Phàm Nhân Tu Tiên

Nhìn về phía xa xa, cả dãy núi này đều là những vách núi dốc đứng cao lớn, quả núi này nối tiếp quả núi kia, san sát dày đặc không biết là có bao nhiêu.

Tuy chưa bước vào, nhưng từ trong thế núi đã mơ hồ phát tán ra một khí tức hung ác, làm cho Hàn Lập có chút kinh ngạc.

Nhưng cũng giống như vậy, linh khí trong dãy núi lại nồng đậm hơn bên ngoài nhiều. Chỉ có điểm này làm cho Hàn Lập không suy nghĩ gì thêm nữa, lại dùng độn quang, thoắt một cái đã đi vào bên trong.

Để không gây sự chú ý của người khác, Hàn Lập đã ép độn quang cực thấp, và đi thật chậm, từ sườn của ngọn núi này lướt qua, hắn trong độn quang đem thần niệm phóng ra bao phủ cả vài dặm, đồng thời mắt không ngừng thăm dò bốn phía.

Chỉ mới bay vào trong dãy núi hơn nghìn dặm, khuôn mặt Hàn Lập đã tỏ ra mừng rỡ mà không có cách nào giấu nổi.

Trong dãy núi này khắp nơi đều là linh thảo linh mộc. Tuy đa số đều là ở những nơi hiểm trở dị thường, hơn nữa phần lớn là những linh dược cấp thấp, nhưng số lượng lại rất nhiều, điều đó vẫn làm cho Hàn Lập vui mừng khôn xiết.

Dù sao đó cũng mới chỉ là vội vàng lướt qua mà thôi, chứ nếu cẩn thận tìm kiếm, thì nhất định có thể thu hoạch lớn tại dãy núi này.

Nghĩ đến những linh dược cấp cao, hẳn là cũng ẩn chứa không ít.

Ngoài linh dược ra, những đàn thú trong núi cũng cực kì đông đúc, điều đó cũng ngoài dự liệu của Hàn Lập.

Hàn Lập thậm chí còn tận mắt chứng kiến một trận đấu thảm khốc giữa một đám thú.

Lúc đó là khi hắn đang bay qua giữa hai ngọn núi lớn, ở một khe núi tương đối bằng phẳng, từ hai bên núi đột nhiên truyền ra những tiếng vượn kêu và tiếng gầm của một loại mãnh thú.

Tiếp theo từ trong một ngọn núi đột nhiên xông ra rất nhiều con cự vượn lông trắng cao tới hai trượng, dưới sự cầm đầu của một con cự vượn có ánh vàng rực rỡ, tay cầm mộc côn, thạc bổng xông thẳng vào ngọn núi đối diện.

Còn từ trong một ngọn núi khác thì chạy loạn ra một đám hung thú đầu trâu mình sư tử, con dẫn đầu lại là một con cự thú thân hình lớn gấp nhiều lần đồng loại.

Hai bên đứng ở tại thung lũng bằng phẳng giữa hai ngọn núi, ngẩng đầu xông vào đánh nhau, đánh giết không hề nương tay.


Những con cự vượn nhảy lên như bay, thân đầy sức mạnh, còn hung thú đầu trâu lại có hàm răng sắc nhọn, da dày thịt chắc, hai bên sức lực ngang nhau.

Điều làm Hàn Lập để tâm chính là con cự vượn đầu đàn và những hung thú kia hình như đều có một chút linh trí, một con tay có thể phát ra bàng thạch, một con miệng có thể phun ra hoàng quang, đại khái là yêu thú cấp ba cấp bốn.

Trong đó cự vượn lông vàng dựa vào cơ thể linh hoạt đã chiếm được một chút thế thượng phong, nhưng thủ lĩnh của đám hung thú đầu trâu cũng không kém chút nào.

Cho nên sau khi hai đàn thú đâm xé nhau nửa canh giờ thì đã cảm thấy mệt, cuối cùng sau khi hai con đầu đàn của hai bên gầm thét lên mấy tiếng, rồi chúng lần lượt quay về núi của mình.

Chỉ để lại giữa thung lũng là vô số thi thể của hai đàn thú, làm dẫn đến một loại quái kê hai đầu xấu xí, ăn tất cả chỗ thi thể đó.

Hàn Lập trốn ở trên cao nên đã nhìn rất rõ trận đại chiến của bầy thú. Khi nhìn thấy cách tiến lùi của bầy cự vượn như là có cách thức bố trí rõ ràng, trong lòng hắn chợt dao động và lờ mờ có một chút suy nghĩ.

Ngoài ra, trong quá trình không ngừng tiến vào dãy núi, Hàn Lập liên tục phát hiện ra những loại thú kì dị, lúc ẩn lúc hiện trong núi. Trong đó có mấy ngọn núi linh khí nồng nhất, thậm chí còn ẩn chứa mấy con yêu thú hình như trình độ đã đạt đến cấp sáu, bảy.

Hàn Lập đối với những con thú này hoàn toàn không thấy sự uy hiếp, cũng hận không thể đi tìm hiểu một chút. Vẫn khống chế độn quang bay tới chỗ núi non sâu nhất.

Sự rộng lớn của dãy núi này vượt xa tưởng tượng của Hàn Lập.

Sau khi bay đủ hai tháng, hắn vẫn chưa thể bay ra khỏi những dãy núi này.

Điều này làm cho Hàn Lập vô cùng kinh ngạc.

Đang trong lúc do dự phải chăng là nên quay trở về, thì ở phía trước liền xuất hiện một biển sương màu đen vô cùng, nó bao trùm vô số ngọn núi.

Ở gần biển sương mù này, hàn Lập dừng độn quang lại, mượn linh mục thần thông, sắc mặt âm tình bất định nhìn vào trong biển sương mù. Ở rìa đám sương đó hắn có thể nhìn rất rõ, một chút cỏ cây cũng không có, thậm chí ngay cả đất đá dưới mặt đất cũn có chút màu đen và khô nứt khác thường.

Với tình hình quỷ dị như thế này, Hàn Lập đương nhiên là sẽ không đâm đầu vào đó, mà chỉ hướng về phía cái cây nhỏ thô ráp bằng miệng bát mà chụp một cái.


Lập tức cái cây bị lôi lên, Hàn Lập một tay nắm chặt lấy.

Toàn thân kim quang phóng ra, một cánh tay của Hàn Lập nổi lên vô số mảng kim sắc, hung hăng vung lên.

Sau một tiếng "vù" mãnh liệt khác thường xé vỡ không trung, cái cây nhỏ giống như một cái nỏ tiễn, bắn thẳng vào bên trong biển sương đen xa đến vài dặm.

Trong mắt Hàn Lập ánh lam mờ phát ra, toàn thân chú ý nhìn thẳng vào cái cây mà không nói gì.

Một cảnh tượng làm cho tim hắn đập mạnh xuất hiện.

Trong khoảnh khắc khi cái cây bắn vào màn sương đen thì cái cây này lập tức từ vàng chuyển thành xanh, phút chốc khô héo hóa thành bụi đất.

Sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi.

Hắn nhìn một hồi, sau khi trầm ngâm, thì đột nhiên khống chế độn quang bay về phía trước.

Hắn định men theo mép của biển sương để tìm kiếm, xem xem có thể tìm thấy đường ra hay không.

Kết quả là sau cả nửa ngày, Hàn Lập đã xuất hiện ở bên cạnh một ngọn núi nhỏ gần sát biển sương, và ánh mắt hướng nhìn chăm chú về một bên vách núi.

Ngọn núi này chỉ cao có vài trăm trượng, nhưng cái mặt hướng về phía Hàn Lập thì lại bằng phẳng vô cùng, như thể có ai đó đã dùng thần thông to lớn để chà cho nó bằng phẳng vậy.

Còn ở trên vách núi bóng loáng dị thường kia có viết ba văn tự màu đỏ lớn đến vài trượng.

Thời gian Hàn Lập ở Thiên Uyên thành, đối với văn tự thượng cổ của hai tộc Nhân Yêu và mấy loạn văn tự dị tộc gần đó đều đã từng chuyên tâm nghiên cứu qua. Nhưng ba văn tự quái dị này thì lại không nằm trong đó, rõ ràng đây là loại văn tự dị tộc mà hai tộc Nhân Yêu chưa từng tiếp xúc.

Tuy không hiểu những chữ trên đó viết gì, nhưng những văn tự này từng nét được viết như kiếm khắc, làm cho hắn có một cảm giác đáng sợ với sát khí đầy trời.


Tin rằng nếu như là tu sĩ cấp thấp vừa nhìn thấy những văn tự này lập tức sẽ bị ép cho phải lui lại, không có cách nào nhìn lâu vách núi này được.

Đương nhiên với thần thông hiện tại của Hàn Lập thì sẽ không quan tâm đến điều này, mà còn cẩn thận quan sát, lại phát hiện những văn tự này dường như là ở niên đại phi thường xa trước đó. Những núi đá gần đây đều bị phong hóa đi không ít, ngay cả ba văn tự này cũng có một số chỗ bị mờ đi, nhìn không rõ.

Hàn Lập lẳng lặng suy nghĩ ngay tại chỗ, lại một lần nữa dùng độn quang bay xung quanh mép của biển sương. Sau khi bay hết mấy ngày cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi.

Nhưng không chờ hắn kịp vui mừng, thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng hiện ra trước mắt, cả người hắn liền đờ cả ra.

Ở nơi này thình lình lại có một bãi cát hiện ra, ở phía xa nước biển màu đỏ không ngừng trào lên vỗ vào lân thạch gần đó.

Hàn Lập sờ sờ cằm, đứng trên không gần đó nhìn bờ biển không nói gì.

Một lúc sau, hắn đột nhiên cùng đột quang hóa thành một đường cầu vồng bay trở về theo con đường đã tới, bắn về một đầu khác bên cạnh biển sương màu đen kia.

Lần này, tất cả tốc độ của độn quang đã được mở ra toàn bộ, sau hơn mười ngày hắn đã lại xuất hiện trên vách núi gần biển.

Hàn Lập cuối cùng cũng đã khẳng định mảnh đất mà mình đã ở là một cự dảo vô cùng lớn và kì quái.

Sự to lớn của hòn đảo này tuyệt đối chỉ có cuộc đời này mới nhìn thấy, hơn nữa nó lại còn rất dài, một nửa khác lại bị biển sương đen bao phủ.

Vốn Hàn Lập còn muốn từ bên ngoài hòn đảo đi xung quanh biển sương đen để nhìn xem đầu bên kia của nó rốt cuộc là có những gì.

Nhưng kết quả là hắn đã đi vòng quanh cả một tháng trời mà vẫn không nhìn thấy một chút đầu cuối nào, bên trong đảo vẫn là thiên hạ của biển sương đen.

Hàn Lập lấy làm lạ nên đã quay đầu lại trở về theo đường cũ.

Xem ra nơi hắn đang ở có thể là một nửa cực lớn của đảo và cũng không phải là hòn đảo biệt lập thật sự. Nếu không, một hòn đảo lớn như thế này, có thể độc lập hình thành một thảm lục địa nhỏ được. Nhưng bất kể nơi này là bán đảo hay là cả một hòn đảo, thì đối với hắn mà nói đều không có gì khác biệt.

Ngoài biển sương đen có chút khác thường ra, những khu vực khác trên đảo dường như không có gì tồn tại quá mạnh.

Còn bên trong những dãy núi trên đảo linh khí nồng nặc khác thường, tuyệt đối là mảnh đất tốt nhất để tu luyện.


Nhưng Hàn Lập vừa nghĩ đến tìm kiếm các tồn tại đồng cấp ở gần biển, thì hòn đảo lớn như vậy lại không có loài yêu vật cường đại nào chiếm giữ, quả thật là có chút cổ quái.

Hơn nữa, yêu vật đầu mục đó là yêu thú cấp tám Hóa Hình, vừa nhìn thấy hắn thì không nói gì mà quay người tháo chạy, điều đó càng làm hắn cảm thấy ngờ vực trong lòng.

Hàn Lập suy nghĩ một hồi lâu, lòng vẫn chưa có kết luận gì. Nhưng vì để phòng chuyện vạn nhất xảy ra, nên vẫn cần nhiều thời gian chuẩn bị. Phải xem trước cạnh đảo phải chăng còn có những đảo khác hoặc là còn sự tồn tại lớn mạnh có thể cấu thành sự uy hiếp.

Tiếp theo, thời gian một tháng còn lại, Hàn Lập lấy bán đảo này làm trung tâm, dò xét tỉ mỉ một lượt mặt biển trong phạm vi hơn mười vạn dặm.

Kết quả là ngoài mấy hòn đảo hoang không có giá trị ra thì hắn dường như chẳng phát hiện được gì thêm.

Dưới đáy biển cũng chỉ có mấy con hải thú, nhưng con lợi hại nhất cũng không bằng con mực yêu mà lần trước hắn nhìn thấy, không có chút linh trí nào, hoàn toàn không phải bận tâm.

Cứ như vậy, Hàn Lập đã hoàn toàn yên tâm, bắt đầu quay trở về dãy núi trên cự đảo, chuẩn bị dốc lòng tu luyện một thời gian nữa rồi mới tính tiếp.

Trong một cuộc tuyển chọn cẩn thận, hắn đã chọn được một ngọn cự sơn có linh khí tốt nhất, rồi đào rỗng một nửa lòng núi, mở một động phủ lớn. Sau khi bố trí cấm chế, liền chuyển vào trong.

Động phủ này dựa sát vào bên ngoài của dãy núi, cách biển sương đen khoảng mười mấy ngày đường. Cho dù biển sương đó có nguy hiểm gì thì cũng không có cách nào tạo ảnh hưởng bất ngờ với nơi này.

Cũng đủ để hắn có thể phản ứng kịp, có thể chuẩn bị.

Sau khi Hàn Lập đem tất cả những linh dược mang theo người trồng xuống dược viên trong động phủ, thì lập tức chui vào trong mật thất, bắt đầu bận rộn.

Lập tức trữ vật trạc trên cánh tay rời ra, sau khi chuyển động quay tròn trong không trung thì những tia ánh sáng màu xanh cuộn lại, hai lớn bảy nhỏ là chín khối thi thể Châm Thiềm thú xuất hiện trên mặt đất, dường như chiếm một nửa lớn không gian của mật thất.

Trên tất cả các thi thể đều có dán những phù lê với màu sắc khác nhau, đó là để phòng cho thân thú không bị thối rữa và làm cho hiệu lực của tinh huyết giảm mạnh.

Hàn Lập hít sâu một hơi, vung trữ vật trạc lên một lần nữa, một chiếc bình ngọn trắng nõn hiện lên, một tay cách không chộp một trảo vào một trong số thi thể đó, lập tức vật ấy trôi nổi lên không trung.

Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra ánh sáng màu xanh, lập tức một đường kiếm khí đâm xuyên qua một lỗ nhỏ trên móng cái thi thể Ấu Thiềm.

Một lát sau, từ bên trong chảy ra một chất lỏng sền sệt với ánh sáng chói mắt, lại là màu trắng bạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui