tầm nửa thước nhoáng cái từ trên đỉnh đầu hiện lên mà ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...