"Liên thủ? Ta đáp ứng với hắn khi nào vậy?" Ngân y nữ tử liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, tự ngồi xuống một cái ghế, nhàn nhạt nói.
"Phượng đạo hữu đừng đùa nữa. Không gian tiết điểm nguy hiểm như thế, đơn thân độc mã tiến vào, một phần sống cũng không có. Trong mấy năm nay, đạo hữu cũng đã thấy thời gian sụp đổ không gian tiết điểm chắc cũng không còn bao lâu."
Nam Cung Uyển không thèm để ý vẻ lãnh đạm của Băng Phượng, ngược lại vừa cười vừa nói.
"Hợp tác cùng hắn vào không gian tiết điểm không phải là không được. Nhưng ta có một điều kiện, nếu hắn đáp ứng thì ta mới yên tâm mà hợp tác."
Ngân y nữ tử liếc mắt quan sát Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, nói.
"Điều kiện gì? Ngươi hãy nói nghe xem sao?"
Hàn Lập thần sắc chợt động, tò mò hỏi.
"Liên thủ cùng tiến vào không gian tiết điểm cũng được, nhưng ta chưa yên tâm đối với ngươi. Trước khi tiến vào, ta và ngươi phải hạ cấm chế lẫn nhau. Như vậy khi một người gặp nạn, người kia mới toàn lực tương trợ, nếu không sẽ vô phương sống sót rời khỏi không gian tiết điểm. như vậy ta mới yên tâm cùng ngươi hợp tác."
Băng Phượng tiên tử nhìn thẳng Hàn Lập, nhấn mạnh từng chữ, nói.
"Không thành vấn đề. Ta đáp ứng. Làm như vậy khiến Hàn mỗ cũng yên tâm."
Hàn Lập vừa nghe xong, liền nở nụ cười, đáp ứng ngay.
Ngược lại, Ngân y nữ tử thấy vậy liền ngẩn ra, một lần nữa đánh giá lại Hàn Lập, rồi lạnh lùng nói:
"Ngươi đã khẳng khái đáp ứng như vậy thì tốt. Ta cũng muốn rời khỏi đây một thời gian ngắn làm công tác chuẩn bị. Không gian tiết điểm này vẫn có thể kiên trì được hơn ba mươi năm. Đúng ngày này, ba mươi năm sau, ta sẽ đúng hẹn đến đây gặp ngươi. Hy vọng đến lúc đó ngươi không đổi ý."
Ngân y nữ tử vừa nói xong liền lập tức đứng dậy, đi ngay ra ngoài, cũng không thèm dòm ý kiến của Hàn Lập.
Hàn Lập nhướng mày nhưng không nói gì thêm. Còn Nam Cung Uyển lại đi ra ngoài, tựa hồ còn có điều muốn nói với Băng Phượng.
Hàn Lập nhìn nhị nữ đi ra ngoài, ngồi trên ghế do dự, hình như đang cẩn thận đánh giá lại đề nghị vừa rồi của Băng Phượng.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Nam Cung Uyển quay lại.
"Xem ra ba mươi năm sau, phu quân sẽ thực sự phải rời đi."
Đôi mắt đẹp của Nam Cung Uyển phát ra một tia không đành lòng, thần sắc buồn bã.
"Ta không có gì, chủ yếu là lo lắng sau này không gian tiết điểm sụp đổ, khi ngươi tiến giai Hóa Thần thì đi tới Linh Giới bằng cách nào?"
Hàn Lập cau mày, than nhẹ một tiếng.
"Cái này không ngại. Trong thiên hạ không phải chỉ có một không gian tiết điểm. Ta đã dùng Hồi Dương Thủy, nếu có thể tiến giai Hóa Thần, thọ nguyên viễn siêu hơn người khác. Thời gian đủ dài cho ta tìm được một không gian tiết điểm khác."
Nam Cung Uyển chu môi, ôn nhu trả lời.
Sau đó nàng lao vào lòng Hàn Lập.
(he he, kịch hay sắp diễn ra đây).
Hai tay Hàn Lập ôm lấy thân thể mềm mại như không có xương của nàng, nghe trên người nàng phát ra u hương không khỏi khiến tâm thần có chút mê say.
Lúc này, Nam Cung Uyển cũng không muốn nói gì. Hai người cứ như vậy ôm nhau (Rõ chán phèo…), bất động, bóng hai người trên mặt đất đã hòa nhập làm một, như thể chỉ có một người.
"Được rồi, Uyển nhi! Phòng ngự trọng bảo ngươi vừa nói là cái gì?" Không biết qua bao lâu, Hàn Lập nhẹ nhàng vỗ vai giai nhân, hỏi.
(Dịch: ĐM, thằng này chắc bị liệt
Vịt: Mềnh nghi anh ý tự cung để tu thành đại đạo rồi, hohoho.)
"Phu quân còn nhớ năm xưa, trong Huyết Sắc Thí Luyện, ta và ngươi ở trong động quật phát hiện một cái rương màu vàng?"
Nam Cung Uyển có chút không nỡ rời khỏi lồng ngực Hàn Lập, chỉnh lý lại trang phục một chút, ôn nhu nói.
(Gặp thằng chồng vô cảm này, nỡ làm ếch gì, kiếm đứa khác cho xong – Vịt)
"Kim sắc tương tử? A. ta nhớ rồi."
Hàn Lập tư lự, hồi tưởng lại chuyện cũ năm xưa.
"Năm đó, trong Huyết Sắc cấm địa, kỳ thật là nơi ẩn cư của Thượng Cổ tu sĩ. Trong Kim sắc tương tử có chứa Cấm chế lệnh bài để tiến nhập bảo tháp ở trung tâm Huyết Sắc cấm địa. Bất quá ngay cả như vậy, điều kiện để tiến vào bảo tháp còn phải có tu vi Nguyên anh hậu kỳ mới có thể không bị cổ quái cấm chế bên ngoài áp chế. Khi ta vừa tiến giai thành công Nguyên anh hậu kỳ, liền đi Việt Quốc, tiến vào bảo tháp, lấy được y bát của Thượng Cổ Tu Sĩ. Nhưng khi vào trong bảo tháp ta còn phát hiện tàn cốt của một tên tu sĩ ở trong cấm chế. Hiển nhiên người này đã không biết lợi hại, lại không có trong tay Cấm chế lệnh bài, tùy tiện xông vào, kết quả bị diệt sát. Từ trên tàn cốt có một số kiện bảo vật không tầm thường. Có thể thấy chủ nhân của tàn cốt khi sống cũng rất có lai lịch. Trong các kiện bảo vật, có một kiện thần diệu dị thường, ta cảm giác rất hữu dụng với ngươi trong hành trình tiến vào không gian tiết điểm, liền mang lại đây."
Nam Cung Uyển vừa cẩn thận nói vừa đưa tay đến túi trữ vật đeo ở eo lưng mềm mại, nhất thời một đoàn lục sắc oánh quang xuất hiện trong tay, mơ hồ bên trong là một cái Ngân sắc Phù.
"Chính là đạo phù này?"
Hàn Lập liếc mắt nhìn, liền có cảm giác quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời vô phương nhớ ra, bèn nhướng mày hỏi.
"Đạo phù này không biết là do phương nào luyện chế, nhưng phu quân xem qua thần thông của nó rồi hãy nói."
Nam Cung Uyển, song mục lóe lên tia vui vẻ, lập tức tung Ngân Phù vào không trung, sau đó mười ngón tay kết quyết, miệng phát ra thanh âm chú ngữ êm tai.
Một màn khó tin xuất hiện.
Ngân Phù đang trôi nổi quay tròn trước người Nam Cung Uyển, đột nhiên hạ xuống, một đạo ngân quang bay vọt đến trên thân hình Nam Cung Uyển, nhất thời một tầng ngân minh quang thảo di động. Trên màng hào quang này chợt hiện ngân quang, tùy thời vang lên thanh âm ầm ầm.
Lúc đầu Hàn Lập không để ý lắm, nhưng thanh âm này càng lúc càng lớn, lại liên miên không dứt, tràn ngập cả gian đại sảnh, linh khí trong không trung bị hấp dẫn mà bay đến, càng ngày càng đậm đặc.
Hàn Lập rùng mình, hai mắt nheo lại.
Lúc này, trong đại sảnh quay cuồng đủ loại linh quang đầy màu sắc, vạn lưu quy hải, nhất tề hướng về Nam Cung Uyển bay tới, trong nháy mắt nhập vào màn hào quang không thấy bóng dáng.
Ngân sắc quang trảo bắt đầu biến ảo không ngừng, tần tầng quầng sáng ngưng tụ trên người Nam Cung Uyển, nhan sắc bất đồng, linh quang chói mắt.
Một lát sau, đã hình thành sáu tầng hào quang rõ ràng, dày đặc dị thường.
"Lục đinh thiên giáp Phù!"
Nhìn tới đây, trong đầu linh quang chợt lóe, Hàn Lập thất thanh la lên.
"Lục đinh thiên giáp Phù. Phu quân cũng biết sao?"
Nam Cung Uyển ngạc nhiên, nhưng pháp quyết trong tay vẫn không dừng lại.
Sáu tầng hào quang này biến hình, trong phút chốc liền hóa thành một kiện lục sắc chiến giáp, mỏng như cánh ve, dính sát trên người Nam Cung Uyển, linh quang diễm lệ lưu chuyển không ngừng, xem thật là kỳ lạ.
"Hẳn không sai. Mặc dù ta chưa có thấy qua loại Đạo Phù này, nhưng đã từng thấy miêu tả trong một điển tịch của một môn phái ở Đại Tấn. Lục Đinh Thiên Giáp Phù không cần phải tự thân tu sĩ thúc giục pháp lực mà là tự hấp dẫn thiên địa linh khí hình thành một loại phù chú phòng ngự."
Hai mắt Hàn Lập sáng rỡ.
"Đây chính là một trong tam đại mật phù của Thiên Phù Môn!"
Hắn đã sớm muốn có phương pháp luyện chế, nhưng lại không có bất kỳ đầu mối nào, cũng chỉ biết chắc lưỡi tiếc rẻ. Nhưng hôm nay lại có được Đạo Phù này. Chẳng lẽ tàn cốt này là của vị trưởng lão kia… Mà Hướng Chi Lễ đi vào Huyết Sắc cấm địa cũng vì Đạo Phù này?
Hàn Lập không khỏi nghĩ thầm như vậy, nhưng tâm niệm xoay chuyển liền thấy cũng có khả năng như vậy.
Bất quá hắn cũng không có suy nghĩ nhiều thêm chi cho mệt, mà đi lại gần Nam Cung Uyển, cẩn thận đánh giá lục sắc chiến giáp.
Chỉ thấy chiến giáp này bảo vệ toàn thân chỉ trừ tứ chi và phần đầu, cơ hồ đem toàn thân Nam Cung Uyển bảo hộ, hơn nữa sáng bóng dị thường, các văn tự phù triện ẩn ẩn hiện hiện, thần bí vô cùng.
Đối với thần thông hiện giờ của Hàn Lập, liền dễ dàng cảm ứng được linh lực đáng sợ ẩn chứa trong chiến giáp, lông mày hắn không khỏi giựt giựt. (Dịch: Em nó khoái rồi).
"Đích thật là Lục Đinh Thiên Giáp Phù rồi! Bất quá theo điển tịch, Đạo phù này chẳng lẽ chỉ có bấy nhiêu uy lực như vầy thôi sao? Uyển nhi, nàng có toàn lực thúc giục Đạo Phù này hay chưa?"
Hàn Lập ánh mắt chớp động, hỏi.
"Tự nhiên chưa, ta chỉ mới thể hiện một phần uy lực mà thôi"
Nam Uyển nhẹ nhàng cười đáp lời.
"Tốt. Đích xác Đạo Phù này rất trọng yếu đối với ta khi tiến vào không gian tiết điểm. Đúng rồi, từ tàn cốt có lưu lại phương pháp luyện chế không?"
Hàn Lập bỗng nhiên nhớ ra, hai mắt sáng rỡ hỏi.
"Không có, mà cũng chỉ có duy nhất một Đạo Phù này mà thôi."
Nam Cung Uyển lắc đầu.
"Bỏ đi. Ta cũng quá tham lam rồi. Có được Đạo Phù này là may lắm rồi."
Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng nghĩ lại, liền cảm thấy tức cười, nói.
Nam Cung Uyển nghe vậy, liền cười dịu dàng, một tay vỗ vào chiến giáp trên người một cái, nhất thời Lục sắc chiến giáp tấc tấc vỡ vụn, một lần nữa trở lại hình dáng một cái Ngân Phù.
Tiếp theo nàng há miệng thổi một cái về phía Ngân Phù, một đạo hồng hà cuốn lấy Ngân Phù, trực tiếp đưa đến trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập cũng không khách khí chụp ngay lấy Ngân Phù.
Thời gian sau đó, Hàn Lập ở trên đảo, cùng Nam Cung Uyển sớm ân chiều ái.
Hai người cũng biết, vô luận Hàn Lập có tiến nhập Linh Giới được hay không, nhưng thời gian còn lại là rất ít. Sau này, hai người thiên nhân vĩnh cách (gần giống âm dương cách trở đó – Vịt), có thể gặp lại nhau hay không, thật sự quá xa vời.
Vì vậy cả hai đều hoàn toàn buông ra hết tất cả tình cảm trong lòng. Trong thời gian này giống như cá với nước, một tấc cũng không rời.
Nhưng ba năm sau, vào một ngày Hàn Lập đang cùng Nam Cung Uyển thưởng trà, nói chuyện phiếm tại một tòa lầu các gần Vụ hải, hốt nhiên mặt biến sắc, tay áo rung lên.
Nửa khối Bạch huỳnh Ngọc Phù bay ra, xoay một cái, rơi vào trong tay.
Là Vạn Lý Phù.
Thần niệm quét qua. Thần sắc Hàn Lập cả kinh, lập tức lộ ra vẻ vui vẻ.
Thì ra nhân hình Khôi Lỗi ở Trụy Ma Cốc phát tới tin tức, cuối cùng thì Huyền Thiên Tiên Đằng đã nở hoa, sắp đến kỳ kết quả.
Một năm sau, bên trong Nội Cốc của Trụy ma Cốc, một đạo thanh hồng bí ẩn lóe lên, tiến vào bên trong.
Sau đó chừng vài tháng, đạo thanh hồng lại tiến ra, biến mất vào không trung.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Trong nháy mắt đã đến kỳ hạn ước hẹn ba mươi năm giữa Hàn Lập và Băng Phượng. Trong Vụ hải, dưới một cự đại quang đoàn, tụ tập nhiều tu sĩ phục sức khác nhau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...