Phàm Nhân Tu Tiên

Sáu ngày sau, cửa tĩnh thất đột nhiên mở ra, Hàn Lập bước ra.

Mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng hắn không thể che dấu được nụ cười.

Xem ra mấy ngày nay luyện chế phù lê cũng có thu hoạch.

Hôm nay không phải là lúc Mộc Thanh truyền thụ khôi lỗi chi thuật, cho nên hắn muốn thư giãn cho đỡ căng thẳng.

Dù sao chỉ có thư giãn mới có thể khôi phục thể xác và tinh thần.

Diện tích Mộc Sảo Động cũng không kém so với Huyết Diễm Cung, Hàn Lập từ từ đi đến một mảnh hoa viên trước tĩnh thất.

Sau nửa canh giờ, Hàn Lập xuất hiện trước cửa nhìn quang mang thiểm động trên cửa, không khỏi cúi đầu trầm ngâm.

Phần lớn những nơi ở Mộc Tinh Động hắn đã từng đi qua.

Nhưng chỗ này lại bị cấm chế, thủy chung không thể nhìn thấu.

Đặc biệt trong đó có hai cấm chế làm cho Hàn Lập cảm thấy tò mò.

"Thúy Ngâm Viên" này chính là một trong số đó.

Bất quá, xuyên qua tầng tầng cấm chế là mộc linh khí tinh thuần, làm cho hắn đoán nơi đây tám chín phần là một dược viên.

Ngay cả Mộc Thanh là yêu vương Hợp Thể Kỳ mà cũng coi trọng linh dược này, đủ thấy nó trân quý ra sao?

Hàn Lập tự định giá, cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Bất quá nhớ tới lời cảnh cáo ngày đó của Mộc Thanh, Hàn Lập cười khổ một chút, cuối cùng đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu.

Cấm chế nơi này sâm nghiêm như thế, Mộc Thanh như thế nào lại không đặc biệt chú ý nơi đây.


Đừng nhìn hiện tại không một bóng người, nhưng nói không chừng đang có kẻ ngầm giám thị mình.

Hàn Lập lắc đầu, chắp tay sau lưng đi tiếp.

Hắn đi dạo một lúc rồi thần sắc hòa hoãn trở về tĩnh thất của mình.

Được hơn nửa năm, Hàn Lập vẫn như cũ ngày qua ngày sống cuộc sống tẻ nhạt.

Cũng không biết tại phương diện lôi điện chi đạo, hắn có thiên phú hơn người hay là khu lôi pháp quyết này không khó như đám người Mộc Thanh nói.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Hàn Lập đã nắm giữ thuật này được tám chín phần, còn lại chỉ là vấn đề thuần thục.

Mộc Thanh thấy thế thì vô cùng vui sướng, đến kỳ hạn liền mời Lục Túc, đám người mỹ phụ đến Mộc Linh Điện.

Ba ngày sau, Hàn Lập đứng giữa Mộc Linh Điện, lần nữa gặp mấy tên yêu vương này.

Nhưng lúc này Nguyên Dao và Nghiên Lệ không đến, làm cho hắn có chút thất vọng.

Mà Huyết lão quái vẫn làm cho người ta khó phân biệt thật giả.

"Cái gì, Hàn đạo hữu đã nắm giữ được tế lôi chi thuật. Mộc muội muội, ngươi không nói bừa đấy chứ?" Mỹ phụ tóc bạc giật mình nói, vẻ mặt không tin.

Giờ phút này nàng ngồi một mình trong đại điện.

"Việc này trọng đại, tiểu muội sao có thể tại đây lừa gạt cấp trên. Nói thật, Hàn đạo hữu có thể nhanh như vậy nắm giữ tế lôi thuật làm tiểu muội cũng kinh hãi. Nhưng sau đó tiểu muội mới biết hóa ra là Hàn đạo hữu dùng bảo vật Kim Lôi Trúc làm bổn mạng pháp bảo, cho nên mới có thể điều khiển Ích Tà Thần Lôi nhanh như thế, đây cũng không phải là chuyện kỳ quái." Mộc Thanh trong hắc quang cười khúc khích.

"Dùng Kim Lôi Trúc làm bổn mạng pháp bảo? Hàn đạo hữu, lá gan của ngươi cũng thật lớn, chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ rất dễ bị thần lôi phản phệ sao? Ngươi có thể sống đến hôm nay quả thực là chuyện kinh ngạc." Mỹ phụ tóc bạc sửng sốt, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Hàn Lập nói.

"Thần lôi phản phệ? Tại hạ dường như chưa bao giờ gặp chuyện này, xin tiền bối nói rõ nguyên do."

Hàn Lập vừa nghe thế thì giật mình.


"Như thế nào, Mộc muội muội không nói cho Hàn đạo hữu biết chuyện này sao?" Mỹ phụ tóc bạc nhướng mày, hỏi Mộc Thanh.

"Ta đã sớm dò xét qua. Hàn đạo hữu may mắn, khu sử Ích Tà Thần Lôi vô cùng ổn định, cũng không có chút dấu hiệu phản phệ, hiển nhiên không cần đề cập đến việc này." Mộc Thanh hời hợt trả lời.

"Hừ, đó chỉ là do ngươi nói mà thôi. Ta thì lại không tận mắt nhìn thấy!" Mỹ phụ tóc bạc hừ lạnh một tiếng, sau khi đánh giá Hàn Lập thì lạnh lùng nói.

Mộc Thanh khẽ cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì Lục Túc đột nhiên nói: "Đủ rồi, bớt sàm ngôn đi. Mộc tiên tử mời chúng ta đến không phải chỉ để nói chuyện này chứ. Hàn đạo hữu có thật sự học xong tế lôi thuật không, cho chúng ta xem đi."

Lục Túc nói không hề sợ hãi, không chút cảm tình. Nhưng vô luận là Mộc Thanh hay mỹ phụ tóc bạc nghe được thì cũng rùng mình ngậm miệng lại.

Mà một trong hai gã huyết bào nhân lại cười nói:

"Hàn tiểu hữu, ngươi đã học xong tế lôi thuật, có thể cho chúng ta xem một chút được không?"

Nghe thấy hai người trước sau nói như thế, Hàn Lập cưỡng chế nguyên nhân phản phệ, khom người nói: "Các vị tiền bối đã phân phó, vãn bối lập tức làm theo, chỉ là uy lực tế lôi thuật không nhỏ.

Nói xong….

Ánh mắt Hàn Lập đảo bốn phía đại điện đánh giá một chút.

"Hàn đạo hữu nói cũng đúng, tuy Mộc Linh Điện có chút cấm chế nhưng không thể nào thừa nhận uy lực chân chính của Ích Tà Thần Lôi, chúng ta ra ngoài xem." Mộc Thanh gật đầu, dẫn đầu đi ra cửa điện.

Mấy tên yêu vương còn lại thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng theo sau. Hàn Lập hiển nhiên cũng đi ra.

Mấy tên yêu vật thủ vệ ngoài cửa thấy có nhiều yêu vương như vậy thì cũng lộ ra vẻ giật mình.

Nhưng hiển nhiên không có ai dám nói gì.

Chỉ lát say, mấy người ngừng lại trên một mảnh đất trống, ánh mắt mọi người đảo trên người Hàn Lập.


Nhiều tồn tại cấp cao nhìn như vậy khiến Hàn Lập cười khổ trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn thong dong, thanh quang chợt lóe bỗng bay lên không. Mãi cho đến độ cao hai mươi trượng mới ngừng lại.

Hai tay bắt quyết, tiếng ầm ầm phát ra, vô số kim hồ hình cung bắn ra, xẹt quanh thân thể.

Tiếp theo điện hồ cuồng trướng về bốn phía.

Chỉ một lát, trong lôi quang kinh người hình thành một điện võng cực lớn.

Cùng lúc đó, dưới sự thúc dục pháp quyết của Hàn Lập, hai tay hắn tuôn ra phù văn quỷ dị, nhập vào điện hồ không thấy bóng dáng.

Một màn thần bí xuất hiện.

Điện hồ thô to kia bỗng đột nhiên biến mất, tất cả hóa thành kim quang.

Thân trong kim quang, thân hình Hàn Lập mơ hồ, nhưng trong miệng lại niệm chú ngữ.

Kim sắc quang hồ chuyển động, phù văn xoay chuyển không ngừng, hơn nữa còn mơ hồ truyền ra tiếng ầm ầm, hơn nữa càng lúc càng to!

Đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh, kim quang phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt rồi biến mất. Thân hình Hàn Lập lần nữa hiện ra, cách người ba thước có một miếng thuần kim đang phiêu phù.

Viên cầu này nhìn không bắt mắt, ngoại trừ phù văn gồ ghề thì quang mang cực kỳ ảm đạm, không có chút linh áp, phảng phất chỉ là vật bình thường. Nhưng vừa nhìn thấy kim cầu này, ánh mắt những tên yêu vương phía dưới lại lộ ra các loại kỳ quang.

Mà lúc này vẻ mặt Hàn Lập ngưng trọng, năm ngón tay nắm lại.

"Phốc xuy", kim cầu hóa thành một đạo kim quang bay thẳng lên trời cao.

Sau đó liền biến mất không thấy.

Cơ hồ đồng thời tay kia của Hàn Lập vang lên tiếng xé gió, trong lôi quang chớp động, một kim sắc phù văn cực lớn đồng dạng bắn lên trời.

"Oanh long long".

Cuồng phong gào thét, mây đen rậm rạp, một mặt trời như ẩn như hiện trong mây đen, mang theo một cổ khí tức có thể hủy thiên diệt địa.

Mặt ngoài mặt trời có vô số điện quang cuồng thiểm không ngừng, tiếng sét đánh lại ầm ầm không dứt.


Phía dưới, đám người mỹ phụ cũng biến sắc.

"Dừng tay, ngừng tế lôi thuật của ngươi lại, đến đó là đủ rồi, không cần chân chính phóng ra uy lực của Ích Tà Thần Lôi." Một giọng nói vang lên, đúng là Lục Túc.

Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ:

"Tiền bối hiện tại bảo vãn bối dừng tay thì có hơi trễ, vãn bối chưa thao túng thuần thục, hiện tại không thể dừng lại."

Vừa dứt lời thì….

Mặt trời phát ra một tiếng sét đánh, đột nhiên phun ra một đạo kim sắc quang trụ cực lớn, bắn thẳng xuống.

Vừa lúc đánh vào đám người dưới đất.

Tình cảnh làm cho người ta hoảng sợ.

Nơi quang trụ đi qua, nguyên bản cấm chế hay tinh cương gì đó đều hóa thành tro bụi, một đại động đường kính mấy trượng hiện ra.

Kim sắc quang trụ chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, sau đó liền tiêu tán cùng với mặt trời.

Phóng ra một kích này, sắc mặt Hàn Lập có chút tái nhợt, hai cánh sau lưng chợt động, từ từ bay xuống.

Lúc này mây đen cũng tiêu tán, bầu trời khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Thân hình chớp động, huyết bào nhân và mỹ phụ tóc bạc đồng thời xuất hiện tại đại động, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một cái hố đen ngòm, còn có chút khét truyền đến mũi. Dĩ nhiên cái động này sâu không thấy đáy.

"Quả nhiên đã nắm giữ tế lôi chi thuật, Ích Tà Thần Lôi quả nhiên danh bất hư truyền! Cho dù là chúng ta cũng không dám đỡ công kích này." Mỹ phụ tóc bạc lộ ra vẻ cổ quái, thì thào tự nói.

Nhưng thật ra ánh mắt huyết bào nhân lại chớp động không thôi, tựa hồ có định giá khác. Còn Lục Tức và Mộc Thanh thì không tới nhìn.

Hai người, một người liếc mắt một cái, tựa hồ nhìn thấu uy lực của tế lôi thuật, còn người kia thì đã sớm thấy Hàn Lập thi triển mấy lần, hiển nhiên không cần tới xem làm gì.

"Mấy vị đạo hữu hài lòng chứ!" Mộc Thanh nhẹ cười rộ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui