Hỏa Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, lúc này một bên cấp bách lấy hai kiện bảo vật điên cuồng tấn công, một bên thì thầm trong miệng, tựa hồ muốn thi triển ra thần thông lợi hại gì đó. Nhưng đúng lúc này, thanh âm Hàn Lập thản nhiên truyền đến lần nữa: "Các hạ nếu đã rơi vào trong kiếm trận của ta thì không cần phải nói nhiều, hay là để Hàn mỗ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Vừa dứt lời, đột nhiên liên hoa đối diện chợt tiêu tán, hóa thành vô số thanh sắc quang thải đầy trời. Một ngân sắc cự nhận cùng kim sắc giao ảnh hiện ra, thoáng lên một cái rồi biến mất, ngay cả một tia gợn song cũng không có. Trong lòng Hỏa Nguyệt trầm xuống, thân hình không khỏi dừng lại.
Mà đúng lúc này, thanh sắc quang thải trước mặt đột nhiên đại phóng quang mang, tiếp theo phảng phất như lũ lụt kéo đến. Hỏa Nguyệt đã sợ lại càng hoảng hơn, nguyên bản pháp quyết đọc xong chuẩn bị xuất ra lại do dự.
Chỉ thấy hồng quang trên người hắn xoay tròn, vô số hồng sắc quang nhận quỷ dị hiện ra, dưới sự thúc dục liền tự động bay quanh bốn phía, phát ra tiếng "xuy xuy".
Trong chớp mắt, từng đạo cuồng vũ sắc bén hình thành cơn lốc, đem hắn bảo vệ bên trong. Thấy cảnh này, trong lòng Hỏa Nguyệt buông lỏng, tiếp theo thanh sắc quang mạc tràn đến, giống như nước biển trôi qua. Nhưng khi hắn ngưng thần nhìn kỹ thì trong lòng liền giật mình, chỉ thấy sau khi thanh quang hiện lên, cảnh sắc bốn phía đột nhiên trở nên mơ hồ, thanh hình hắn hiện lên giữa một thảo nguyên đầy cỏ xanh.
Chung quanh đều là cỏ xanh cao không quá một tấc, xen lẫn là rất nhiều hoa dại màu sắc khác nhau, xa xa lại mơ hồ truyền đến tiếng chim hót. Khung cảnh tuyệt đẹp như thế làm cho người ta không khỏi cảm thấy thư thái, toàn thân thả lỏng rất nhiều. "Ảo thuật!"
Hỏa Nguyệt không phải kẻ đơn giản, vẻ mê ly trong mắt chợt lóe, liền lập tức tỉnh lại.
Hắn vội vàng nhìn lên trời cao.
Chỉ thấy bầu trời cao vô cùng, ngoại trừ vài đám mây trắng thì thảo nguyên rộng mênh mông không thấy điểm cuối. Mà Hỏa Nguyệt cũng cảm thấy mặt đất dưới chân mềm mại dị thường, đồng thời trong mũi tràn đầy mùi hoa cỏ, không chút nào nhìn ra có điểm sơ hở. Cả người phảng phất như đang thật sự ở trên một đại thảo nguyên mênh mông! "Phá!"
Sắc mặt Hỏa Nguyệt trầm trọng, miệng quát lên một tiếng, đột nhiên cắn đầu lưỡi, đồng thời hai tay phất ra. Chỉ thấy hồng sắc quang nhận trong cơn lốc rung động một trận, tiếp theo giống như mưa bắn ra bốn phương tám hướng. Từng đạo bạch ngân hiện giữa không trung, hồng nhận này sắc bén dị thường, phảng phất như muốn trực tiếp phá vỡ hư không.
Huyết nhận điên cuồng chém ra bốn phía, đột nhiên một màn sáng mờ hiện lên, tiếp theo cảnh sắc trở nên mơ hồ, thảo nguyên và bầu trời kia đều biến mất.
Thấy cảnh này, Hỏa Nguyệt mừng rỡ, ảo thuật này không ngờ lại dễ dàng phá như thế, thật sự có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn chỉ vừa tươi cười thì cảnh sắc bốn phía lại vặn vẹo, tiếp theo ngoài ý muốn bộc phát ra một mảnh lục quang chói mắt.
Hắn không khỏi híp mắt lại, nhưng lập tức hồng quang ngoài thân chợt lóe, bốn phía thân thể lần nữa hiện ra vô số quang nhận bảo vệ lấy hắn.
Bất quá, khi ánh sáng trước mắt sau khi ngưng tụ xong thì sắc mặt hắn lần nữa trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ thấy cảnh sắc bốn phía sau khi thay đổi, phụ cận hiện ra đại thụ cao chọc trời, thân to hơn mười trượng, cành lá cực kỳ rậm rạp, cơ hồ che cả bầu trời.
Hắn hiện tại có vẻ như đang đứng trong rừng sâu.
Hắn hiển nhiên hiểu rõ mình vẫn chưa thoát khỏi ảo thuật, một lần nữa lại rơi vào trong đó.
Tình hình này hiển nhiên khiến Hỏa Nguyệt vừa sợ vừa giận.
Nhưng lúc này, hắn chưa kịp xuất ra thần thông gì thì đất rung núi chuyển, tiếp theo đại thụ bốn phía bật gốc, hướng về chỗ hắn đánh tới. Hỏa Nguyệt cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, quang nhận sắc bén liền lập tức hướng về phía không trung chém tới.
Trong nháy mắt, đại thụ chưa kịp đến gần Hỏa Nguyệt thì đã bị hồng mang chém thành vô số mảnh!
Hỏa Nguyệt trong lòng buông lỏng, đang định thúc dục quang nhận tiếp tục đánh về bốn phía, phá vỡ ảo thuật thì đột nhiên tiếng "Phanh phanh" trầm muộn truyền tới, một bóng đen trên không trung dĩ nhiên cứng rắn vô cùng, không bị quang nhận chém đứt. Hồng quang trên quang nhận vừa chém tới liền tiêu tán, mà bóng đen này sau khi thoáng lên một cái liền biến ảo to lên gấp mấy lần, rõ ràng là một ngọn núi màu đen to hơn trăm trượng. "Hả!" Hỏa Nguyệt kinh hãi, mở miệng phun ra một đoàn hồng vụ, bên trong mơ hồ có vật gì đó!
Nhưng hồng vụ khi tiếp xúc với tiểu sơn thì hồng quang chợt lóe, liền hiện ra là một bảo vật như tấm ván gỗ màu hồng, mặt ngoài có vô số phù văn chớp động. Ngay cả khi uy lực tấm ván gỗ này không nhỏ, nhưng như thế nào có thể so sánh được với uy lực của Nguyên Từ Thần Sơn.
Hắc sắc tiểu sơn chỉ một lát đã đè cho hồng quang trên tấm ván phải tiêu tán, sau đó không chút dừng lại, chợt lóe lên ngay trên đầu dị tộc nhân. "Không tốt!" Hỏa Nguyệt chỉ có thể kêu lên một tiếng, cả người liền bị hắc sắc tiểu sơn đè xuống.
Đồng thời cảnh sắc bốn phía sau khi vặn vẹo, linh quang biến mất thì cảnh vật liền trở lại như ban đầu. Hỏa Nguyệt lần nữa xuất hiện trong tiểu cốc.
Nhưng hắn hiện đã bị hắc sắc tiểu sơn đè xuống.
Sau một khắc, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ dưới đất truyền lên.
Sắc sắc tiểu sơn đã đè lên mặt đất tạo thành hố to vài trượng.
Mà Hỏa Nguyệt thì bị đè bên dưới, đã hóa thành một đống thịt vụn.
Mặc dù hắn và Hàn Lập cùng là tồn tại Luyện Hư Kỳ, nhưng thân thể lại yếu đến không ngờ.
Đáng thương cho Hỏa Nguyệt, thân là tồn tại Luyện Hư Kỳ, tất cả thần thông hiển nhiên chưa biểu hiện ra hết.
Đáng tiếc hắn ngay từ đầu bởi vì thi triển Hóa Thân Bí Thuật, bị Hàn Lập dùng Lôi Châu cùng Giáp Nguyên biến thành khôi lỗi tập kích làm cho nguyên khí đại thương. Sau đó hắn lại hãm nhập vào huyễn thuật trong Xuân Lê Kiếm Trận của Hàn Lập, bị Nguyên Từ Thần Sơn thật giả khó phân biệt một kích đánh lén, liền dễ dàng phá hủy thân thể. Bất quá giờ phút này hồng quang phía dưới hắc sắc tiểu sơn chợt lóe, một viên châu nhỏ cỡ quả trứng gà chợt lóe lên rồi chui vào lòng đất không thấy bóng dáng.
Đột nhiên từ đáy hắc sắc tiểu sơn chợt phát ra ánh sáng mờ, tiếp theo hôi quang bắn ra, trong nháy mắt đem hồng sắc viên châu bao phủ vào, làm nó không thể nhúc nhích một chút nào. Tiếp theo hôi quang chợt lóe, viên châu bị ném mạnh lên mặt đất, đồng thời thanh quang trên đỉnh tiểu sơn chợt lóe, một đạo nhân ảnh quỷ dị hiện lên, tay nhẹ vẫy về phía viên châu. "Vù" một tiếng, một cổ cự lực trong nháy mắt đem viên châu bay vào bàn tay. Nhân ảnh đúng là Hàn Lập, hắn cúi đầu nhìn vật trong tay, chỉ thấy viên châu này lập lèo màu hồng, bên trong trong suốt sáng long lanh, một tiểu nhân đang ẩn phía trong.
Xem diện mục thì giống như đúc Hỏa Nguyệt, chỉ là trên trán xuất hiện một tiểu thương mờ nhạt.
"Ngươi quả nhiên có liên quan với Giác Xi Tộc! Tại hạ rất hiếu kỳ, không biết đạo hữu rốt cuộc là Giác Xi tộc nhân hay là Hỏa Nguyệt tộc nhân." Hàn Lập tùy ý kẹp viên châu vào giữa hai ngón tay, trên mặt lộ ra tia cười này. Tiểu nhân trong viên châu thế nhưng lại nhắm nghiền mắt không trả lời. "Ngươi nếu mưu đồ đoạt ngọc hạp trong tay Hàn mỗ, hẳn là biết một số thứ liên quan nào đó. Ngươi nếu như thức thời, nói cho ta biết tin tức ta muốn nghe thì không chừng ta có thể….""Ngươi còn có thể thả nguyên thần ta tự do sao?" Chưa chờ Hàn Lập nói xong, tiểu nhân trong viên châu đột nhiên mở mắt, mặt không chút biểu tình nói. "Không thể, chỉ có thể tránh cho việc ngươi thống khổ khi sưu hồn luyện phách mà thôi!" Hàn Lập nhướng mày, lạnh lung trả lời.
"Nếu như vậy thì ta không có gì để nói cả. Ngươi nếu muốn dùng sưu hồn thuật với ta thì tốt nhất đừng lãng phí lực làm gì cho mệt. Trong thần thức của ta đã sớm bị tồn tại cấp cao trong Thánh Tộc hạ cấm chế, cho dù là Thánh Tộc trên cấp ba thi pháp sưu hồn thì ta nhiều lắm tự bạo thần niệm." Trên mặt tiểu nhân đột nhiên lộ ra một tia cười.
Hàn Lập nghe câu trả lời thì nhướng mày, lập tức hai mắt nhìn về phía tiểu nhân trong viên châu, hay ngón tay kẹp chặt.
Chỉ thấy tiếng lôi minh phát ra, kim sắc điện hồ chớp động, viên châu trong nháy mắt vỡ tan, tiểu nhân bên trong cũng bị tiêu diệt.
Hàn Lập mặc dù không biết lời đối phương là thật hay giả, nhưng hắn cũng không có ý định lãng phí thời gian tại đây.
Vì phòng ngừa thần niệm đối phương có tiêu ký cảm ứng gì đó, cho nên hắn cũng không thể để nguyên thần đối phương còn sống rời khỏi đây. Cho nên khi thấy không thể biết được điều muốn biết, hắn liền không chút do dự hạ độc thủ.
Hắn không biết, ngay lúc nguyên thần Hỏa Nguyệt nhân bị diệt, tại một chỗ phiêu đãng trên Lục Quang Thành, trong một tòa ngân sắc đại điện, có người đột nhiên hô lên kinh ngạc. "Di". "Đồ huynh, xảy ra chuyện gì vậy?" Tên còn lại có chút tò mò hỏi một câu.
"Cấm chế mà ta lưu trong thần niệm Hoằng Ngân đã biến mất, có vẻ hắn đã chết." Một lão giả mặc ngân bào, ngồi trên ghế màu trắng sữa chau mày nói. Trên đầu hắn có một cái sừng màu đỏ sậm, tay hư không một trảo, một thanh sắc mộc bài liền hiện ra. Trong mộc bài có một viên tinh thạch màu hồng, bộ dáng như đã vỡ vụn thành từng mảnh. "Như thế nào vậy, hắn bị vây công sao?" Một gã khác hỏi, đồng dạng cũng mặc ngân bào, nhưng chỉ là một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, có chút nghi hoặc hỏi.
"Cũng có thể là vậy, dù sao tu vi Hồng Diệt cũng không kém, mà lần trước hắn truyền tin, Lục Quanh Thành này không hề có tồn tại Thánh Tộc tam giai. Nếu không phải bị vây công thì hắn không dễ dàng chết được. Hoặc có thể có tồn tại cấp cao của Thánh Tộc lẻn vào thành, nếu như có loại tồn tại này thì ngay cả người giám thị cũng không thể phát hiện được." Lão giả vuốt chòm râu, gật đầu nói.
"Nếu nói như vậy, vì để ngừa vạn nhất thì chúng ta nên đích thân đi một chuyến. Chỉ là không rõ lần này động thủ là muốn lấy vật gì, dĩ nhiên lại phiền đến chúng ta ra tay với đám người Thánh Tộc." Trung niên nhân khẽ thở dài, có chút không cho là đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...