Nhị nữ sau khi thấy rõ thi thể thì tự nhiên đều cực kỳ mừng rỡ.
Thanh Tiểu thở ra một hơi hướng Hàn Lập thi lễ nói: "May mắn có Hàn tiền bối ra tay nếu không lúc này đây Hỏa Hô quần đảo chúng ta còn không biết bao nhiêu đồng đạo vẫn lạc".
"Không sai. Ngay cả Ngân Sa cư sĩ cũng không phải là đối thủ của quái vật này, một khi nó đại khai sát giới với hải vực này thì khẳng định đây là đại kiếp nạn lớn nhất mà ta gặp phải. Đa tạ Hàn tiên sinh đại triển thần thông trừ yêu nghiệt này". THiếu phụ váy đen so với lúc trước càng cung kính hơn nói.
"Không có gì! Quái vật kia mặc dù có vài phần khó giải quyết nhưng may mắn công pháp của ta vừa lúc có vài phần khắc chế đối với nó. Bất quá con thú này không giống như là yêu thú trong biển, các ngươi có biết nó từ đâu mà đến không?". Hàn Lập lạnh nhạt hỏi.
"Cái này thì vãn bối cũng không biếtt. Nó cũng là lần đầu tiên xuất hiện nơi đây. Lúc ấy ta cùng mười mấy đạo hữu đang tụ tập ở đây nhằm thương lượng cách đối phó với hải thú kia thì Quái nga liền từ trong sương mù bên ngoài đảo lao ra. Vì không kịp đề phòng nên rất nhiều đạo hữu tu vi không đủ lập tức bị tiếng rống của nó làm cho toàn thân vỡ ra mà chết. Nhưng may mắn lúc đó có Ngân Sa cư sĩ ra tay kềm chế con thú một lát mới khiến cho non nửa người còn lại chạy thoát ra ngoài. Nếu không để nó toàn lực rống to thêm mấy tiéng thì chúng ta toàn quân vẫn lạc nơi đây cũng đều không có gì đáng ngạc nhiên". Hồi tưởng lại sự khủng bố của Quái nga, trên mặt Thanh Tiểu vẫn không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi nói.
Hàn Lập nhướng mày gật đầu sau đó xoay chuyển ánh mắt, một lần nữa đã rơi vào đám nam nữ trẻ tuổi kia đồng thời hỏi:
"Nhưng người này là người trên đảo phải không? Thể chất thoạt nhìn tựa hồ có chút đặc thù nhưng cũng không phải người tu luyện".
"Ha ha, đây là Hàn tinh tộc. Tộc người này tuy rằng không thể khai thông thiên địa linh khí ai nấy đều thông minh dị thường, miệng có thể phun ra một ít hàn khí, lúc trước thành dung nhan thủy chung vẫn có thể bảo trì như lúc ban đầu. Chỉ tại khoảnh khắc chấm dứt thọ nguyên thì dung nhan mới hiện ra bộ dáng già nua. Đây là một tộc người có số lượng thành viên tươgn đối thưa thớt. Cả Hoa Hô quần đảo cũng bất quá có hơn vạn người. Bên cạnh đó do tộc này không thể sinh ra tu luyện giả nên bình thường đều phải dự vào các tộc cường đại khác để được che chở. Bọn Hàn Tinh tộc này là đang dựa vào Ngân Sa cư sĩ, bình thường làm người hầu cho hắn". THiếu phụ váy đen giải thích.
"Bất quá hiện tại ngân Sa cư sĩ đã chết, chỉ sợ bọn hắn lại phải một lần nữa đi tìm nơi dựa dẫm". Thanh Tiểu thở dài một tiếng, tựa hồ đối với đám người Hàn Tinh tộc này có chút thương tiếc.
"Nga, tộc người này có chút kỳ lạ". Hàn Lập lần đầu tiên nghe nói về dị tộc như thế nên không khỏi cảm thấy hứng thú nhìn đám nam nữ đó đánh giá lại mấy lần.
Mà đám nam nữ trẻ tuổi này sau khi nghe được lời của nhị nữ thì dưới sự dẫn dắt của nữ tử cầm đầu không ngừng hướng về phía ba người dập đầu bái ngưỡng.
"Như thế nào, hay là các ngươi tính toán bái làm môn hạ của Hàn tiên sinh để được che chở. Nếu thật sự như thế, Hàn tiên sinh khôgn ngại đem bọn họ nhận lấy. Tộc người này là lựa chọn tốt nhất để làm người hầu, vô luận là chăm sóc động thủ hay là quản dược viên bọn họ đều có chỗ độc đáo". Thiếu phụ váy đen tựa hồ nhìn ra cái gì thản nhiên nói.
"Nga, các nàng còn biết bồi dục linh dược?". Hàn Lập nghe được lời này thì thật sự có chút bất ngờ.
"không chỉ là biết. Cho dù là thượng tộc tu luyện giả bình thường, trên phương diện bồi dục linh dược có thể nói là còn kém xa các nàng. Mà những người này có thể đi theo Ngân Sa cư sĩ tự nhiên đều là những người ưu tú nhất trong tộc. Nếu thả ra bên ngoài, nói không chừng sẽ có một số lớn thượng tộc tiến hành tranh đoạt". Thanh Tiểu cũng mỉm cười nói.
"Đáng tiếc, ta luôn luôn độc hành nên cũng không thích có người bên cạnh. Nhị vị đạo hữu nếu thích thì cứ tự tiện thu nhận là được". Hàn Lập khôgn lưỡng lự lắc đầu nói.
"Ân, nếu Hàn tiền bối nói như thế thì bọn vãn bối cũng không khách khí. Động phủ của vãn bối đang thiếu những người như vậy. Thanh muội muội, hai người chúng ta chia đều đám Hàn Tinh tộc này nhé2. Thiếu phụ váy đen hấp háy đôi mắt đẹp cười dài nhìn thanh Tiểu nói.
"Ta đã có không ít người hầu. Tỷ tỷ nếu thích thì cứ thu nhận lấy". Thanh Tiểu có vẻ hào phòng dị thường, lơ đễnh trả lời.
Thiếu phụ váy đen vừa nghe được thì cũng không khách khí nữ, liền hỏi đám Hàn Tinh tộc nhân này có nguyện ý đi cùng nàng hay không.
Đám Hàn Tinh tộc nhân này chính mắt thấy chủ nhân vẫn lạc nên đối với lời mời của thiếu phụ thì tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, lúc này đều cung kính vội vàng đáp ứng. Tiếp theo đó, dưới sự phan phó của thiếu phụ bắt đầu đem tòa băng điện lớn nhất thu thập một chút rồi thỉnh ba người Hàn Lập đi vào.
"Hàn tiên sinh, sau đay ngài có tính toán gì không? Còn có ý định đánh chết đầu hải thú kia không?". Sau khi yên vị Thanh Tiểu liền mở miệng hỏi.
"Ân nếu đã đến thì ta tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nói cái gì cũng muốn ra tay một lần xem sao". Hàn lập ngồi ở giữa nhị nữ bình tĩnh trả lời.
Hai người Thanh Tiểu nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
"Như thế nào, chẳng lẽ nhị vị cảm thấy Hàn mỗ không thể làm được việc này". Hàn Lập khẽ nhíu mày thản nhiên hỏi ngược lại.
"Lấy thần thông của tiền bối đánh chết Quái nga thì như thế nào lại khôgn thể đánh chết đầu hải thú kia nhưng Hàn tiên sinh khôgn biết, trước kia chúng ta sở dĩ có thể truy tung ra đầu hải thú kia hơn phân nửa là phải dựa vào đầu ngân quang thú của Ngân Sa cư sĩ. hiện tại linh thú này cùng Ngân Sa cư sĩ đã vẫn lạc nên muốn tìm được đầu hải thú kia thì chỉ sợ là khong phai việc đơn giản". Thiếu phụ váy đen vội mở miệng giải thích nói.
"Có việc như vậy sao. Đầu Ngân Quang sa thú kia làm như thế nào mà tìm được hải thú?". Hàn Lập ngẩn ra, sau khi trầm ngâm một lúc thì lập tức hỏi.
"Cái này ta có nghe Ngân Sa cư sĩ nói qua, tựa hồ đầu Ngân Quang Sa trời sinh đã có một loại thần thông truy tung thần bí, chỉ cần cho nó thấy qua một lần thì chỉ cần ở trong vòng ngàn dặm là có thể cảm ứng được sự tồn tại, từ đó chậm rãi tìm kiếm được. Trước kia chúng ta đều tới chỗ hải vực mà hải thú xuất hiện lần trước sau đó để cho Ngân Quang Sa dẫn đường thì mới có thể tra ra được chỗ hải thú ẩn thân". Thanh Tiểu thần sắc ngưng trọng tiếp lời nói.
"Nếu thật sự là như thế thì đích xác có chút phiền phức. Xem ra ta phải đi một mình đến chỗ hải thú xuất hiện để thử thời vận một lần". Hàn Lập nhíu mày một cái nói.
"Tiên sinh nếu vẫn nhất quyết muốn đi tìm con thú này thì không bằng chờ thêm một thời gian nữa. Lúc trước các đồng đạo tụ tập ở Lam Hồ đảo hẳn là vẫn còn một số người thoát được, hơn nữa vẫn còn có rất nhiều người chưa kịp chạy tới đây. Nếu có thể phát động nhiều nhân thủ cùng nhau tìm kiếm thì so với một mình tiền bối có thể dễ dàng hơn...". Thiếu phụ váy đen đề nghị nói.
"Cái này thì chỉ sợ là không cần thiết. Ta nhớ rõ Tú đạo hữu đã nói qua, đầu hải thú kia thần thôgn cũng không kém, nếu chia nhau ra đi tìm kiếm thì chỉ sợ rất khó cuốn lấy con thú này nhưng nếu hành động thì khả năng tìm đựoc cũng vô cùng xa vời. Hơn nữa loại công việc tìm kiếm này, nếu trong khoảng thời gian ngắn thì còn khả thi còn nếu kéo dài thì chỉ sợ sẽ có người sinh tâm oán hận. nếu là như vậy mà nói thì không bằng Hàn mỗ chính mình hành động. Về phần những người khác, nếu là nguyện ý thì tốt nhất. Còn nếu không muốn thì Hàn mỗ cũng sẽ không miễn cưỡng". Hàn Lập nhếch miệng, để lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết cười nói.
Nghe Hàn Lập nói như thế, nhị nữ tự nhiên không nói cái gì nữa.
"Hàn mỗ nếu vạn nhất may mắn đoạt được Không Vân tinh thì hy vọng nhị vị đạo hữu trợ giúp ta chữa trị Truyền tống pháp trận".
"Tiền bối yên tâm. Chỉ cần có Không Vân tinh kia thì việc chữa trị Truyền tống trận cứ giao cho ta cùng thanh muội muội". Thiếu phụ váy đen thản nhiên cười nói. Thanh Tiểu cũng đồng dạng hứa hẹn.
Đối với thái độ của nhị nữ này. Hàn Lập tự nhiên thập phần vừa lòng gật đầu.
Chuyện kế tiếp đơn giản hơn, Hàn Lập hỏi kỹ nhị nữ về nơi hải thú xuất hiện lần trước cùng phương pháp liên hệ rồi liền hóa thành một đạo thanh hồng bay mất.
Thanh Tiểu cùng thiếu phụ váy đen đều ra cửa đại điện tiễn hắn, đứng trên mặt đất nhìn thanh sắc độn quang biến mất phía chân trời mà thần sắc hai người hoàn toàn khác nhau.
"Ta đến bây giờ vẫn không thể tin tưởng Hàn tiền bối vậy mà lại đánh chết được đầu Quái nga kia. Phải biết rằng tu vi của người này thoạt nhìn bất quá là bằng Ngân Sa cư sĩ nhưng Ngân Sa cư sĩ căn bản là không chống đỡ được bao lâu". Thiếu phụ váy đen thì thào nói.
"Hàn tiên sinh không phải đã nói rồi sao, thần thông của hắn vừa lúc khắc chế được Quái nga cho nên mới có thể đánh chết được quái vật này". Thanh TIểu im lặng một chút, khẩu khí có chút khác thường trả lời.
"Thanh muội muọi, loại việc lấy cớ này ngươi cũng hoàn toàn tin tưởng sao? ít nhất là ta không quá tin tưởng. Quái nga không chỉ có quỷ dị thần thông mà chỉ riêng một thân yêu lực thâm hậu đã có thể so sánh với thượng tộc cửu giai cảnh giới. Đây chính là sự chênh lệch ước chừng hai giai đó a. Không phải một câu thần thông khắc chế là có thể dễ dàng bỏ qua". Thiếu phụ váy đen tựa như cười như không nói.
"Tỷ tỷ rốt cuộc muốn nói cái gì?". Thanh Tiểu thở dài một hơi nói.
"Không có gì. Thanh muội muội đến bây giờ vẫn còn chưa có đạo lữ song tu sao, vị hàn tiên sinh thần thông như thế còn gì nữa, đây chính là lựa chọn rất tốt. Nếu muội muội cảm thấy không thích hợp thì tỷ tỷ ta sẽ không khách khí đâu". Thiếu phụ váy đen cười lên khanh khách nói.
"Tỷ tỷ nói gì cơ, ta bất quá cùng Hàn tiên sinh mới gặp nhau hai lần mà thôi. Như thế nào lại có loại suy nghĩ này". Gương mặt như ngọc của Thanh Tiểu trong nháy mắt đỏ hồng lên, trong miệng giận dữ nói.
"Cái này thì có gì đâu. Nếu ta không nhớ lầm thì Thanh muội muọi đã dừng lại ở ngũ giai cảnh giới không ít năm. nếu có thể cùng một vị thần thông lớn như thế kết thành đạo lữ, mượn lực song tu thì hẳn là có thể rất dễ dàng đột phá được cảnh giới này. Về phần cùng Hàn tiên sinh chưa quen thuộc thì đâu có quan hệ gì. Chỉ cần hắn một ngày chưa rời phiến hải vực này đi là có thể gặp nhau nhiều lần. Lấy tài sắc của muội muội ta tin rằng người này không thể không động tâm". Thiếu phụ váy đen che miệng vui cười nói.
"Tỷ tỷ đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa. Hàn tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ trở lại Đại hỏa lục, làm sao có thể ở lại đây với chúng ta. Hơn nữa nói không chừng người ta sớm đã có đạo hữu song tu". Vẻ đỏ ửng trên mặt Thanh Tiểu rốt cục tan đi, khôi phục vài phần trấn định nói.
"Nga, như thế cũng là vấn đề. Bất quá đầu hải thú kia giảo hoạt như thế, ẩn hiện trong hải vực rộng lớn như thế nên không dễ dàng tìm được mà đánh chết như vậy. Chỉ cần một ngày hắn chưa thể chữa trị được Truyền tống trận thì tự nhiên cũng chỉ có thể ở lại Hỏa Hô quần đảo chúng ta. Như thế thì việc Hàn tiên sinh trước kia đã có đạo lữ song tu hay không thì có gì khác nhau đâu". Thiếu phụ lắc đầu liên tục nói.
Lúc này đây, Thanh TIểu nghe vậy nhưng không có tiếp lời, chỉ ngẩng đầu hướng về phía chân trời nơi Hàn Lập biến mất liếc mắt một cái, trong miệng cơ hồ phát ra tiếng thở dài khó có thể phát hiện ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...