Phàm Nhân Tu Tiên

Hàn Lập cũng không khách khí, lúc này theo ba gã Thiên Bằng nhân thẳng đến điếm môn.

Cánh vừa thu lại, thân hình liền nhoáng lên, hắn thực sự đã tiến nhập vào cửa sau Thiên Bằng nhân.

Trong tai truyền đến tiếng động, ánh mắt Hàn Lập đảo qua, chớp lên vài cái.

Nơi đây là một quảng trường loại nhỏ diện tích cũng mấy trăm trượng, xung quanh có một loạt các cửa tiệm lớn nhỏ, có mấy trăm gã Thiên Bằng nhân ra vào bên trong cửa hàng.

Ở chính giữa quảng trường, có một cái cột đá cao hơn mười trượng, mặt trên có hào quang chớp động dường như bên trong mơ hồ ẩn chứa điều kỳ lạ.

Ở dưới cột đá, có mười mấy người giơ tay chỉ trên cột đá, bọn họ đang khe khẽ bàn luận về các vật phẩm, Hàn Lập nhìn cột đá, tò mò không thôi.

Chỉ thấy mặt ngoài cột đá thành hai loại văn tự trải rộng rậm rạp, một nửa chớp động màu đỏ, một nửa nổi lên màu xanh biếc.

Hàn Lập ngưng thần nhìn kỹ loại văn tự. Mới phát hiện văn tự này đều ghi tên các loại vật phẩm quen thuộc, cũng có cả những loại xa lạ.

Loại văn tự này lúc thì hiện lên, lúc lại biến mất, giống như thay nhau chuyển động ở bên ngoài cột đá, ở chân đế cột đá có một gã thủ vệ trung niên, hai mắt của hắn nửa khép nửa mở không ngừng canh giữ nơi này.

Đây là............ Hàn Lập nhìn quét tên thủ vệ cùng với hai loại văn tự trên cột đá, trong lòng có chút kinh nghi nổi lên. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đám người phía dưới có một nam tử mặc áo bào cầm trên tay mấy khối linh thạch giao cho tên thủ vệ.

Tên thủ vệ trợn tròn hai mắt, gật gật đầu, sau đó lấy ra từ trong tay áo một chiếc đoản bổng màu đỏ giao cho người này.

Người này trên tay cầm chiếc đoản bổng lớn đang đứng đối diện cột đá liền bay nhanh đến một chỗ trống làm một vài động tác.

Tuy rằng động tác người này rất nhanh, nhưng không thể qua được mắt Hàn Lập, lam mang lóe lên, thấy rõ rành mạch.

Đoản bổng rung rung tại chỗ, trên cột đá xuất hiện văn tự màu đỏ, lóe lên rồi lại nhập trở lại cột đá biến mất không thấy.


Một lát sau, mấy văn tự màu đỏ lại hiện ra tại chỗ cũ.

Hàn Lập trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên.

Lát sau, kết quả là có một người đi ra. Bất quá người này vẫn chưa để ý tới tên thủ vệ, mà mở ra hai cánh bay vút lên không trung vài trượng, vươn một ngón tay điểm ở tại mấy dòng văn tự xanh biếc trên cột đá.

Nhất thời văn tự phát ra một ánh sáng xanh biếc nhanh chóng nhập vào ngón tay người này, làm cho cả thân thể người này toát ra ánh hào quang.

Người này chỉ vào văn tự này, hai mắt híp lại tựa hồ nhận tin tức gì, một lúc sau, hắn thu tay lại, xoay người bay thẳng đến cửa đại điện giao dịch.

Mấy người phía dưới cũng làm y như hai người lúc trước, chỉ để xem trên ở cột đá viết cái gì, bọn họ trực tiếp bay đến cột đá, lấy tay chạm đến hai loại văn tự xanh đỏ.

Nhìn đến nơi này, Hàn Lập sờ sờ cằm, trong lòng có vài phần giật mình.

Để thoả mãn sự tò mò trong lòng, hắn không khách khí tiến lên trước vài bước, đồng thời vươn ra một cây ngón tay, ở dưới chân đế cột đá hiện lên một loạt những dòng văn tự xanh biếc.

Những dòng văn tự này phát ra tia sáng màu xanh, cảm giác có một luông khí hướng thẳng vào đầu, trong đầu Hàn Lập hiện ra một hàng thông tin.

"Bán ra loại lưu quang mộc số lượng vô hạn, mỗi nơi ba vạn linh thạch giá cả là bốn tầng năm điện ba mươi mốt hào."

Hàn Lập khóe miệng khẽ động, thân hình hạ xuống, người lại chuyển động sang bên khác của cột đá, ngón tay lại chỉ vào, một loạt văn tự màu đỏ hiện lên.

Kết quả là cũng có một loạt thông tin xuất hiện trong đầu.

"Thu mua đầy đủ một khối hài cốt phượng vĩ cầm, giả cả thương thảo là chín tầng hai điện mười hào!"

Hàn Lập sắc mặt có chút quái dị.


Không nghĩ tới mấy người Thiên Bằng tộc lại dùng phương pháp này để bán ra hoặc thu mua vật phẩm.

Hiển nhiên cột đá có một năng lực thông báo điều gì đó, đều là nhu cầu cấp bách hoặc là vật đặc biệt quý hiếm, có thể xem như đó một loại suy nghĩ độc đáo.

Kể từ đó, nếu bất kỳ ai cần mua bán vật phẩm thì nhìn tin tức trên cột đá, là có thể trực tiếp qua cửa hàng để giao dịch. Thực sự là tiện lợi rất nhiều.

Phương pháp này thoạt nhìn cũng không quá khó, ở nhân tộc trong các phường thị cũng có thể cân nhắc mà sử dụng phương pháp này. Hàn Lập lui ra phía sau vài bước, bắt đầu đánh giá cẩn thận dòng văn tự màu xanh biếc ghi rõ việc bán ra vật phẩm.

Hắn suy nghĩ, trước tiên đảo qua thông tin một lần, nhìn xem có vật phẩm nào hứng thú hay không.

Mặc dù có không ít tên các loại vật phẩm, chủng loại khác nhau, với lại ở hai tộc khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà phần lớn tên của các vật phẩm quý hiếm lại không có nhiều. Đặc biệt tài liệu vật phẩm trong hai gia tộc đều giá trị không nhỏ, xưng hô lại hoàn toàn giống nhau.

Chuyện này đã từng làm cho Hàn Lập kinh ngạc khi tiếp xúc với loại văn tự của Phi Linh tộc.

Bất quá việc này có chút kỳ quái, hắn cũng sẽ không tìm hiểu nguyên nhân vì sao.

Hiện giờ, hắn chỉ yên lặng, chăm chú đọc và nhớ kỹ những thông tin trên cột đá.

Ánh mắt ngưng lại, Hàn Lập đột nhiên nhìn thẳng vào một dòng văn tự xanh biếc trên cột, trong lòng như phát hiện ra điều gì.

"Thanh La quả! Nơi này cũng bán ra loại vật phẩm này sao?." Hàn Lập sắc mặt trở nên hồng hào, nghe đồn quả này là một loại thuốc tiên "Thiên La đan". Đối với Hàn Lập mà nói hắn cũng biết được vài loại linh quả, trong đó có Thanh La quả.

Loại linh đan này tuy rằng hiệu quả không giống hắc viêm đan, ngược lại tu sĩ luyện hư hậu kỳ có thể gia tăng tam khỏa đột phá, nhưng đại bộ phận cao giai tu sĩ thậm chí trong mắt lão quái vật đã ngoài hợp thể vẫn coi hắc viêm đan là loại đan được có giá trị tuyệt đối siêu cường.

Thiên La đan nếu sử dụng một mình sẽ trợ giúp luyện hư tu sĩ dễ dàng đột phá, nhưng trên thực tế linh đan này sẽ không dùng một mình mà phần lớn được phối hợp sử dụng cùng các linh dược khác.


Bởi vì dược tính của Thiên La phi thường kỳ lạ, nó có thể cùng hầu hết các linh dược khác dung hợp mà không hề xung đột. Điều không thể tưởng tượng chính là cùng linh dược khác, nhất định gia tăng ba linh đan thành đến gần nửa dược tính có công hiệu phòng ngự.

Nói đúng ra nếu Hàn Lập ăn Thiên La đan có thể tăng thêm mười năm pháp lực, nhưng nếu ăn Thiên La đan với các linh dược khác lẫn lộn, thì tu vi nhất định tăng được mười hai năm đến mười lăm trong năm. Hơn nữa, loại đan dược này hiệu quả đến nỗi nó có thể dung hợp bất cứ loại đan dược nào đều có công dụng hữu hiệu.

Kể từ đó, đan dược trong tay tu sĩ nhân tộc càng có giá trị lớn hơn và càng ngày càng khan hiếm hơn, chỉ mong được dung hợp với một viên Thiên La đan. Vạn nhất nếu không có vận may được dung hợp thì làm cho đan dược không còn hiệu quả, như vậy chuyện được dung hợp chỉ như một giấc mộng.

Về phần hiệu quả của Thiên La đan thực sự là việc rất khó nói.

Từng có người ăn liên tiếp ba bốn viên linh đan này, kết quả mỗi một viên linh đan đều cùng có tác dụng khiến năng lực tăng lên rất nhiều.

Cũng có người táng gia bại sản mua một lúc bảy tám viên Thiên La đan, coi đây là canh bạc được ăn cả ngã về không. Kết quả lại làm cho người này hộc máu mà chết, bảy tám viên linh đan cũng chẳng có nổi tác dụng gì lại còn gây ra cái chết đáng tiếc.

Việc Thiên La đan trợ giúp để tăng năng lực, trên thực tế loại linh đan này đã làm cho không ít tu sĩ lâm vào điên cuồng.

Thanh La quả thất truyền ở Nhân tộc gần ngàn năm, toàn bộ quang cảnh nơi đây liền bị các đại phái cùng các thế lực tới đào móc, tìm kiếm.

Điều làm cho người ta buồn bực chính là thời gian Thanh La quả thành thục phải tới năm sáu ngàn năm. Mà mỗi một cây Chu Linh chỉ có thể kết xuất được một quả. Sau khi ngắt quả, cây Chu Linh sẽ mất hoàn toàn linh khí trở thành một cây bình thường.

Cho nên cho dù có hàng loạt đại phái cùng thế lực lớn nghĩ muốn hao tổn tâm huyết để cố sức tìm kiếm Thanh La quả, chỉ là việc mất nhiều hơn được.

Cho nên từ đó về sau, người ta chỉ có thể ngẫu nhiên tìm thấy quả này trong hoang dã, mỗi một quả Thiên La đan xuất hiện đều làm cho các tu sĩ đều lâm vào tranh đấu đoạt lợi. Phần lớn rơi vào tay lão quái vật.

Hàn Lập ở Thiên Uyên thành nghe nói tới loại linh quả này, cảm thấy rất hứng thú, nằm mơ cũng muốn dùng lục dịch bồi dưỡng loại linh quả này.

Nhưng đáng tiếc cũng chính Thanh La quả là mầm móng tai hoạ, là một loại linh dược hiếm thấy, hơn nữa không thể bảo tồn được lâu. Cho nên cho dù Thiên Uyên Thành cơ hồ tập trung tất cả linh hoa linh quả cũng không thể tìm thấy một viên linh quả như thế.

Cho nên Hàn Lập chỉ có thể kìm nén sự buồn bực ở trong lòng mà vẫn không biết làm gì.

Hiện tại, ở cột đá nhìn thấy dòng văn tự viết tên linh dược Thanh La quả này, khiến cho hắn trong lòng kinh hoàng, dường như khó có thể kiềm chế.


Trong lúc nhất thời, Hàn Lập lại không nhìn kỹ những vật phẩm khác, lúc này sau lưng mở ra hai cánh, lập tức hướng về đại điện giao dịch biên bay đi, từ chỗ cột đá, ngón tay chỉ đánh dấu dòng văn tự ghi Thanh La quả loé lên tia sáng màu xanh, nháy mắt một loạt tin tức ánh truyền vào trong đầu.

Sau khi thấy rõ nội dung thông tin, đôi lông mày của hắn nhíu lại.

"Thế nhưng chỉ sợ có điểm phiền toái." Hàn Lập thì thào một câu, trên mặt vẻ hưng phấn lập tức biến mất hơn phân nửa.

Nhưng dù sao cũng có hy vọng có được Thanh La quả, cho dù là việc khó đó có khó khăn đến thế nào, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Hàn Lập ở trên không trung cân nhắc một chút, hắn liền hóa thành một đoàn thanh quang bay đi.

Vừa bay đến cửa điện, trực tiếp hướng chỗ cao bay đến, một hơi đã bay tới tầng thứ chín, hắn liền dọc theo thông đạo đi về phía trước.

Không lâu sau sau, Hàn Lập nhìn tới phía trên cửa điện, không chút do dự bay vào bên trong đại điện, đại điện được bài trí đều cùng một khuôn mẫu rập khuôn.

Nơi đây, người Thiên Bằng nhân cũng khá ít ỏi so với mấy tầng phía dưới, chỉ có khoảng hai ba mươi người.

Hàn Lập hai mắt híp lại, liếc nhìn mặt trước cửa hàng, tinh quang trong mắt chợt lóe, liền tiến đến một tiệm hàng cỡ trung tại một góc đại điện.

Nơi đây, tiệm hàng chia làm hai tầng, bên trong cánh cửa bị một quầng sáng màu xanh mênh mông che phủ, trên cửa lộ ra một cái biển màu đỏ nhạt, mặt trên chớp động viết "Vạn Lôi Phường".

Hàn Lập nhìn tấm biển, một tia kinh ngạc hiện lên, rồi lập tức bình tĩnh lại ngay.

Thân hình chợt lóe, liền không chút do dự tiến vào bên trong quầng sáng sau cánh cửa.

Một gian phòng trống rỗng rộng khoảng ba bốn mươi trượng xuất hiện ở trước mặt.

Hé ra một chiếc bàn gỗ đen thùi toả sáng, vài chiếc ghế màu vàng, cùng bảy tám giá gỗ đã có chút mục nát, mặt trên giá gỗ bày biện bảy tám loại hàng hoá.

Ở trong phòng ngoại trừ một gã đứng sau bàn gỗ, nhìn như chủ tiệm, đó là một nam tử có dáng người khô gầy, bên cạnh còn có hai gã Thiên Bằng nhân khác.

Hàn Lập thả ra thần niệm lặng lẽ đảo qua ba người, khuôn mặt không khỏi biến sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui