Bốn cột sáng vây quanh Hàn Lập tạo nên một thân thể nhìn xanh lét, đưa mắt liếc Chúc Âm Tử một cái, hai cánh khẽ động.
Nhất thời bốn đạo phong trụ bạo liệt tỏa ra vô số phong nhận màu xanh. Ban đầu những phong nhận này cuốn lấy nhau tạo thành những cơn lốc kinh người rồi sau đó bắn thẳng ra phía ngoài.
Nhất thời cả bầu trời phát ra những tiếng vù vù xé không khí theo mỗi một phong nhận phóng ra. Chúc Âm Tử nhìn thấy Hàn Lập vừa ra tay thanh thế đã kinh người như vậy thì thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
Nhưng người này tại Phi linh tộc có uy danh lớn như vậy, đương nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn hít sâu một hơi, hai cánh phía sau cuồng trướng lên mấy lần, đồng thời cũng vỗ mạnh vài cái.
Ngay lập tức hồng quang đại phóng, những đóa hoa lửa nóng rực hiện lên khắp nơi xung quanh nơi nam tử họ Chúc đứng.
Chúc Âm Tử hai tay thúc giục pháp quyết, hóa thành những hỏa thỉ (chắc là những cái hình mũi tên lửa) đỏ đậm vô cùng, đồng dạng bắn nhanh ra.
Nói về thanh thế, đám hỏa thỉ này không hề kém chút nào so với phong nhận của Hàn Lập.
Trong phút chốc, cả bầu trời phảng phất như bị chia thành hai nửa. Một bên là những mũi nhọn trải rộng khắp nơi, phong nhận màu xanh như ẩn như hiện. Bên kia lại là những ngọn lửa cuồn cuộn chói mắt.
Hai người nhanh chóng rơi vào thế giằng co, ở dưới không thể nhìn ra cục diện đang nghiêng về ai.
Hàn Lập nhìn cảnh này trên mặt không chút biểu tình, hai tay pháp quyết biến đổi. Từ giữa tay áo hắn mơ hồ có tiếng lôi minh truyền ra, theo đó là hai đạo kim hồ bắn ra, hướng không trung hợp lại, rồi nhanh chóng hóa thành một con điện giao màu vàng với móng vuốt thô to.
Thần niệm Hàn Lập vừa động, điện giao này lập tức lắc lắc đầu, vẫy đuôi. Trong chớp mắt, từ khoảng cách hơn mười trượng đã loáng một cái xuất hiện trước mặt Chúc Âm Tử.
Tốc độ phi độn của điện giao nhanh vô cùng, thậm chí không khác gì với thuấn di cả. Điều này khiến trên mặt Chúc Âm Tử lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, há mồm một cái, một đạo hồng quang bắn ra ngoài.
Nhìn kỹ lại thì đó là một viên châu đỏ đậm.
"Ầm" một tiếng, viên châu và điện giao va chạm tạo nên quang mang kinh người. Linh khí cũng bị quay cuồng xoay tròn, trong nháy mắt hình thành nên một hỏa trụ cao tận trời, đường kính chừng hai ba trượng. Trong hỏa diễm thấp thoáng thấy những đạo tơ vàng hỗn loạn, tiếng lôi minh xé gió liên miên không dứt, cùng với đó là một cỗ nhiệt phong truyền ra bốn phương tám hướng.
Dưới uy năng bực này, Chúc Âm Tử cũng ngoài ý muốn phải thối lui mấy bước, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía đối diện.
Thế nhưng mặt hắn đột nhiên đại biến.
Ở phía đối diện lúc này hoàn toàn trống trơn, Hàn Lập đã biến mất tại chỗ. Hơn thế nữa thân ảnh hắn lại đang rất gần chỗ Lôi Lan trên mặt đất, bộ dáng như sẽ lập tức độn quang bỏ đi.
Chúc Âm Tử vô cùng giận dữ, nắm tay nhấc lên hướng thẳng tới phía Hàn Lập điểm một cái.
Một tiếng phốc xuy phát ra mang theo một sợi hồng ti lóe lên.
Hàn Lập dường như đã có chuẩn bị trước, cũng ngay lập tức mạnh mẽ đưa tay về phía ngược lại.
Hồng quang chợt lóe lên, đồng dạng một sợi hồng ti khác bắn ra, đúng là hỏa linh ti.
Hai sợi hồng ti chợt lóe trong không trung rồi chuẩn xác va thẳng vào nhau. Thế nhưng kết quả hồng tuyến của Hàn Lập quay về còn hồng tuyến của Chúc Âm Tử thì hội diệt biến mất không thấy đâu.
Chỉ trong chốc lát trì hoãn này, Hàn Lập và Lôi Lan chớp động vài cái đã lẫn trong đám người dưới đất.
Các Phi linh tộc phụ cận chưa kịp phản ứng gì, chỉ vội tránh ra vài bước. "Hàn huynh, ngươi không chiến mà chạy, không sợ ảnh hưởng uy danh của quý Tộc sao?" Chúc Âm Tử mắt thấy Hàn Lập rời đi, liền đề khí hét lớn.
"Trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, muốn trong khoảng thời gian ngắn phân chia thắng bại, chỉ sợ là không được. Tại hạ thân gánh vác trách nhiệm nặng nề, chỉ có thể luận bàn cùng Chúc huynh đến đây thôi." Hàn Lập lơ đễnh nói vọng lại phía sau.
Lập tức sau đó hai cánh hiện ra, bay vụt lên không trung, hướng phía xa bay đi.
Sắc mặt Lôi Lan thoáng lộ vẻ chần chừ, sau đó cũng khẽ giậm chân một cái, rời đi theo hướng Hàn Lập.
Chúc Âm Tử nhìn Hàn Lập và Lôi Lan rời đi một cách dứt khoát như vậy cũng không biết làm gì, sắc mặt lại trở nên âm trầm.
"Chúc sư huynh, không truy đuổi bọn họ sao?" Hồng Sa lúc này đã đứng bên cạnh Chúc Âm Tử, lên tiếng hỏi.
"Hừ! Truy thế nào đây? Ra khỏi giác kỹ tràng tất cả các địa phương khác đều cấm động thủ. Ta thật không ngờ ngươi lại mê muội như vậy. Bất quá mặc dù chỉ là giao thủ hai chiêu, nhưng ít nhất cũng biết được tên này tinh thông hai loại thần thông thuộc tính phong lôi, cũng không uổng phí một phen tâm tư. Hắn còn có bảo vật là tòa tiểu sơn kia lần đầu tiên ta nhìn thấy, có thể đương nhiên chống đỡ với xích viêm trảo của ta. Cái này cũng là khó giải quyết, về phải tìm cách hóa giải mới được."
Hồng Sa đương nhiên không dám nói thêm điều gì.
Vì vậy hai người cũng lập tức từ trên không hạ xuống, hội hợp với đám người Xích Thiên rồi cùng nhau rời đi.
Lúc này ở lại chỉ còn các Phi linh tộc nhân khác không ngớt luận bàn việc Hàn Lập đột nhiên lui bước.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Ra khỏi lãnh địa của tộc thì không được hành động một mình. Ngươi như thế nào lại đi giác kỹ tràng phân tranh cùng Xích Dung tộc vậy?" Kim Duyệt nhìn chằm chằm vào ngân sam nữ tử đang thúc thủ đứng trước mặt lạnh lùng hỏi.
Giờ phút này, vị đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc ngồi ở trong một lầu các, Thạch trưởng lão ngồi ngay ngắn một bên, nhưng ánh mắt chớp động, đồng dạng có tia bất mãn.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt không dám lên tiếng.
Bạch Bích cùng Hàn Lập cũng đứng ở một bên. Bạch Bích cúi đầu không nói, lộ rõ vẻ bất an, Hàn Lập thì thần sắc vẫn bình thản. Ngay từ lúc hắn mang Lôi Lan về thì không hiểu sao hai người Kim Duyệt đã biết qua sự tình, lập tức chạy lại đây răn dạy một phen.
Mặc dù việc này trách nhiệm thuộc về Lôi Lan, nhưng Bạch Bích lại biết mà không ngăn cản, hiển nhiên cũng gánh chịu một chút răn dạy.
"Đại trưởng lão, vị Xích Dung tộc Hồng Sa kia trong tay có lôi tinh thạch, nếu ta lấy được vật đó, sau này tiến giai linh tối thiểu có ba thành nắm chắc. Đệ tử do đó nhất thời hồ đồ."
Lôi Lan rốt cục mở miệng thì thào.
"Lôi tinh thạch? Khó trách ngươi lại động tâm. Nhưng đây cũng không phải là lý do ngươi tùy tiện như vậy. Các ngươi lấy tu vi của mình so sánh với sự tồn vong của tộc xem, bên nào trọng bên nào khinh? Hẳn phải rõ ràng chứ? Phải biết rằng, để bồi dưỡng hai vị thánh tử các ngươi, trong tộc đã phải xuất ra vô số linh dược cùng tinh thạch mới khiến các ngươi tu vi tăng mạnh trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không mặc cho hai ngươi tư chất hơn người cũng không có được ngày hôm nay." Kim Duyệt vẫn đầy vẻ tức giận.
Lôi Lan nghe vậy không nói gì, trên mặt ẩn hiện vẻ xấu hổ.
Trong lúc nữ tử này không biết nói gì thì Thạch trưởng lão lại mở miệng cười:
"Được rồi, Kim trưởng lão. Mặc dù lần này Lôi Lan có chút liều lĩnh, nhưng cũng may Hàn đạo hữu đã tới kịp thời, cũng không có xảy ra chuyện gì. Hàn đạo hữu đã xử lý chuyện này như thế nào?"
"Cũng không có gì, hơn phân nửa là vị thánh tử Xích Dung tộc này hoài nghi muốn thử chút thần thông của ta."
"Hắc hắc, nghe nói Hàn đạo hữu giao thủ cùng Chúc Âm Tử vẫn chưa rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không dây dưa nhiều. Đây đúng là một cử chỉ sáng suốt." Thạch trưởng lão nói với khẩu khí tán thưởng.
"Vãn bối cũng là người biết nặng nhe." Hàn Lập cười nói.
"Từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi tuyệt đối không được rời khỏi lầu các một bước nào, chỉ cần bình tĩnh chờ thí luyện bắt đầu là được. Các chuyện khác giao cho hai người chúng ta xử lý." Kim Duyệt trầm ngâm một chút rồi lên tiếng phân phó.
"Vâng, Đại trưởng lão!" Lúc này hai người Lôi Lan và Bạch Bích hiển nhiên phải cung kính tòng mệnh.
Hàn Lập cũng liền ôm quyền không có ý kiền gì.
Lại nói tiếp, thân phận của Hàn Lập hôm nay tại Thiên Bằng tộc có chút kỳ lạ. Trên danh nghĩa hắn cũng đã gia nhập và trở thành thánh tử của tộc này, nhưng địa vị lại gần giống như khách khanh vậy. Hơn nữa hôm nay biểu hiện của Kim Duyệt lại tỏ ra khách khí với hắn một cách dị thường.
Chờ sau khi hai vị trưởng lão rời đi, ba người Hàn Lập về chỗ mình đóng cửa tu luyện, đều không xuất ngoại nữa.
Trong suốt mười mấy ngày sau đó, Kim Duyệt và các Phi linh tộc trưởng lão khác mỗi ngày đều tụ hội tại đại điện của Ngọc Hoàng đỉnh, không biết thương thảo chuyện gì.
Hai tháng sau, tại bầu trời của một cao nguyên hoàng thổ dị thường, một đội cự cầm phi trùng ước đến ngàn con, chợt xuất hiện bay vụt qua.
Trên lưng phi cầm, tất cả đều nhìn thấy loáng thoáng bóng người, hoặc đứng, hoặc ngồi.
Đúng là đoàn người xuất phát từ Ngọc Hoàng đỉnh, hướng tới cửa vào địa uyên.
Hàn Lập và mấy Thiên Bằng tộc nhân khác cưỡi cự cầm màu trắng, đi ở nhóm giữa.
Đội ngũ này mặc dù khổng lồ, nhưng là trải qua thời gian dài phi hành, mọi người cũng không có nói chuyện. Hàn Lập ngồi xếp bằng trên lưng cự cầm, yên lặng đưa mắt nhìn bốn phía.
Khoảng cách từ Ngọc Hoàng đỉnh tới cửa địa uyên so với tưởng tượng ban đầu của hắn thực còn muốn xa hơn rất nhiều.
Đột nhiên phi linh tộc nhân phía trước rộ lên một trận xao động, mơ hồ truyền tới một tiếng kinh hô, toàn bộ đội ngũ chậm độn tốc lại.
Thần sắc Hàn Lập vừa động, thần niệm lập tức hướng phía trước đảo qua.
Chỉ thấy ngoài phương cách bọn họ ngàn dặm bỗng nhiên xuất hiện một bức tường lớn, cao chừng ba bốn trăm trượng, nếu đứng ở mỗi bên nhìn lại thì không thể nhìn thấy cuối bên kia.
Trên tường, cứ mỗi trăm trượng lại có một trụ bạch ngọc.
Mấy cột trụ này chỉ cao khoảng mười trượng, nhưng đều có thanh quang chớp động, toàn bộ là từng đạo phù vân minh ấn huyền ảo dị thường bảo phủ bên ngoài, cũng không biết sử dụng làm gì.
Tại một bên bức tường còn có một lầu các hình trụ cao chừng ba bốn mươi trượng, cảm giác mấy ngàn người có thể ngồi ở đây.
Mà trên bầu trời của bức tường, xuất hiện nhiều phi linh tộc nhân khác, lẳng lặng đợi bọn Hàn Lập.
"Tham kiến chư vị trưởng lão!" Một trung niên nam tử mặc chiến giáp màu xanh đứng từ xa ôm quyền hướng đến bên này.
"Nguyên lai năm nay là Kim Phong lão đệ, thật đúng là có duyên. Kim lão đệ, hẳn là đã nhận được tin tức chúng ta chuyển tới?" Hàn Lập ở bên cũng lập tức bay ra đứng nhìn phía mấy vị trưởng lão.
Một lão phụ nhân, một trung niên nam tử cùng với một lão giả trên mặt đầy hình xăm quái dị.
Ba người này đúng là những trưởng lão có quyền lực nhất trong hội liên tịch các trưởng lão. Thế nhưng trước mặt thanh niên nam tử mặc chiến giáp màu xanh kia lại tỏ ra vô cùng khách khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...