Phàm Nhân Tu Tiên

"Đạo hữu thật sáng suốt! Chuyện chúng ta mưu đồ đích thật là ở Nghiễm Hàn Giới. Lệ đạo hữu cứ việc yên tâm, mặc dù ngươi không phải là người của Thiên Vân mười ba tộc nhưng hai người chúng ta đều có chút địa vị trong tộc, đưa ngươi vào Nghiễm Hàn Giới là chuyện không thành vấn đề."

"Đây là cơ hội tốt đối với đạo hữu, cũng xem như là thù lao."

Trên mặt Tinh Tộc mỹ phụ hiện lên một tia ngoài ý muốn, cười cười, cũng không phủ nhận.

Thần sắc Hàn Lập biến đổi, một lát sau mới thở dài một hơi:

"Tu vị tại hạ chưa tiến tới bình cảnh, có vào Nghiễm Hàn Giới cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Hơn nữa vãn bối có thể tự mình tiến vào Nghiễm Hàn Giới, không cần hai vị tiền bối xuất lực."

"Ngươi cũng có thể tiến vào Nghiễm Hàn Giới? Không thể nào! Mặc dù ngươi che dấu diện mục, huyễn hoá ra khuôn mặt khác. Nhưng khẳng định không phải là người của mười ba tộc chúng ta, mà ngoại tộc nhân thì không có tư cách tiến vào Nghiễm Hàn Giới."

Đoạn Thiên Nhận ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đoàn huynh đừng vội kết luận, nói về dị tộc nhân thì gần đây thật sự có một vị đạt được tư cách tiến vào Nghiễm Hàn Giới. Nói như vậy, ta hẳn phải xưng hô một tiếng "Hàn đạo hữu" mới đúng."

Tinh Tộc mỹ phụ có chút kinh ngạc nhưng lập tức cười rộ lên. Hàn Lập nghe hai người nói thế, trong lòng lại thở dài một hơi.

Chuyện thi triển bí thuật biến ảo hình dáng quả nhiên không thể che dấu được hai người trước mắt. Bất quá nghe khẩu khí đối phương thì vẫn chưa biết hình dáng thật của hắn. Nếu không hắn mà nói thật thì có thể giảm đi hiệu quả.

"Họ Hàn? Nói như vậy thì ta cũng nghe người trong tộc kể lại rằng có một gã dị tộc nhân, tại nửa năm trước kích phát một khối Nghiễm Hàn Lệnh, tựa hồ có ý định mượn truyền tống trận."

Đoạn Thiên Nhận sau khi tự định giá, liền nói.

"Không sai, xem ra chính là Lệ đạo hữu trước mắt."

Tinh Tộc mỹ phụ thấy Hàn Lập trầm ngâm không nói, liền mỉm cười nói.


"Hắc hắc, nói như vậy nguyên bổn hắn cũng sẽ tiến vào Nghiễm Hàn Giới, nói như vậy thì vừa đúng lúc, đỡ cho ta phí một phen tay chân."

Đoạn Thiên Nhận không vui không giận nói.

"Nhưng vãn bối tới bây giờ vẫn hoàn toàn không biết gì về mưu đồ của hai vị tiền bối. Hơn nữa, tại hạ cũng đã nhận một việc khác của quý tộc, sợ rằng khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới, không thể kham nhiều việc."

Hàn Lập nhìn Đoạn Thiên Nhận một cái, do dực nói.

"Ồ, ngươi nói chính là chuyện thu thập tài liệu luyện khí sao. Yên tâm, chuyện này không mất bao nhiêu thời gian đâu, tuyệt không làm ngươi chậm trễ. Nếu thật sự không được thì ngươi cứ yên tâm làm chuyện của Đoạn mỗ là được, cho dù không thể thu thập tài liệu luyện khí thì có Đoạn mỗ nói giùm ngươi, ngươi còn sợ tộc nào có thể làm khó dễ ngươi sao?"

Đoạn Thiên Nhận hãnh diện nói.

"Về phần ngươi muốn làm chuyện gì, nếu khẳng định ngươi sẽ tiến vào Nghiễm Hàn Giới thì tiết lộ một chút cho ngươi cũng không phải là không được. Đoàn huynh, ta sẽ nói với Hàn tiểu hữu trước một chút."

Tinh Tộc mỹ phụ tiếp lời nói.

"Tiên tử tự nhiên, Đoạn mỗ không có ý kiến gì."

Đoạn Thiên Nhận từ chối cho ý kiến.

"Kỳ thật việc này cũng rất đơn giản, là hai người chúng ta muốn Hàn đạo hữu cùng hai người khác có Nguyên Từ Chi Thể, cùng nhau hợp tác mở ra cấm chế tại một chỗ bí ẩn trong Nghiễm Hàn Giới, từ trong đó lấy ra vài thứ đồ vật. Mấy thứ này có liên quan đến việc ta và Đoàn huynh độ Thiên kiếp sau này. Nếu có thể thành công, trong vòng mấy vạn năm tới ta và Đoàn huynh sẽ không gặp nguy hiểm.

Mỹ phụ ngưng trọng, chậm rãi nói.

"Đại thiên kiếp!"

Hàn Lập nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, nhớ lại Thanh Nguyên Tử ẩn tàng trong Minh Hà Chi Địa.


Tu vi kinh người, vì muốn hoãn đại thiên kiếp mà không thể ra ngoài.

Tu vi tới cảnh giới của bọn họ, thọ nguyên không phải là vấn đề nhưng mỗi lần đại thiên kiếp thì bọn họ không thể tránh khỏi ma chướng ác mộng, cho nên không thể không đau khổ tìm cách trì hoãn.

Xem ra nếu không tìm ra cách thì đồng dạng không thể tiêu diêu tự tại trong trời đất.

Hàn Lập có chút cảm khái, thầm thở dài một hơi.

Tinh Tộc mỹ phụ nói tiếp:

"Cấm chế đó là lúc ta tiến vào Nghiễm Hàn Giới và tiến giai thành thánh tộc mới phát hiện ra. Mặc dù thiếp thân không thể mở ra được cấm chế nhưng may mắn từ nơi khác biết được một vài tình hình trong cấm chế. Mấy thứ trong đó đối với thượng tộc các ngươi không quan trọng nhưng đối với thánh tộc chúng ta mà nói thì chính là vật cứu mạng khi độ kiếp."

"Nếu là cấm chế trong Nghiễm Hàn Giới thì chắc là do tiên nhân lưu lại. Trước kia khi các tộc tiến vào Nghiễm Hàn Giới, có không ít người chết trong các loại cấm chế. Tiền bối thật sự nắm chắc sao?"

Hàn Lập cẩn thận hỏi một câu.

"Thiếp thân có lẽ tu vi so với các thánh tộc khác yếu hơn một chút nhưng nói về tạo nghệ cấm chế, pháp trận thì có thể xếp vào nhóm năm người đứng đầu tại Thiên Vân. Hơn nữa lúc ấy ta cẩn thận xem xét, biết rằng cấm chế này tồn tại từ rất nhiều vạn năm trước, uy lực có thể đã sớm mất đi một nửa. Nếu không ta cũng không có chủ ý đánh vào. Đạo hữu không tin lời thiếp thân nói sao?"

Mỹ phụ nhìn Hàn Lập, thâm ý sâu sắc nói.

"Vãn bối tuyệt không dám nghĩ thế."

Thần sắc Hàn Lập biến đổi.

"Cho dù có nghĩ như vậy thì cũng là chuyện bình thường. Bản thân ta tuy chỉ là nữ lưu nhưng trí tuệ cũng không quá kém. Bất quá ngươi yên tâm, ta mất thời gian hơn ngàn năm, cuối cùng mới nghĩ ra cách dùng ba gã có Nguyên Từ Chi Thể phá trận, tuyệt đối có bảy thành nắm chắc. Về phần hai tên khác thì vẫn đang ở trong Vân thành. Một gã là tán tu thân thể tiên thiên, hiện tại đảm nhiệm chức vị khách khanh trong Tinh Tộc chúng ta. Một tên khác thì được Đoàn huynh tự bồi dưỡng ra. Hiện tại có thêm Hàn huynh, ba người liên thủ lại nhất định có thể phá được cấm chế nọ."

Tinh Tộc mỹ phụ tự tin nói.


"Đoạn tiền bối có thể bồi dưỡng ra một gã có Nguyên Từ Chi Thể, tại sao lại không bồi dưỡng thêm một người nữa. Cần gì chờ tới bây giờ?"

Hàn Lập sau khi nhíu mày, bỗng nhiên hỏi.

"Hàn đạo hữu có điều không biết. Nguyên Từ Chi Thạch là vật vô cùng quý hiếm, vả lại cũng không dễ dàng hấp thụ. Lúc ấy sau khi Đoạn huynh thu thập đủ tài liệu, đồng thời đối với sáu người trong tộc cường hoá Nguyên Từ Chi THể. Kết quả cũng chỉ có một người thành công mà thôi. Vì hết Nguyên Từ Chi Thạch nên không thể bồi dưỡng ra thêm ai được nũa. Vả lại, việc này chỉ là muốn Hàn đạo hữu tiến vào Nghiễm Hàn Giới giúp hai người kia mà thôi, cũng không phải là nguy hiểm gì."

Mỹ phụ họ Thái giải thích hai câu, tiếp theo thần sắc ngưng trọng.

"Vãn bối sợ rằng không thể từ chối đường sống."

Hàn Lập trầm ngâm một lát mới cười khổ nói.

"Hắc hắc, ngươi nói cũng đúng."

Đoạn Thiên Nhận lúc này đem giọt rượu cuối cùng uống hết, mới nhìn Hàn Lập một cái, thanh âm lãnh lẽo nói.

"Nếu tất cả chỉ đơn giản như lời tiền bối nói thì vãn bối tự nhiên có thể giúp. Nhưng bản thân Nghiễm Hàn Giới đã rất nguy hiểm, cộng thêm cấm chế nọ có thể là do tiên nhân lưu lại, vậy nên nguy hiểm cũng lớn hơn. Tiền bối thật sự có thể cam đoan vãn bối không mất mạng chứ."

Hàn Lập sau khi hít sâu một hơi, mới hỏi ngược lại một câu.

"Hàn đạo hữu nói đùa, thế gian làm gì có chuyện mười phần vẹn toàn, cho dù thiếp thân nói như thế, thì đạo hữu có thật sự tin là thế sao?"

Mỹ phụ nghe vậy, cũng lộ ra vẻ tươi cười mà như không cười.

"Nếu tiền bối cũng không thể nào khẳng định sự nguy hiểm trong chuyến đi này, thì vãn bối cũng cam tâm mạo hiểm, chỉ mong hai vị tiền bối có thể đáp ứng vãn bối hai điều kiện."

Hàn Lập trầm ngâm một chút, từ từ nói.

"Điều kiện! Cho dù đạo hữu không đề cập tới, sau khi sự tình hoàn thành, thiếp thân và Đoàn huynh chắc chắn trọng tạ."

Nghe Hàn Lập nói vậy, mỹ phụ ngược lại cười rộ lên, trong lòng cũng thả lỏng. Đối với nàng mà nói, chỉ cần Hàn Lập đồng ý thì tất cả đều không quan trọng.


"Điều kiện thứ nhất rất đơn giản, sau khi từ Nghiễm Hàn Giới đi ra, chuyện vãn bối muốn mượn truyền tống trận chắc hai vị tiền bối cũng biết, nhưng khi truyền tống phải tiêu hao số lượng tinh thạch rất lớn, một mình vãn bối sợ rằng không thể kham nổi."

Thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, rõ ràng từng chữ.

"Vận dụng truyền tống trận, đích xác tiêu hao cực nhiều cực phẩm linh thạch. Như vậy đi, ngươi chỉ cần bỏ ra một nửa linh thạch, một nửa còn lại thiếp thân sẽ lo. Đạo hữu hài lòng chưa?"

Mỹ phụ không chút do dự hứa hẹn, tựa hồ linh thạch không phải là việc lớn lắm.

Hàn Lập thấy nữ tử này đáp ứng sảng khoái như thế, ngược lại trong lòng có chút ngẩn ra. Nhưng tiếp theo lại mỉm cười, tiếp tục nói:

"Vãn bối đa tạ tiền bối đã hứa hẹn. Điều kiện thứ hai chính là sau khi bài trừ cấm chế, ngoại trừ những thứ hai vị tiền bối muốn, thì những thứ khác sẽ để lại cho vãn bối."

"Không thành vấn đề, hai người chúng ta chỉ cần vài thứ đồ vật, các ngươi ngay lúc đó có thể lấy bất kỳ thứ gì, tất cả đều tự hành động."

Trên mặt mỹ phụ không chút dị sắc, liền đáp ứng, tựa hồ điều kiện này đã nằm trong dự đoán. Thậm chí không cần thương lượng với Đoạn Thiên Nhận. Mà Đoạn Thiên Nhận nghe nói như thế, chỉ lướt qua mỹ phụ, cũng không chút dị nghị.

"Vãn bối cũng không phải là người có lòng tham không đái, chỉ có hai điều kiện này thôi. Vãn bối nguyện ý sau khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới sẽ giúp hai vị tiền bối một tay."

Hàn Lập đứng dậy, hướng mỹ phụ và Đoàn Thiên Nhận ôm quyền nói.

"Tốt lắm! Có Hàn đạo hữu tương trợ, việc này sẽ thành. Chuyện tình cụ thể thì trước khi Nghiễm Hàn Giới mở ra, ra và Đoạn huynh sẽ giải thích cẩn thận. Còn nữa, những việc ta vừa nói, hy vọng không tiết lộ ra ngoài."

Mỹ phụ thu lại ý cười, dặn dò nói.

"Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối biết tự cân nhắc. Nếu không có chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ trước."

Hàn Lập khom người, cung kính trả lời.

"Ừ, đạo hữu có thể đi. Mặt khác trong khoản thời gian này, đạo hữu nếu gặp chuyện gì thì cứ việc báo cho ta và Đoàn huynh biết, có lẽ sẽ giúp ngươi giải quyết được một số phiền toái. Được rồi, Hàn đạo hữu có lẽ còn chưa biết tên của ta. Ta tên là Thải Lưu Anh, có thể gọi thiếp thân là Tiết phu nhân cũng được."

Mỹ phụ cười dài nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui