Cả một vùng xám xịt, trên mặt đất đầy những vũng bùn lầy lội, cây cối hình thù kỳ lạ vặn vẹo quái dị, dưới chân là những cây cỏ nhỏ mà đỏ không biết tên, trong không khí tràn ngập mùi vị khó chịu, đây chính là những gì mà Hàn Lập cảm nhận được sau khi tỉnh lại.
Bất chấp hoàn cảnh kỳ dị này, Hàn Lập trước tiên là nhìn quanh bốn phía, nhìn xem có người nào khác hay không, dù sao nguy hiểm lớn nhất chính là từ đệ tử của các phái khác.
Xem ra cũng có chút may mắn, xung quanh trong phạm vu hơn mười trượng ngoại trừ Hàn Lập ra thì không có bất kỳ người nào khác, hắn cũng thở phào một hơi.
Chẳng qua, hắn vẫn chưa để lỏng đề phòng, mà một tay cầm sẵn phù lục, một tay xuất ra bộ "Kim phù tử mẫu nhận", sẵn sàng đề phòng.
Lúc này, Hàn Lập mới có thể yên tĩnh cẩn thận quan sát địa phương cổ quái này.
Đối với việc bản thân đột nhiên đến một chỗ lạ lẫm, Hàn Lập cũng không có gì giật mình. Trước lúc bắt đầu vào cấm địa, quản sự đã phản cho mỗi đệ tử một phần tư liệu nói về cấm địa.
Trong tư liệu, có nhắc tới bất kỳ người nào khi bước vào cấm địa, đều bị na di trận pháp ở bên trong đó trong khoảnh khắc đưa đến một góc bất kỳ nào đó của cấm địa, cho nên rốt cuộc là đến nơi nào, thì phải dựa vào vận khí của người đó.
Có thể được truyền đến khu trung tâm, đó là nơi có thể thu thập được linh thảo nhiều nhất, thì sẽ là người có vận khí cực lớn; cũng có người có thể vừa truyền tống xong, trước mặt đã có một sổ yêu thú đang nhìn chăm chú, không trải qua một phen huyết chiến, căn bản là không thể thoát thân bình yên; mà tồi tệ nhất, là trực tiếp bị đưa đến một tuyệt địa nào đó, tính mạng lập tức ô hô, đương nhiên loại tình huống này rất ít xuất hiện.
Xuất hiện nhiều nhất, chính là giống như Hàn Lập, được truyền đến một góc sáng sủa của cấm địa, chỉ có thể tự lần mò mà đi tới.
Mà dĩ nhiên cũng sẽ có những điều ngoài ý muốn, theo các tiền bối cao nhân suy đoán, bởi vì bọn họ phá cấm mà vào, cũng không phải là phương pháp chính xác mà tiến vào, đương nhiên là động chạm đến cấm chế, do đó có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn cũng không có gì ngạc nhiên.
Hàn Lập sau khi cẩn thận quan sát một vòng, đem tài liệu ghi nhớ trong đầu cùng cảnh vật đối chiếu một phen, rốt cục hắn cũng tìm ra được một tin tức phi thường hữu dụng, đây là nơi các đệ tử trước đây thường đi nhất, đối với những người mới rất là hữu dụng.
"Ô Long đàm ở phía Đông Bắc cấm địa, lấy một cái hồ sâu hơn mười trượng làm trung tâm, phạm vi hơn mười dặm, có nhiều loại cỏ như Hủ cốt hoa, Xà diên thụ, có thể dùng để chế tác độc dược, nhưng giá trị không lớn".
"Tại trung tâm Ô Long đàm, bên bờ hồ, cứ cách mười mấy năm thì sẽ xuất hiện một ít "Hàn yên thảo", cũng là một loại kỳ thảo, nếu có thể đem về nhất định sẽ được trọng thưởng. Nhưng phải chú ý chính là, ở sâu trong thủy đàm, có ẩn nấp một đám loại yêu thú cấp thấp bậc một Hàn băng thiềm, chẳng qua chúng tính tình ôn thuận, chỉ cần không chủ động trêu chọc, thì không có nguy hiểm gì".
Hàn Lập sau khi đem tài liệu nhớ lại vài lần, trong lòng cũng có nhận thức nhất định.
Theo lẽ thường, nơi càng tiếp cận với trung tâm cấm địa, thì càng xuất hiện linh vật trân quý cùng yêu thú mạnh bảo hộ, mà tại Ô Long đàm này, tuy có ở bên ngoài một chút, nhưng cũng không tính là quá xa bên ngoài, nếu đi gấp rút, thì nội trong ngày sẽ có thể đến khu trung tâm.
Nghĩ nhe vậy, Hàn Lập không dám ngự khí, mà nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, quan sát chung quanh nhắm chuẩn phương hướng một chút, rồi mới nhảy xuống đi tới.
Hàn Lập đang ở phía Nam thủy đàm, cũng là trên con đường đi tới khu vực trung tâm, xem ra cũng có thể xem là thuận đường.
Hàn Lập thi triển Ẩn hình thuật trên người, sau đó lên đường, dọc theo đường đi rất cẩn thận. Không biết là có phải Hàn Lập quá khẩn trương hay không, sau khi đi được vài dặm mà vẫn chưa có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, tựa hồ cả Ô Long đàm chỉ có một mình hắn.
Nghe được thanh âm nước chảy, Hàn Lập mới đem thần kinh khẩn trương thả lỏng một ít.
Rẽ vài nhánh cây phía trước ra, một hồ nước sâu màu xanh biếc hiện ra, người vừa tới gần, một luồng hơi lạnh tràn tới làm cho Hàn Lập rùng mình.
Đây là Ô Long đàm? Hàn Lập tò mò dò xét.
Thủy đàm diện tích không tính là lớn, xung quanh có những cây có tàn lá lớn vây quanh, trên mặt nước dùng mắt thường cũng có thể thấy được hàn khí, thậm chí bên bờ hồ, còn kết một tầng băng sương trong suốt, có thể thấy được độ lạnh của hồ này.
Hàn Lập đối với mấy cái này cũng không thèm để ý, làm cho hắn quan tâm chính là, ở một chỗ trũng trên bờ hồ, có hơn mười bụi cỏ nhỏ trắng mềm, mỗi cây có năm lá, toàn thân trắng tuyền, tản ra bạch khí nhè nhẹ, tựa hồ bị sương khói bao phủ, thực có vài phần linh căn.
"Không sai, cái này đích thật là Hàn yên thảo, so với tài liệu miêu tả thì không có gì sai biệt!" Hàn Lập nhẹ giọng thì thầm, trong lòng có vài phần mừng thầm.
Tuy nói cỏ này cùng với Trúc Cơ đan cũng không có quan hệ gì, nhưng ngay từ đầu có thể dễ dàng vào tay như thế, cái này thật đúng là motọ dấu hiệu tốt.
Hàn Lập theo thói quen quan sát xung quanh, đang muốn bước ra, bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, thân mình cúi xuống, nhẹ nhàng lui lại mấy bước, ẩn nấp sau những cành lá, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía bên trái khu rừng rậm.
Không bao lâu sau, có bóng người lấp ló, một người áo lam thăm dò cẩn thận đi ra, theo trang phục mà xem ra, người này thuộc Thiên Khuyết bảo. Người này cực kỳ cẩn thận, một bước ba lần quay đầu lại, không ngừng quan sát chung quanh. Theo nắm tay đang nắm chặt lại mà thấy, hẳn đang chuẩn bị ứng phó với tập kích, phương hướng hành động chính là mấy đóa "Hàn yên thảo" kia.
Hàn Lập thở dài một chút, xem ra cũng khó vô công mà được.
Đối phương cẩn thận như thế, tuyệt không có khả năng đánh lén thành công, mà hắn cũng không định cùng người này mặt đối mặt đại chiến một hồi, như vậy rất là mạo hiểm, rất không đáng!
"Xuất hiện đi! Ta thấy ngươi rồi, không cần trốn nữa!" Cách Hàn yên thảo chỉ vài chục bước, người áo lam nọ đột nhiên dừng bước, xoay người lại hô lên.
Hàn Lập cả kinh, nghĩ đến không cẩn thận lộ ra dấu vết, bị nhìn ra tung tích. Nhưng lập tức, thầm cười khổ vài tiếng, bởi vì người áo lam này tuy lớn tiếng như vậy, nhưng hai mắt lại không ngừng xoay chuyển, căn bản không có hướng về phía Hàn Lập ẩn thân, mà là nói đại mà thôi.
Hàn Lập vừa tức giận vừa buồn cười, thấy người áo lam hô to gọi nhỏ một hồi, mới chân chính yên tâm tới hái "Hàn yên thảo". Người áo lam này cách làm tự cho là thông minh, Hàn Lập cũng đang do dự, có nên thừa dịp đối phương buôn lỏng mà tập kích sau lưng hay không.
Chủ ý còn chưa định, người áo lam động tác cực nhanh liên tiếp hái ba bốn cụm bạch thảo, xem ra người này cũng biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, trong chớp mắt những bụi cỏ này trở thành hư không.
Hàn Lập thầm nhủ quyết định thối lui, mục tiêu chủ yếu của hắn là ba vị chủ dược của Trúc Cơ đan, lúc này ở phía trước, tận lực bảo trì thực lực mới là cách làm tốt nhất!
Nghĩ như vậy, Hàn Lập lặng lẽ chuyển thân đi, rời khỏi vài chục trượng mới yên tâm đang định đi nhanh, để cho người nọ sau khi hái xong khỏi bám theo.
Nhưng thân hình của hắn vừa mới triển khai, từ phía thủy đàm truyền đến một tiếng hét thảm, nghe thanh âm, đúng là của người áo lam kia.
Hàn Lập rùng mình, sau khi trù trừ một chút, cắn răng lặng lẽ quay trở lại, hắn phải hiểu rõ ràng là thế nào, để miễn cho bản thân khỏi nhận lấy kết cục tương tự.
Khi Hàn Lập trở lại bên cạnh thủy đàm, thì bên bờ hồ xuất hiện thêm hai gã bộ mặt hung ác. Xem qua quần áo ăn mặc thì là người của Linh thú sơn.
Lúc này, bọn họ đang cao hứng phấn chấn xem túi trữ vật của gã đệ tử Thiên khuyết bảo, bên người còn có hơn mười con đại thiềm thừ màu lam. Mà người áo lam, cả người trên dưới có trên mười mấy lỗ thủng, đã chết từ đời nào rồi.
"Vu sư huynh, chủ ý này rất hay, khi phát hiện tên ngu xuẩn này, cũng không trực tiếp xuống tay, mà là trước tiên đuổi tới Ô Long đàm, theo nước thả xuống một chút Khu thú phấn, tạm thời khống chế được một đám Hàn băng thiềm. Hắc hắc! Sau đó thi pháp phân tán sự chú ý của hắn, dưới sự hỗ trợ của lực lượng yêu thú, từ sau lưng cấp cho tiểu tử này một đôi Băng trùy thuật, lập tức xử lý hắn. Người này chỉ sợ đến chết cũng không nghĩ tới, lại bắt được một đám yêu thú cấp thấp trong tay. Chẳng qua, người nầy của cải thật đúng là phong phú! Sư huynh, không bằng chúng ta đem số thảo dược này cứ để ở đây, để câu những người khác tới, số Hàn yên thảo này để làm mồi!" Tên tuổi còn trẻ, hung hăng đá một cước vào thi thể của đệ tử Thiên khuyết bảo, có chút tham lam nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...