Phàm Nhân Tu Tiên

Một tiếng "Di…" kinh ngạc từ trong Hàn Diễm truyền tới. Nhưng lập tức xuất hiện một màn làm cho người ta giật mình.

Trên hư không cao cách Hàn Lập mấy trượng, đột nhiên loé lên bạch quang, không gian bị xé rách ra một cái khe, một cây tiêm chuỷ trong suốt bỗng nhiên xuất hiện nhắm ngay đầu Hàn Lập chém xuống, tốc độ nhanh như tia chớp.

Với khoảng cách gần như vậy, lại xuất kỳ bất ý, cho dù Hàn Lập có phản ứng dụng Lôi Độn thuật cũng chẳng còn kịp nữa.

Huống chi hắn vẫn đang tập trung chú ý vào Hàn Diễm, không có chút phòng bị. Nhưng lại kỳ quái là ở chỗ, mắt thấy tiêm chuỷ sẽ phá vỡ hộ thể Tử Diễm trên người Hàn Lập, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thường, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Một tiếng "Phanh…" vang lớn truyền đến, một nắm tay ngân sắc quỷ dị từ tong hư không hiện ra, nện vào trên tiêm chủy.

Ngân mang nổ tung, cây tiêm chủy bị đánh dạt ra vài thước.

Kế bên tiêm chủy, linh quang loé lên, một đạo thân ảnh nhàn nhạt hiện ra, thu hồi ngân sắc quyền đầu lại vào trong người.

Chính thị là nhân hình Khôi lỗi của Hàn Lập.

Nguyên lai khi Hàn Lập và Băng Phượng giao thủ với nhau, hắn đã hạ lệnh cho Khôi Lỗi nhiệm vụ bảo vệ hắn, hiện tại vừa đúng lúc ngăn cản được một kích nguy hiểm tột cùng này.

Một kích không trúng, tiêm chủy liền nhoáng lên biến mất. Hàn Diễm phía đối diện đột nhiên co rụt lại về phía sau, lộ ra thân ảnh của con thập cấp Băng Phượng.

Lúc này thân hình của yêu cầm chỉ còn có hai ba trượng, so với ban đầu đã nhỏ hơn mấy lần.

Nó cúi đầu nhìn đôi lợi trảo đang bị thanh ti trói chặt, trong mũi truyền ra một tiếng hừ lạnh, hai bỗng nhiên cử động mạnh mấy lần muốn giãy thoát khỏi trói buộc.

Nhưng trên mặt ngoài của thanh ti chớp động thanh quang liên hồi, tuỳ theo hành động của Băng Phượng, lại càng co rút chặt hơn, không một chút sứt mẻ.


Lần này trong mắt Băng Phượng hiện ra một tia ngạc nhiên, nhưng lập tức hé miệng, hai đạo Bạch mang chói mắt xì ra, vây quanh đôi lợi trảo.

Thanh ti trong sự chớp động của Bạch Mang xung quanh, giống như cỏ khô, bị chặt đứt dễ dàng.

Lúc này Bạch Mang mới hiện ra nguyên hình.

Đó là hai khẩu nhũ bạch sắc tiểu kiếm. Cả thân kiếm tản ra hàn quang nhàn nhạt, chính là hàn quang của Vạn Niên Huyền Ngọc.

Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhận ra loại tài liệu luyện chế ra phi kiếm này, đồng thời nhướng mày nhìn Thanh Sắc Linh Ti, do hà quang từ Hư Thiên Đỉnh huyễn hoá mà ra. Xem ra cho dù là Thông Thiên Linh Bảo, nhưng chỉ dựa vào uy năng sơ sài ban đầu của nó thì không thể khiến cho một con thập cấp yêu thú sợ được.

Chẳng qua hắn không muốn tính toán cùng đối thủ trước mắt đại chiến một hồi. Chỉ cần tiến vào toà Truyền Tống Trận cách trăm trượng kia, liền lập tức rời khỏi chỗ này.

Trong lòng Hàn Lập thầm nghĩ như thế, mắt thấy Băng Phượng vỗ cánh muốn khởi xướng một phiên công kích khác, sắc mặt hắn trầm xuống, Tử Diễm trên người chợt tắt, thân hình trở nên mơ hồ từ một hoá thành ba.

Ba đạo nhân ảnh giống nhau như đúc chợt loé hiện lên, mỗi cái đều mờ mờ ảo ảo, căn bản không thể phân biệt cái nào thật cái nào giả.

Băng Phượng ở đối diện cả kinh, Bạch Mang trên song sí dừng lại một chút. Mà đúng lúc này, ba đạo huyễn ảnh bỗng nhiên hoá thành ba đạo thanh hồng theo ba phương hướng khác nhau phi độn đi. Độn tốc cực nhanh, trong phút chốc cả ba đều ở ngoài hơn mười trượng. Mà bên kia các kim sắc phi kiếm và Hoả Nha đang tranh đấu cùng với mấy trăm khẩu Tinh Oánh phi kiếm, cũng đột nhiên gào thét, bắn nhanh bỏ chạy, mục tiêu là Truyền Tống Trận trên cao thai.

Băng Phượng sửng sốt nhưng lập tức phát giận. Trong miệng truyền ra tiếng tiêm minh, quanh thân chợt loé bạch quang, thân thể liền kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã hoá thành một nữ tử hai mươi mấy tuổi.

Nữ tử này thân vận ngân sam, dung mạo như thiên tiên.

Nàng này lập tức vỗ vào túi linh thú bên hông, nhất thời trong túi vang lên tiếng tê minh, từ bên trong bắn ra hai đoàn bạch quang, sau khi xoay quanh một cái, trong hai cỗ hàn phong lạnh thấu xương hiện ra hai con rết (ngô công) trắng nõn, có bốn cánh. Mỗi con dài chừng một trượng, vẻ dữ tợn nanh ác dị thường.


Hai con này chính là loại Lục Dực Sương Công nhưng đã tiến hoá đến giai đoạn bốn cánh (tứ sí).

Hàn Lập quay đầu nhìn lại, trông thấy cảnh này, tim liền đập thình thịch.

Nhưgn không chờ hắn suy nghĩ, muốn tìm kế sách đối phó. Hai con Tứ Sí Ngô Công đồng thời giương cánh phát ra tiếng xé gió, ngay tại chỗ liền biến mất, rồi lại lập tức hiện ra trước chân thân của Hàn Lập và một đạo hư ảnh khác. Hai con này hé miệng phún ra bạch mông hàn khí đón đầu ngăn chặn.

Chân thân của Hàn Lập tự nhiên không ngu ngốc đứng yên để hàn khí này đánh trúng, lập tức độn quang nhoáng lên, liền dễ dàng tránh né được hàn khí. Nhưng cái hư ảnh kia thì vẫn đờ đẫn hứng trọn hàn khí. Kết quả hư ảnh hoá thành hư vô giống như bọt khí tan trong nước.

Ngân sam nữ tử đang huyền phù ngay tại chỗ, trông thấy cảnh này, mặt không chút thay đổi, mt tay đưa về phía trước, vẽ một cái.

Nhất thời một tiếng "Tư lạp…" nhỏ vang lên. Một cái khe bạch khí mênh mông hiện ra trong hư không. Xem ra bộ dáng nữ tử này không cần tốn nhiều sức lực, rất dễ dàng xé rách không gian.

Tiếp theo, thân hình nàng nhoáng lên, phi độn vào trong cái khe, rồi cái khe liền loé lên biến mất.

Hiện giờ Hàn Lập đang cố gắng toàn lực thúc dục độn quang, thân hình khinh phiêu lướt tới khoảng không phía trên của cao thai. Mà con Tứ Sí Ngô Công vẫn nhất quyết không buông tha, hàn khí không ngừng phun ra theo sát phía sau lưng. Hắn lập tức hạ độn quang phóng xuống.

Nhưng đúng vào thời khắc này, cách Hàn Lập không xa chợt loé bạch quang, ngân sam nữ tử quỉ dị hiện ra. Tiếp theo thân hình nhoáng lên một cái, đã xuất hiện trên cao thai. Nàng ngẩng đầu, hai con mắt sáng băng hàn như tuyết nhìn về phía không trung.

Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, không dám tiếp tục cường hành phi độn vào trong Truyền Tống Trận.

Nếu không chỉ cần đối phương đứng ở bên ngoài, tuỳ ý công kích một chút, sẽ không biết ảnh hưởng đến mức nào đối với việc truyền tống.

"Ta không phải là tu sĩ của Tiểu Cực Cung, cũng vô thù vô oán với Yêu Tộc các ngươi. Ngươi thật muốn cùng Hàn mỗ sống chết sao?" Hàn Lập nhìn chằm chằm nữ tử, hỏi, thanh âm đầy vẻ bất thiện.


"Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần kế thừa Kiền Lam Băng Diễm của Băng Phách tiên tử năm xưa thì chính là đại địch của Băng Phượng tộc. Ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng trốn thoát trước mặt bổn Cung" Ngọc diện của Ngân Sam Nữ Tử hiện lên một tầng sát khí nồng đậm, tiếng nói thanh lãnh dị thường, không hề có ý thoái nhượng.

"Khẩu khí thật lớn. Ngươi tưởng không gian thần thông đủ có thể ngăn được ta sao. Ngươi đã như vậy, Hàn mỗ bất cần lưu thủ nữa. Hảo hảo lĩnh giáo một chút thần thông của vị Băng Hải Cung Chủ" Hàn Lập nghe Băng Phượng nói như vậy, giận đến mức phát cười.

Đồng thời hắn đánh ra một chiêu, các kim kiếm, Hoả Nha lập tức vây quanh Hàn Lập. Trận trận kiếm khí hoà cùng Xích Hồng Hoả Diễm phát ra tiếng gầm rú, thanh thế cực kỳ kinh người.

Cùng lúc này, bên cạnh Hàn Lập chớp động ngân quang. Nhân hình Khôi Lỗi lạnh lùng xuất hiện.

Mà Hàn Lập cũng chưa dừng lại. Hắn lại vỗ một tay vào túi trữ vật bên hông. Một cái bình nhỏ đen thui (Ô Hắc sắc tiểu bình) bắn ra xoay tròn, liền có mấy đạo pháp quyết được đánh vào trên bình này.

Nhất thời tiểu bình run lên, quay ngược xuống. Năm cỗ Hôi Bạch Khí từ trong bình phún xuất ra. Trong bạch khí năm bộ xương hiện hình ra. Con nào con nấy trong mắt chớp động Lục Hoả, miệng thì phát ra tiếng ô ô quái dị. Tất cả đều âm trầm nhình trừng trừng về phía Băng Phượng phía đối diện, bộ dáng chỉ còn chờ nghe lệnh Hàn Lập là sẽ nhảy xổ tới xin tí huyết con Băng Phượng này.

"Ngũ tử đồng tâm ma!"

Băng Phượng thấy vậy thần sắc ngẩn ngơ, lập tức ánh mắt đảo qua nhân hình Khôi Lỗi kế bên Hàn Lập, vẻ mặt lại càng ngưng trọng.

"Thật là kỳ quan Khôi Lỗi. Khi nào ở Nhân Giới lại có năng lực luyện chế bực Khôi Lỗi này. Xem ra chiến đấu một chọi một với ngươi, cho dù ta có kêu hai hoá thân kia về, mà bên này ngươi có sự tương trợ của Ngũ Ma và Khôi Lỗi, không có khả năng giết chết ngươi. Chẳng qua tạm thời giam ngươi lại nơi đây, thì ta hoàn toàn tự tin. Nếu ngươi không sợ Truyền Tống hư hỏng thì cứ hạ xuống thử xem…" Băng Phượng bình tĩnh, chậm rãi nói.

"Gọi hoá thân của ngươi về đi. Không có ngươi điều khiển, xem ra bọn chúng bảo vệ cho bản thân cũng là khá rồi đó. Ta cũng không tin chỉ có chân thân ngươi ở đây có thể kiên trì được dưới sự liên thủ của Ngũ Ma và Khôi Lỗi"

Tuy Hàn Lập không quay đầu lại nhưng bằng thần niệm, hắn đã cảm ứng được rõ ràng tình hình trong Đại Điện.

Hai hoá thân của Băng Phượng hiện giờ không địch lại bọn ba người Tiểu Cực Cung, đang lâm vào thế hạ phong.

Cũng may là các hoá thân này sử dụng ra Cực Hàn Diễm, nếu không chỉ sợ đã bị giệt mất rồi, nhưng tình hình càng lúc càng tràn ngập nguy cơ. Mỹ phụ trung niên đôi lúc nhìn về hướng Hàn Lập (thấy chàng đẹp trai, liếc mắt đưa tình chăng?), trên mặt không ngừng lộ ra vẻ kinh nghi, ẩn hiện ý tứ giống như Hàn Lập là viện thủ của mình vậy.

Thậm chí vị Tiểu Cực Cung Cung Chủ còn ước thầm, mong Hàn Lập và Băng Phượng sống mái với nhau một trận, giúp cho các nàng đủ thời gian thoải mái tiêu diệt hai hóa thân này.


Hàn Lập cũng không có cáu giận. Đổi là hắn trong tình thế này, đa phần cũng sẽm làm y như thế.

Mà Ngân Sam nữ tử nghe Hàn Lập nói như vậy, chỉ cười lạnh không thôi, tựa hồ không có ý e ngại gì cả.

Hàn Lập thở dài một hơi, tắt đi ý niệm đả kích đối phương. Lúc này hắn bèn kháp quyết, thúc dục Ngũ Ma và nhân hình Khôi Lỗi đồng loạt công kích về phía Băng Phượng. Chỉ còn cách đánh con này bị thương nặng hoặc giết nó thì hắn mới có thể cùng Truyền Tống Trận rời đi.

Nhưng lúc này đôi mắt diễm lệ của nữ tử đột nhiên hiện lên một tia quỷ dị, bộ dáng buông lỏng.

Hàn Lập cả kinh, tâm niệm quay ngược lại không hiểu tại sao đối phương lại có biểu tình này thì bỗng nhiên cả không trung tối sầm lại. Một thanh âm quen thuộc âm trầm truyền đến.

"Tiểu bối! Ngươi lại vào … cho lão phu đi".

Lời này chưa dứt, linh khí ở phụ cận xung quanh Hàn Lập biến đổi, tầng tầng hôi quang hiện lên, cảnh sắc trở nên mơ hồ.

Hàn Lập kinh hãi, không kịp suy nghĩ nhiều, tay áo bào rung lên.

Nhất thời, đạo Phá Giới Phù bắn nhanh ra, hoàng quang lóe lên, cảnh sắc bốn phía đang ngưng trọng chợt đình lại. Trong giây lát trì hoãn này, kim sắc kiếm quang và vô số Hỏa Nha bên người Hàn Lập liền lập tức bay vụt ra ngoài.

Tiếng động ầm ầm vang lớn, trong phút chốc hôi quang bị đánh cho tán loạn tiêu thất.

Hàn Lập động thủ xong mới nhìn thấy cây Cự Phiên lúc trước còn đang ở xa hơn trăm bước, không biết khi nào đã xuất hiện trên phía đỉnh đầu. Từ trong Phiên xuất ra từng mảng mảng hôi sắc hà quang không ngừng chụp xuống.

Thật là may mắn. Lúc trước, khi bài trừ Vạn Yêu Phiên cấm chế cũng không tiêu hao toàn bộ uy năng của Phá Giới Phù, nếu không quyết không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Nhưng sắc mặt hắn hiện giờ vẫn cực kỳ khó coi dị thường.

Lúc này còn muốn dễ dàng thoát thân chỉ sợ sẽ muôn vàn khó khăn gian khổ đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui