"Nơi ở của vị tiền bối này tựa hồ có phần độc đáo a!" Hàn Lập nhìn hòn đảo tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt, có chút ngạc nhiên mở miệng.
"Hắc hắc, đây chính là sở thích cổ quái của y mà thôi, Hàn tiểu hữu gặp y thì tự nhiên biết nguyên do trong đó." Khóe miệng Thanh Nguyên Tử hơi rung, mơ hồ lộ ra một tia quỷ dị.
"Thì ra là thế, vãn bối thật thêm vài phần tò mò!" Hàn Lập nghe xong lời này không khỏi thoáng lộ vẻ đăm chiêu.
Mà lúc này Thanh Nguyên Tử chợt khẽ phất ống tay áo hướng về tầng sáng bạch sắc phía trước.
Nhất thời một đạo sáng kim sắc mờ ảo bay vọt ra, quay tròn ngưng tụ bên người, liền dễ dàng hình thành một Cự kiếm kim sắc dài hơn mười trượng. Không chút do dự chém về quầng sáng.
"Oanh" một tiếng!
Quầng sáng bạch sắc nhộn nhạo như sóng gợn một trận, mặt ngoài lại chớp động hào quang không thôi, một bộ lung lay sắp vỡ.
Cơ hồ khi quầng sáng phát sinh dị biến, trên đảo lập tức truyền ra mấy tiếng kinh hô sợ hãi không thôi.
"Là ai lớn gan như vậy, dám đến công kích Kim Diễm Đảo chúng ta!"
"Không biết nơi này là của Kim Diễm đại nhân sao?"
Trong nháy mắt quầng sáng chợt lóe hào quang rồi mấy đạo độn quang kích bắn ra, chớp động mấy cái thì bốn gã vệ sĩ kim sắc chiến giáp xuất hiện ở trước mặt hai người, dùng phẫn nộ ánh mắt nhìn lại.
"Ồ, là Thanh đại nhân!"
Khi thấy rõ ràng dung mạo Thanh Nguyên Tử thì bốn gã kim giáp vệ không khỏi cả kinh, không chút lưỡng lự vội thi lễ.
Hiển nhiên mấy người đều nhận ra Thanh Nguyên Tử nên không còn vẻ tức giận lúc trước.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, liền nhìn ra bốn người này đều có tu vi cấp Luyện Hư, nhưng thể nội mơ hồ phát ra một luồng khí tức hung bạo, rõ ràng không phải người thường.
"Kim Diễm Hậu, Khương mỗ có việc bái phỏng. Còn không ra gặp sao?" Thanh Nguyên Tử căn bản không để ý bốn gã kim giáp vệ sĩ, trực tiếp hướng tới kim sắc cung điện hô một tiếng lanh lảnh.
Cũng không biết Thanh Nguyên Tử vận dụng bí thuật nào, tuy thanh khí không lớn nhưng quanh quẩn nơi nơi trên không hòn đảo.
Dưới tiếng vang vọng, mỗi tấc trong góc cung điện đều có thể nghe được thanh âm đàm thoại.
"Thanh Nguyên Tử, nếu ngươi đã đến đây thì cứ tiến vào là được. Chẳng lẽ còn muốn bản hầu tự mình đón chào sao?" Sau một lúc trong cung điện kim sắc cũng truyền ra một thanh âm nam tử nhàn nhạt, tuy rằng khá xa nhưng rõ ràng dị thường vào trong tai đám người Hàn Lập.
"Hắc hắc, vậy thì lão phu cũng không khách khí! Các ngươi mau dẫn đường!" Thanh Nguyên Tử nghe xong khẽ cười, hướng sang bốn gã giáp sĩ phân phó một câu.
"Thỉnh tiền bối đi cùng chúng vãn bối!" Bốn gã kim giáp vệ sĩ nghe trong cung điện truyền âm thì lập tức trong lòng buông lỏng, một gã trong đó cung kính trả lời.
Vì thế, Hàn Lập cùng Thanh Nguyên Tử dưới sự dẫn dắt của bốn gã giáp sĩ lập tức khai mở quầng sáng, đi vào trong cung điện trên đảo.
Một lát sau Thanh Nguyên Tử thản nhiên ngồi trong một gian đại sảnh rất rộng lớn còn Hàn Lập cung kính ngồi ở bên cạnh.
Ở chủ vị nơi đại sảnh, một trung niên nam tử đầu đội mũ kim quan thân vận kim sắc trường bào, thần sắc bình tĩnh ngồi nơi đó.
"Khương đạo hữu, lại thêm một vị đạo hữu có tu vi Hợp Thể trung kỳ. Chẳng lẽ ngươi tự biết đại nạn lâm đầu nên thu thân truyền đệ tử sao? Niên kỷ còn trẻ mà đã có cảnh giới như vậy, cũng đủ kế thừa y bát của ngươi. Bất quá lần trước từ miệng một lão quái khác, tựa hồ ngươi thu nhận là một nữ đệ tử a!" Kim quan nhân bỗng mở miệng.
Người này mặt như bạch ngọc, một bộ râu dài hơn nửa tấc đen nhánh, bộ dáng nho nhã. Chính là chủ nhân nơi đây tên là "Kim Diễm Hậu". Một vị Đại Thừa tồn tại cùng Thanh Nguyên Tử.
Hàn Lập nhìn người này kiếm khí toàn thân, trên thân phát ra hào quang kim sắc từ các loại đồ trang sức thì không biết nói gì, trong lòng bắt đầu hiểu ý tứ của Thanh Nguyên Tử lúc trước.
"Kim đạo hữu, có thể ngươi nhận lầm. Hàn tiểu hữu không phải đệ tử của ta mà là một cố nhân thôi. Đạo hữu hẳn còn nhớ mấy trăm năm trước, mấy tiểu bối dẫn một số thủ hạ đột nhập nơi đây, rước lấy sự tình Phù Du tộc phái người đuổi giết. Chính lúc đó ta nhận biết Hàn tiểu hữu này. Về phần đệ tử kia đã được ta nhận làm nghĩa nữ. Tuy tư chất xem như tuyệt hảo nhưng hiện giờ vẫn là Luyện Hư kỳ mà thôi" Thanh Nguyên Tử cười cười, thản nhiên giải thích hai câu.
"Mấy trăm năm trước! A, là đám người đến từ bên ngoài dụ Minh Lôi thú rời đi rồi muốn đào trộm Minh Hà chi nhũ! Ồ, ta nhớ không lầm thì mấy kẻ cầm đầu đều bị Phù Du tộc bắt giữ rồi sao. Vị Hàn tiểu hữu nếu tham dự mà còn may mắn vô sự thoát khỏi. Chẳng lẽ là đạo hữu xuất thủ cứu giúp?" Kim quan nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
"Lời của đạo hữu không hoàn toàn đúng nhưng cũng trúng vài phần. Hàn tiểu hữu có thể bình yên rời đi Minh Hà chi địa đích thật là lão phu an bài. Bất quá, đạo hữu không cần hiểu lầm. Sở dĩ tại hạ làm như vậy bởi vì Hàn tiểu hữu là người cùng Nhân tộc. Thêm phương diện khác, tại hạ có việc cần hắn ra ngoại giới làm một sự tình nên mới ra tay." Thanh Nguyên Tử thản nhiên nói.
"Thì ra là thế! Bất quá Thanh đạo hữu đã hơn ngàn năm không tới nơi này. Hiện giờ mang theo vị tiểu hữu đồng tộc tìm tới cửa, không phải đơn giản chỉ tới bái phỏng ta như vậy chứ." Kim Diễm Hậu nhíu hai mắt cẩn thận đánh giá Hàn Lập, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị mở miệng.
"Kim đạo hữu đã đoán trúng. Lần này lão phu tới đích thật là có chuyện cần thương lượng cùng đạo hữu một chút." Thanh Nguyên Tử cười hắc hắc thản nhiên thừa nhận.
"Hừ, ta chỉ biết như thế. Tuy ta và ngươi giao thiệp gần hơn mấy người khác một chút nhưng còn chưa đến mức đạo hữu vừa xuất quan liền lập tức tới bái phỏng. Sự tình gì, hãy nói Cô(1) nghe một chút" Sắc mặt Kim Diễm Hậu không chút thay đổi nói.
"Lời này Kim huynh e rằng đã quá. Lần này lão phu đến không phải để nhờ đạo hữu mà là muốn làm một giao dịch cùng có lợi. Đạo hữu nếu cảm thấy không hài lòng, lão phu tuyệt không cưỡng cầu." Sắc mặt Thanh Nguyên Tử trầm xuống, thanh âm bắt đầu có vài phần bất mãn.
"Ha ha, vừa rồi nói như vậy chỉ là khách khí mà thôi. Thanh đạo hữu cùng bản hậu giao tình nhiều năm, chỉ cần không phải sự tình quá khó, bản hậu sao lại không đáp ứng." Kim Diễm Hậu liếc mắt Thanh Nguyên Tử một cái, sắc mặt lại mặt giãn ra nở nụ cười.
"Kim đạo hữu đã nói thế thì lão phu cũng nói thẳng. Nhớ lần trước tới bái phỏng thì Kim huynh đặc biệt cảm thấy hứng thú với Cửu Đồng Châu của tại hạ, đã nguyện dùng một số bảo vật trao đổi nó. Nhưng lúc ấy do Khương mỗ đang cần dùng nó để luyện chế một số bảo vật nên tạm thời chưa nhận lời. Lần này lão phu đem viên châu này đến, tính cùng đạo hữu đổi lấy một số vật phẩm cần dùng. Không biết Kim huynh cảm thấy sao?" Thanh Nguyên Tử nói xong, ống tay áo hướng về trên bàn gần đó phất một cái.
Nhất thời một vầng kim quang lóe lên, một hộp ngọc thanh thúy bích lục xuất hiện ở nơi đó.
"Cửu Đồng Châu!"
Vừa nghe Thanh Nguyên Tử nói như vậy, Kim Diễm Hậu bộ dáng đang thong dong chợt co rụt tròng mắt. Vù một cái, ánh mắt đã rơi vào hộp ngọc trên bàn, cuối cùng tựa hồ như mất khí lực thật lớn mới miễn cưỡng ly khai ánh mắt.
"Khương đạo hữu lấy ra bảo vật này thì Kim mỗ cũng không có gì để nói. Đạo hữu muốn từ Kim mỗ đổi lấy những thứ gì? Chỉ cần không phải vật bất ly thân tại hạ thì đều được." Hiển nhiên Kim Diễm Hậu cực kỳ coi trọng vật trong hộp, cơ hồ không chút suy nghĩ hỏi lại một câu.
Hàn Lập ở một bên thấy thế thì trong lòng vui vẻ. Với tình hình trước mắt, giao dịch đổi lấy Minh Hà chi nhũ thật có hi vọng.
"Ba bình Minh Hà chi nhũ cùng một khối Tức Nhưỡng chi thổ" Thanh Nguyên Tử mỉm cười nói.
"Không có khả năng! Tuy Cửu Đồng Châu thần diệu vô cùng trên luyện khí nhưng muốn một hơi đổi lấy mấy thứ này thì kém quá xa. Minh Hà chi nhũ còn không nói. Tức Nhưỡng chi thổ là tài liệu luyện chế bảo vật thổ thuộc tính đến cực điểm. Thổ thuộc tính tài liệu khác trên thế gian cơ hồ không thể so sánh với nó. Ta tuy có được một chút nhưng dùng để luyện chế bảo vật hộ thân trong lần độ kiếp sau. Sao có thể dễ dàng đổi cho người khác!" Kim quan nhân vừa nghe xong đã lắc đầu lắc cổ.
"Ý của đạo hữu lão phu tự nhiên rõ ràng. Bất quá ta sẽ thêm ba vật phẩm nữa. Kim huynh thấy như thế nào!" Đối với sự cự tuyệt của Kim Diễm Hậu. Thanh Nguyên Tử không chút nào bất ngờ, ngược lại cười như đã định liệu trước. Ống tay áo lão lại rung lên, có ba đồ vật cổ quái hình lục lăng xuất hiện ở trên mặt bàn.
Ba vật này to cỡ nắm tay, tỏa ra kim quang chói mắt. Bên ngoài chi chít những phù văn cổ quái, bộ dáng huyền ảo dị thường.
Kim Diễm Hậu thấy thì cẩn thận đánh giá vài lần nhưng tựa hồ nhất thời vẫn chưa nhìn ra cái gì, liền lập tức nâng tay hư không một trảo.
Vù một tiếng, một khối trong đó lập tức bay lên không rồi bị kim quan nam tử hút vào trong tay, sau đó cúi đầu lật qua lật lại xem xét.
"Đây chẳng lẽ là..."
Cùng lúc đó, Hàn Lập nhìn hai kiện đồ vật kim sắc trên bàn còn lại. Ở bên trong cảm ứng được một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc, trong lòng kinh nghi bất định một trận.
Kiểm tra đồ vật trong tay một chốc lát, khuôn mặt Kim Diễm Hậu dần có chút rúng động.
"Bản hậu thật không quá khẳng định nhưng tựa hồ là Kim Cương Diệt ma thần lôi trong truyền thuyết!" Kim Diễm Hậu rốt cục quay đầu hướng sang Thanh Nguyên Tử dò hỏi.
"Hảo nhãn lực! Năm đó lão phu thu được một ít lá trúc của Kim Lôi Trúc, sau đó phối hợp thêm rất nhiều tài liệu lôi thuộc tính, mượn dùng thiên lôi lực cùng hao phí thời gian mấy trăm năm mới luyện chế ra sáu bảy khối. Hiện giờ Khương mỗ một hơi xuất ra một nửa số lượng trong đó, có thể thấy được thành ý của tại hạ. Đại thiên kiếp tiếp theo của Kim huynh cũng còn không lâu lắm chứ. Thiên Cương Diệt Ma Lôi chính là lợi khí tuyệt hảo đối phó Vực Ngoại Thiên Ma. Mà Vực Ngoại Thiên Ma xuất hiện ở đại thiên kiếp thì căn bản khó lòng phòng bị, các bảo vật khác đối với chúng hầu như không có tác dụng. Lôi châu này so với bảo vật khác ngươi luyện chế dùng bảo hộ tâm thần thì mạnh hơn gấp trăm lần. Nếu không phải luyện chế số lượng đủ thì ta tuyệt không lấy ra trao đổi" Thanh Nguyên Tử tựa cười mà không phải cười trả lời.
Chú thích:
(1) Cô Quả (Từ cũ): Chỉ vương hầu ở Trung Quốc thời cổ đại
"Nghênh ngang một cõi biên thùy, Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương!" (Truyện Kiều)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...