Thấy cảnh này, Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi không khỏi bốn mắt nhìn nhau.
Thạch Côn rốt cục cũng chậm rãi đứng lên, giọng nói truyền đến một nỗi vô cùng kinh sợ truyền âm với hai người Hàn Lập:
"Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Ám thú vương lại đột nhiên xuất hiện vậy nhỉ? Vô ý mà đụng phải nó, nguy hiểm quá!"
"Thạch huynh không việc gì chứ?"
Liễu Thuý Nhi tựa hồ rất quan tâm.
"Không sao, chỉ là thân thể hơi tê một chút, bây giờ thì tốt hơn rồi."
Thạch Côn lầm bầm nói, thanh âm dần rõ ràng, tựa hồ không có gì đáng ngại.
Hàn Lập nghe xong, nhướng mày như đang muốn nói gì đó thì ở phía trước lại có dị biến phát sinh.
Đột nhiên, thanh âm của hàng vạn ma thú cùng hống đột nhiên xuất hiện!
Tiếng hống phảng phất như tiếng sấm, cuồn cuộn mà đến làm cho tai người ta ong ong lên, xung quanh cây rừng cũng bị ảnh hương mà nghiên ngả không thôi.
"Đây là..."
Liễu Thuý Nhi có chút thất thố la lên.
Hàn Lập và Thạch Côn đồng dạng cũng kinh nghi bất định.
Sau một khắc, tiếng hống dừng lại nhưng từ phương hướng tiếng hống truyền đến bỗng nhiên xuất hiện vô số khí tức cực kỳ kinh người, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía đám người Hàn Lập. Chỉ một lát sau, đám người Hàn Lập đã nghe được tiếng "sàn sạt" không dứt.
"Không tốt, tránh mau!"
Lúc này đây, tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, sắc mặt thoáng chút đã trắng bệch cúi đầu truyền âm cho hai người kia một tiếng, tiếp theo thân hình phóng về một phía đại thụ gần đó, thanh quang chợt loé cả người biến mất vào trong thân cây.
Thạch Côn và Liễu Thuý Nhi đồng dạng cũng không chậm hơn bao nhiêu. Cơ hồ ngay khi Hàn Lập nhắc nhở hai người cũng đồng thời tỉnh ngộ, một người thì giẫm lên mặt đất, hoàng mang chợt loé lên cả người lập tức chìm vào trong lòng đất, người còn lại thì há miệng phun ra một đoàn lam sắc quang hà bao lấy thân hình, sau đó thân hình dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng cũng biến mất vào hư không.
Dường như ngay sau khi ba người cùng phân ra bỏ chạy thì hắc quang trong rừng cây phía xa chớp động không ngừng, vô số ám thú từ trong đó tuôn ra như thác lũ, số lượng nhiều vô kể, phảng phất như hơn nửa số ám thú trong Ám Thú sâm lâm đều tụ tập về đây.
Hàn Lập không ngừng thi triển thân pháp, sau vài lần chớp động đã chạy xa ra ngoài vài dặm, khi đó hắn mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đó có không ít ám thú hình thể to lớn, giữa trán có một con mắt quỷ dị.
Dĩ nhiên là một đám cao giai Tam nhãn ám thú!
Đoạn đường trước đây ngay cả một đầu cao giai cũng không gặp, hoá ra tất cả bị tập trung lại đây. Ám thú sau khi tuôn ra, vô số đạo thần niệm phóng ra bốn phương tám hướng, đem cả khu vực mấy trăm dặm bao phủ.
Hàn Lập vừa thấy cảnh này, không dám suy nghĩ gì thêm, hắc quang ngoài thân chợt loé, một tấm lụa đen hiện ra bao phủ lấy thân hình, tiếp theo hắn lại há miệng phun ra một tử sắc phù lục, không nói hai lời liền dán lên người.
Sau một tiếng "phốc xuy", một đoàn tử khí hỗn loạn với vô số ngân sắc phù văn hiện lên đem thân hình hắn bao phủ vào trong. Ngay sau đó thân hình liền trở nên trong suốt nhưng độn tốc lại chậm lại một chút. Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập lại nhìn về phía hai người kia một cái.
Khác với hắn, độn tốc của hai người kia cũng không dừng lại chút nào, mang theo khí tức rất mờ nhạt độn ra ngoài hơn mười dặm. Hiển nhiên khác với Hàn Lập đang tận lực ẩn nặc thân hình, hai người này thừa dịp chưa bị đám cao giai ám thú phát hiện, trước tiên tận lực chạy trốn ra càng xa càng tốt.
Hai cách này không thể nói là cách nào tốt hơn được. Nếu thần niệm của đám ám thú này nhất thời không thể phát hiện ra ẩn nặc thuật của hai người thì hiển nhiên hai người sẽ rời khỏi đây một cách vi diệu. Nhưng bởi vì độn tốc cực nhanh nên làm ẩn nặc thuật giảm đi không ít, khi bị đám ám thú nhận ra thì tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Mà Hàn Lập sỡ dị chọn cách ẩn thân chủ yếu là bởi vì hắn rất rõ uy lực của hắc sa và thanh phù, không thể nào dễ dàng bị phát hiện được.
Đám cao giai ám thú chớp động con mắt thứ ba liên tục, vô số thần niệm từ không trung hạ xuống, chẳng những thay nhau đảo qua sát người Hàn Lập mà ngay cả hai người Thạch Côn ở phía xa cũng không buông tha. Nhưng đám thần niệm này chỉ đảo qua mà không dừng lại chút nào trên người bọn họ, dĩ nhiên là chưa phát hiện được sự tồn tại của ba người.
Sau khi cảm thấy an toàn, cả ba người không hẹn mà đều thở dài một hơi.
Đúng lúc này, ánh mắt Hàn Lập chợt động, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó trong đàn thú, lập tức hít vào một ngụm lương khí.
Chỉ thấy trong đàn thú, một đạo kim ảnh nổi bật hiện lên, cả người kim quang chói mắt, đúng là một đầu Ám thú vương.
Ám thú vương này khác hẳn với con vừa rồi, chẳng những nó có thân hình lớn hơn mà bên cạnh lại có đến bảy tám con Tam nhãn ám thú đứng cạnh, mà mắt của đám ám thú này không phải là hôi sắc mà là ngân quang.
Kim sắc ám thú vừa hiện thân, ngoại trừ đám thê thiếp là vài con ngân nhãn ám thú ra thì những ám thú gần đó lập tức cung kính lui ra hơn mười trượng để con thú này đứng giữa một khu vực trống trải. Sau đó chúng lại dừng lại, có ngồi có đứng, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía kim sắc ám thú.
Mà con Ám thú vương này lại dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua khắp nơi, tiếp theo đó là một cỗ khí tức cực kì cường đại, một cỗ thần niệm không thể ngăn cản từ trên người nó phát ra áp đảo mọi thần niệm của những cao giai ám thú khác, thần niệm cường đại này quét ngang khu vực gần đó.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng có chút trầm xuống, dứt khoát dừng phi độn lại, lẳng lặng ẩn thân trong một gốc đại thụ gần đó. Còn hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn ở phía xa, sau khi cảm ứng được ba động thật lớn truyền đến đồng dạng dừng động quang lại, tận lực thu liễm khí tức, hy vọng có thể giấu diếm được thần niệm của đối phương. Nhưng lúc này lại đã chậm.
Hàn Lập thì may mắn hơn nhiều, thần niệm cường đại này sau khi đảo qua thì cũng không phát hiện ra hư hoá chi thân nhưng sau khi đảo qua hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn thì bỗng chớp một cái, tiếp theo liền trở nên âm hàn vô cùng.
"Mau chạy!"
Thạch Côn cảm ứng được thần niệm kia có biến hoá, lúc này sắc mặt đại biến, quát khẽ một tiếng, hoàng quang chợt loé không chút do dự che dấu hoá thành một đạo hoàng quang bay đi. Về phần Liễu Thuý Nhi thì cũng không nói hai lời, hoá thành một đạo quang hà đồng dạng phá không bay đi.
Lần này, không riêng gì kim sắc ám thú những ám thú bình thường và cao giai cũng đều phát hiện ra hai người, lúc này đàn thú có chút tao động. Hàn quang trong mắt kim sắc ám thú chợt loé, một cỗ sát khí trực tiếp bắn ra, khoé miệng vừa động, bộ dáng như sắp ra lệnh gì đó. Nhưng sau một khắc, thần sắc con thú này vừa động quay đầu nhìn về hướng kim sắc ám thú vừa mới bỏ chạy lúc trước, phát ra một tiếng hú dài.
Tiếng hú chẳng những vô cùng rõ ràng mà tựa hồ còn ẩn chứa một cỗ uy lực khó tin.
Ám thú gần đó nghe được tiếng hú này, cấp bậc bình thường thì nằm rạp xuống đất không dậy nổi, mà đám cao giai thì thân hình hoảng loạn một trận, phảng phất như không thể đứng vững được.
Mà tiếng hú này chỉ vang lên một lát, từ phía xa truyền đến một tiếng hú dài khác.
Tiếng hú này thoạt nghe qua thì có chút lãnh khốc, bộ dáng đầy tức giận. Vừa nghe được tiếng hú này, kim sắc ám thú hiện ra vẻ cực kỳ dữ tợn, đồng thời trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng rống trầm thấp.
Nguyên bổn đàn thú đang tao động lần nữa cuồn cuộn chạy về trước. Bất quá, Ám thú vương thống lĩnh này không hề để ý đến hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn, nó quay người lại phát ra vài tiếng gầm gừ với những ngân mục ám thú bên cạnh. Nhất thời vài con ngân mục ám thú cung kính gầm nhẹ một tiếng, thân hình vừa động liền hoá thành mấy đạo ngân sắc kinh hồng đuổi theo hai người Thạch Côn. Mà bản thân đầu Ám thú vương thì đứng lên, lần nữa nhắm hướng con kim sắc ám thú lúc trước đuổi theo.
Trong nháy mắt, đàn thú phảng phất như bị một cơn lốc đảo qua, tất cả đều biến mất.
Hàn Lập vẫn đứng yên bất động trong đại thụ cho đến một lúc lâu sau. Sau khi xác định gần đó không còn ám thú nào cả thì hắn mới giải trừ Hoá Thanh phù và hắc sa lại. Hoá Thanh phù hiển nhiên có hạn chế về thời gian, mà hắc sa thì cũng tiêu hao không ít pháp lực, hiển nhiên hắn cũng không thể không thu hai bảo vật lại được.
Thanh quang chợt loé, Hàn Lập liền biến ảo lại hình dáng đầu ám thú lúc trước rồi mới từ trong đại thụ hiện ra. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía đàn thú và đám người Thạch Côn, sau khi tự định giá thì khẽ thở dài một hơi.
Hắn hé miệng phun ra một thanh sắc tiểu kiếm, sau khi xoay tròn liền hoá thành một mảnh thanh quang hạ xuống. Sau đó một đạo thanh hống bắn ra, đuổi theo đám người kia.
Lúc đầu thanh hồng hào quang chói mắt nhưng chỉ một lát sau thì trở nên ảm đạm vô quang, cuối cùng biến thành màu xanh nhạt nhưng độn tốc không hề giảm chút nào. Độn quang cực kỳ nhanh nhưng mà sau hơn nửa ngày đuổi theo vẫn không thấy được bóng dáng hai người Liễu Thuý Nhi ở đâu cả.
Nếu lúc trước không phải bọn họ đã dự dùng bí thuật luyện chế một kiện bảo vật có khả năng định vị lẫn nhau thì sợ rằng có thể đã mất dấu đám người Liễu Thuý Nhi.
Xem ra Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đang tận lực đào tẩu cho nên cho dù lấy độn tốc của Hàn Lập mà khoảng cách không chút rút ngắn được bao nhiêu, mà mấy đầu ngân mục ám thú kia dĩ nhiên truy sát không tha, cho nên hai người bọn họ không thể coi thường được vẫn duy trì tốc độc không dám giảm sút chút nào.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động, thầm cắn răng một cái, cuối cùng thân hình đột nhiên chớp động ngân quang, lần nữa biến ảo thành hình người. Sau khi thu tấm da thú lại, hai tay bắt quyết, bỗng nhiên tiếng sét "ầm ầm" nổi lên, một đôi cánh trong suốt hiện ra sau lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...