Phàm Nhân Tu Tiên

Không nghĩ tới Hàn đạo hữu còn dám xuất hiện ở nơi này, Từ mỗ thật sự bội phục. Thanh niên cười lạnh một tiếng, đưa tay bắn ra một đạo ngân quang, đem thạch nhân trước mặt đánh nát, rồi mở miệng nói.

Sao lại không dám tới. Hiện tại linh bảo ở trước mặt, đạo hữu còn tâm tư tìm tại hạ gây phiền toái sao!

Hàn Lập trả lời một câu, ánh mắt thoáng nhìn qua.

Chỉ thấy bạch quang ở trên tế đàn chợt lóe lên, thạch nhân bị đánh nát kia chậm rãi ngưng tụ lại như lúc ban đầu, cũng tiếp tục huy động kim nhận trong tay, xuất ra đao quang đánh về phía không trung. Trong lòng hắn có chút kinh ngạc!

Nghe xong những lời này của Hàn Lập, vị đại tiên sư Thiên Lan thảo nguyên chợt hiện lên sát khí trên mặt, đang muốn nói gì đó nhưng Ngân Sí Dạ Xoa ở phía xa mở hai cánh ra, thản nhiên nói:

Các hạ chẳng lẽ đã quên ân oán cùng tại hạ. Tuy rằng bảo vật trước mắt, ta cũng cũng không ngại xử lý một chút ân oán cá nhân trước.

Lời này vừa dứt, Sư cầm thú cũng cúi đầu phát ra tiếng kêu, tỏ vẻ uy hiếp.

Thật sao?

Hàn Lập nghe xong những lời này, không chút sợ hãi, mỉm cười.

Khuê Linh ở bên cạnh tiến lên, đứng sóng vai cùng Hàn Lập.

Điều này làm cho khuôn mặt của Ngân Sí Dạ Xoa khẽ thay đổi.

Khuê đạo hữu, ngươi có ý gì? Vì sao lại ở cùng một chỗ với nhân loại tu sĩ này?

Ý gì? Ngươi đã biết mà vẫn còn giả bộ hồ đồ. Lão nương bị các ngươi lợi dụng, chỉ lo bản mệnh bài của mình, mặc kệ sống chết của lão nương. Hiện tại bản mệnh bài của ta đang ở trên tay người khác, không muốn hồn phi phách tán thỉ chỉ còn cách nghe lệnh làm việc.

Hai mắt Khuê Linh chợt lóe hung quang, đột nhiên chỉ vào Ngân Sí Dạ Xoa ở phía xa, chửi ầm lên.

Màn này làm cho tất cả các tu sĩ đều ngạc nhiên.


Ngân Sí Dạ Xoa lộ ra vẻ xấu hổ. Sư cầm thú ở một bên đang gầm nhẹ cũng lập tức ngậm miệng lại.

Lại nói tiếp, tam yêu này sống đã lâu, tự nhiên cũng có giao tình với nhau. Có thể nói nhị yêu thật ra cũng muốn giúp xấu phụ này lấy lại bản mệnh bài.

Nhưng tình hình lúc ấy rất đặc thù, bọn họ có thể cướp lại bản mệnh bài của mình đã là may mắn lắm rồi. Thật sự không thể bận tâm tới bản mệnh bài của Khuê Linh. Huống hồ Hàn Lập cũng không phải là kẻ khôn lỏi. Bảo vật vừa tới tay đã lập tức li khai. Bọn họ lại bị vây khốn ở tứ tượng xích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Lập chạy trốn.

Khuê đạo hữu yên tâm, hai người chúng ta sẽ giúp ngươi đoạt lại bản mệnh bài.

Ngân Sí Dạ Xoa khôi phục lại thần sắc như lúc ban đầu, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập rồi nói.

Đã tới tình cảnh này, nói như vậy còn được gì nữa. Lão nương hiện tại không thể không nghe lệnh, nếu các ngươi chống lại người kia, cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Khuê Linh căn bản không nhận tình, trừng mắt nói.

Ngân Sí Dạ Xoa nghe vậy cười khổ một tiếng, không có nói gì nữa nhưng hung hăng nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập thần sắc như thường, như không thấy việc đó, trong lòng đồng thời cũng quyết định chủ ý. Nếu như Ngân Sí Dạ Xoa thực sự tìm mình gây phiền toái, không thể để Khuê Linh cùng hắn chống lại.

Hàn đạo hữu, không biết kết quả trận chiến với Càn lão ma như thế nào. Lão ma này cho tới bây giờ còn chưa có xuất hiện, hay là hắn đã mất mạng trong tay đạo hữu?

Mộc phu nhân của Hóa Tiên Tông bỗng nhiên cười nói.

Lời này làm cho tất cả các tu sĩ khác đều động dung.

Hóa ra lúc ở Bắc Cực Nguyên Quang, người rình coi trận chiến của chúng ta là phu nhân. Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của phu nhân.

Nghe thấy phụ nhân hỏi một cách không hảo ý như vậy, khóe mắt Hàn Lập khẽ giật, lập tức đảo qua đối phương cùng nữ tử xinh đẹp bên cạnh đối phương rồi hỏi.

Ở đây không biết hai người chúng ta cũng chỉ có Hàn huynh. Thiếp thân xuất thân từ Nam Cương Hóa Tiên Tông, cũng có thể xem như là nửa địa chủ ở nơi này. Nhưng thật ra gương mặt Hàn huynh rất xa lạ, không phải Đại Tấn tu sĩ chúng ta?


Mộc Phu nhân trang điểm xinh đẹp, thân hình hấp dẫn, gương mặt bình thương nhưng có thêm vài phần phong tình, ở sâu trong hai mắt là sự lạnh lẽo.

Lai lịch của tại hạ dường như không quan hệ gì tới sự tình trước mắt. Thật ra Hàn mỗ khi ở Côn Ngô điện đã được nhị vị đạo hữu chiếu cố một phen. Về phần Càn huynh chỉ cùng tại hạ luận bàn một chút mà thôi, cuối cùng cũng rời đi. Càn đạo hữu còn chưa có đến đây sao? Hàn mỗ còn tưởng rằng hắn đã tới trước.

Hàn Lập nói mặt không đổi sắc khiến cho Khuê Linh đứng ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng không biết nói gì.

Trong lòng Mộc phu nhân mặc dù còn có chút hoài nghi nhưng nếu nói Hàn Lập có thể đánh chết đại danh đỉnh đỉnh Càn lão ma kia thì nàng cũng không thể nào tin được. Cho nên sau khi nghe Hàn Lập trả lời như vậy, chỉ che miệng cười, không nói gì nữa

Một vài tên tu sĩ gương mặt xa lạ khác thấy vậy cũng bắt đầu coi trọng người mới xuất hiện là Hàn Lập. Nháy mắt lui về phía sau một chút, đình chỉ công kích pháp trận Thạch Khôi Lỗi.

Trong đó một gã nguyên anh hậu kỳ nho sinh mặc áo bào trắng, ánh mắt chợt lóe lên, môi khẽ nhúc nhích truyền âm cho Hàn Lập.

Vị đạo hữu này, dường như người cũng những người ở đây có chút ân oán. Tại hạ là Diệp gia đại trưởng lão, chấp chưởng nhất mạch Đại Tấn hoàng tộc. Đạo hữu có hứng thú cùng Diệp gia liên thủ không. Diệp gia chúng ta chỉ cần chuôi bát linh thước này, toàn bộ các bảo vật khác trong cung điện thuộc về đạo hữu. Không biết ý đạo hữu thế nào?

Hàn Lập nghe xong những lời này thấy thật hấp dẫn nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, cũng không trả lời gì.

Đạo hữu đừng nghĩ Diệp gia chúng ta có lòng tham, cho dù đạo hữu may mắn có được bảo vật này, nhưng thế đơn lực yếu, cũng không giữ được lâu đâu.

Nho sinh vừa thấy Hàn Lập trầm ngâm liền nói tiếp.

Hơn nữa còn có thể sử dụng cao giai yêu thú, mượn sức của chúng.

Hàn Lập cuối cùng cũng động dung, mở miệng truyền âm:

Diệp gia các ngươi là đệ nhất thế gia của Đại Tấn, cần gì một ngoại nhân như ta giúp đỡ. Hơn nữa không phải các ngươi có hai gã đại tu sĩ cũng tiến vào trong núi này sao? Không biết một vị khác đang ở chỗ nào?

Ánh mắt Hàn Lập chớp động, nhìn qua vài tên tu sĩ xa lạ kia. Bên trong cũng không có kẻ nào giống như Cổ Ma hóa thân thành, trong lòng tuy có buông lỏng đôi chút nhưng lại càng thêm kiêng kị hơn.


Không thể tưởng được, Hàn huynh lại biết tường tận về những người Diệp gia chúng ta tới đây. Không dối gạt đạo hữu, vị trưởng bối kia của tại hạ hẳn là đang ở trong tháp. Mặc dù không có liên lạc được với hắn nhưng ta tin tưởng tới thời điểm mấu chốt hắn nhất định sẽ ra tay. Nói không chừng hắn đã lẻn vào bên trong cung điện không chừng!

Nho sinh rùng mình trong lòng, trong miệng lại cười hắc hắc.

Thật sao? Nếu trong cung điện không có vật gì, chẳng phải tại hạ mất công vô ích, đắc tội với những người khác sao.

Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi trả lời.

Điều này rất đơn giản. Tại hạ ở cũng chiếm được một vài kiện bảo vật có uy lực không nhỏ ở Côn Ngô Sơn, nếu đạo hữu không có thu được bảo vật, tại hạ nguyện ý đem chúng tặng cho Hàn huynh. Hàn huynh nếu sợ đắc tội những người khác, Diệp gia chúng ta có thể ở phía sau tiếp nhận đạo hữu làm khách khanh trưởng lão hoặc cấp cho đạo hữu trăm vạn linh thạch.

Nho sinh áo bào trắng thấy Hàn Lập có chút động tâm, vội vàng đem những điều kiện tốt nói ra.

Phải biết rằng bởi vì hắn không thấy bóng dáng quái nhân đầu to cùng vài tên Diệp gia tu sĩ khác, trong lòng cũng cảm thấy lo âu, cảm thấy sự tình nằm ngoài tầm tay nên mới không tiếc vốn liếng mượn sức Hàn Lập, một kẻ dường như là tu sĩ ở ngoài Đại Tấn.

Vị trí khách khanh trưởng lão kia thì quên đi nhưng trăm vạn linh thạch kia Hàn mỗ thấy thật hứng thú. Cùng lắm thì sau đó tại hạ lập tức rời Đại Tấn là được.

Hàn Lập hơi cân nhắc rồi khẽ cười, đáp ứng.

Như thế tốt lắm. Diệp mỗ sẽ thực hiện theo ước định. Lát nữa đạo hữu hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.

Nho sinh áo bào trắng dường như vô cùng vui sướng

Ngươi thật sự muốn đem Bát Linh Thước này cho hắn?

Ngân Nguyệt cùng Hàn Lập tâm thần tương thông, nghe được hết những lời đối thoại của Hàn Lập với vị nho sinh, nhịn không được bèn hỏi một câu.

Để lại? Chắc chắn rồi. Ta và hắn chỉ đạt thành một cái ước định miệng mà thôi. Cái loại hiệp định này không có gì bảo đảm hắn và ta không thực hiện. Chẳng qua hiện tại Diệp gia đang ở thế yếu, mà ta cũng cần có người giúp ta kiềm chế những người khác một chút. Chỉ vậy thôi.

Hàn Lập thong thả nói với Ngân Nguyệt.

Ta nghĩ là! Chỉ cần có thể phá được đại trận, đến lúc đó ai có thể có được Bát Linh Thước hãy dựa vào thần thông của mình!

Ngân Nguyệt thở dài nói.

Hàn Lập mỉm cười không nói gì. Bởi vì khi vị nho sinh áo bào trắng nhắc tới pháp lực, đã lớn tiếng nói với những người còn lại.


Mấy vị đạo hữu, nếu vị Hàn đạo hữu này cũng đã đến, vậy chúng ta cùng nhau phá thượng cổ đại trận này, chắc hẳn sẽ có vài phần nắm chắc. Ước định lúc trước hẳn là cũng đồng dạng hữu hiệu đối với Hàn đạo hữu.

Hừ! Bằng mấy người chúng ta cũng đủ phá trận này. Tại sao phải muốn thêm người. Tiến lên lấy là xong.

Thanh niên họ Từ hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Lấy sao? Từ huynh đang nói đùa rồi. Nếu Từ huynh có thể làm được như lời mình nói, tại hạ tự nhiên không có ý kiến gì. Hơn nữa phong ấn bên ngoài lúc nào cũng có thể yếu bớt, ngươi cho rằng chúng ta còn thời gian để dây dưa sao?

Sắc mặt nho sinh mặc áo bào trắng trầm xuống, âm trầm nói.

Những lời này thật sự làm mọi người lo lắng. Mặt khác nghe nói Thất Diệu chân nhân của Thiên Ma Tông cũng sắp tới đây, chúng ta nhiều lắm chỉ còn thời gian 1 ngày để đoạt bảo mà thôi. Nếu không đến lúc đó những người của đệ nhất đại ma tông đến, ngươi cho rằng Bát Linh Thước này còn có thể có phần chúng ta sao?

Mộc Phu vuốt sợi tóc đen trên trán, rồi nói.

Thái Nhất Môn! Thiên Ma Tông!

Ngoại trừ ba yêu vật, Hàn Lập cùng tất cả các tu sĩ đều kinh hãi. Đặc biệt là đại trưởng lão Diệp gia, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Thanh niên họ Từ cùng Lâm Ngân Bình nhìn nhau, sắc mặt có vẻ không tốt.

Tuy rằng Thiên Lan Thánh Điện cùng Thiên Ma tông cũng có chút giao tình nhưng bọn họ sẽ không cho đối phương cơ hội chia đều bảo vật của Côn Ngô Sơn.

Tốt, để cho hắn cũng gia nhập hàng ngũ phá trận đi. Nhưng thật ra đại trận vừa vỡ, ai có thể có được Thông Thiên Linh Bảo thì dựa vào năng lực đi!

Thanh niên họ Từ không hổ là đại tu sĩ, lập tức đưa ra lựa chọn.

Những người khác còn có Ngân Sí Dạ Xoa trong lòng mang tâm tư riêng, nhưng không ai phản đối việc này nữa.

Hàn Lập thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay áo lập tức rung lên, hơn mười khẩu phi kiếm liền bắn nhanh ra, không nói thêm lời nào, đánh xuống Thạch Khôi Lỗi ở phía dưới. Những người khác cũng không trì hoãn, lập tức cường công đại trận.

Nhóm khôi lỗi phía dưới vốn đang bất động lập tức hoạt động lại, không chút yếu thế, huy động kim nhận đánh vào không trung.

Nhất thời ánh đao tung hoành, sấm chớp rền vang!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui