Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nửa ngày sau, cạnh một thạch lâm được hình thành từ một vùng Tinh thạch màu trắng.

Theo một tiếng gầm sắc nhọn chói tai, liền sau đó vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Một đầu Băng Lân Cừu Trư bị một khối đá bén nhọn đâm thủng cơ thể, phần bụng bị đâm xuyên một hố lớn. Nó giãy giụa trốn về phía trước vài bước, cuối cùng vẫn ngã trên mặt đất.

Hàn Lập đi tới cạnh Băng Lân Cừu Trư, cực kỳ nhanh nhẹn gỡ Độc Giác xuống.

Sau khi phát hiện Băng Lân Cừu Trư thích ăn khoáng thạch màu trắng, hiệu suất bắt thú của hắn lập tức tăng mạnh. Công sức nửa ngày ngắn ngủi đã tìm được bốn đầu Băng Lân Cừu Trư.

Hàn Lập nhìn xung quanh, nhíu mày.

Lúc này cách thời gian ước định một ngày đã không còn nhiều, là lúc quay về.

Chỉ là nửa ngày này, hắn chuyên tâm truy tìm những khoáng thạch màu trắng kia, không hề dựa theo phương hướng tìm kiếm đã nói trước đó. Vòng tới vòng lui, hắn cũng không rõ lắm hiện giờ mình đang ở chỗ nào.

"Chỗ tập hợp hẳn là hướng này đi..." Hàn Lập thả người nhảy lên một tảng đá lớn, nhìn xung quanh thêm vài lần, rất nhanh nhìn về một phía.

Hoàn cảnh trong thung lũng gần như không khác lắm, nhất thời hắn cũng không dám xác định.

Rất nhanh Hàn Lập lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, bay vút hướng tới phía kia, đồng thời thần thức toàn lực lan ra, tìm dấu vết lúc đến.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sắc trời nhanh chóng đen kịt, gió lạnh dần mạnh hơn, phát ra tiếng kêu vù vù.

Hàn Lập nhíu mày, không khỏi bước nhanh hơn, nhưng không lâu sau sắc mặt khẽ biến, dừng bước.

Trong phạm vi thần thức hắn bao phủ xuất hiện hai bóng người, không phải Thần Dương và Hiên Viên Hành, mà là hai người Trác Qua và Vũ Vân thấy lúc trước.

"Sao bọn họ lại ở đây? Không phải là thật ra trước đó bọn họ đã phát hiện tung tích chúng ta, nhưng lại ra vẻ không biết rồi theo đuôi đến tận đây, muốn gây bất lợi cho chúng ta?" Ngay khi Hàn Lập cảm ứng được hai người, lập tức thu hồi thần thức, trong lòng ý niệm quay cuồng.

Hắn vừa cân nhắc vừa vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, khí tức trên người bỗng thu vào, biến mất vô tung, dường như cả người trong nháy mắt hóa thành một cây gỗ khô.


Thân hình Hàn Lập nhoáng một cái, im hơi lặng tiếng bay vút về phía hai người. Sau một lát hắn đã đi tới phụ cận, trốn sau một khối đá lớn.

Cạnh một tảng đá lớn khác cách hắn ngoài mấy trăm trượng, hai người Trác Qua và Vũ Vân đang đứng nơi đó, đều nhíu chặt chặt, hơn nữa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh.

Hàn Lập nhìn hai người một cái, lập tức thu hồi ánh mắt ngay, tránh cho bị phát hiện.

"Xem bộ dáng hai người này, dường như cũng không phải có ý định tập kích chúng ta." Trong lòng Hàn Lập nghi hoặc, ánh mắt lóe lên, cũng tiếp tục đợi một bên.

Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc hai gia hỏa Khôi Thành tới đây làm cái quỷ gì.

Thời gian từng chút trôi qua, trong nháy mắt đã qua hơn một canh giờ.

"Vụt" "Vụt" hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người màu đen xuất hiện ở phía xa, hơn nữa nhanh chóng tới gần tới đây. Trong nháy mắt đến chỗ gần, dừng trước người Trác Qua và Vũ Vân không xa.

Hàn Lập nhìn về phía hai người mới đến, đồng tử hơi co rụt lại.

Hai người đứng đó cả người được trường bào màu đen bao bọc, trên đầu cũng đội mũ trùm, không nhìn rõ khuôn mặt.

"Đã quá muộn rồi." Trác Qua thấy hai người xuất hiện, đầu tiên là thả lỏng sắc mặt, rồi lập tức hừ lạnh một tiếng nói.

Hai người áo đen không nói chuyện ngay, một người trong đó quay đầu nhìn xung quanh.

Hàn Lập thấy vậy, vội vàng co người ẩn nấp.

"Yên tâm đi, cạnh nơi này chúng ta đã tra xét rõ ràng vài lượt, không có ai ẩn nấp nghe lén." Trác Qua thấy động tác của hai người, nói.

Người nọ nghe vậy, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra.

"Thật có lỗi, những ngày qua Ách Quái trông giữ quá nghiêm, ta rất vất vả mới tạo được một cơ hội đưa Thần đạo hữu ra ngoài, khiến nhị vị đợi lâu rồi." Người này lấy mũ trùm trên đầu xuống, mỉm cười nói.

Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, người nọ rõ ràng chính là Hiên Viên Hành.

Lúc này Hiên Viên Hành cũng không có loại trầm mặc sợ hãi trước đó, thần sắc tràn đầy cảm giác tự tin đường hoàng, thoáng như biến thành người khác.


Lúc này người kia cũng lấy mũ trùm xuống, chính là Thần Dương.

Hàn Lập thấy vậy, ý niệm trong lòng khẽ động.

Sao Thần Dương và Hiên Viên Hành lại xuất hiện ở đây? Nghe Hiên Viên Hành vừa nói thì, dường như đã ước định gặp mặt từ sớm.

Hơn nữa Hiên Viên Hành vừa nói tạo ra một cơ hội, chẳng lẽ lúc trước gã khắc trận văn thất bại liên tục, dẫn đến dùng hết tài liệu, chẳng lẽ đều là gã cố tình làm, mục đích chính rời nơi đóng quân cùng Thần Dương tới đây?

Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi nhớ lại quá trình ra ngoài lần này, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy. Nói thế, tâm cơ Hiên Viên Hành quả thực thâm trầm kinh người.

"Thần Dương thành chủ, thật là chuyện cũ đại danh." Trác Qua nhìn về phía Thần Dương, mỉm cười nói.

"Không cần nói loại lời khách sáo nhảm này, đưa ta xem bằng chứng một chút đi." Thần sắc Thần Dương lãnh đạm nói.

Trác Qua cũng không tức giận, lấy một miếng ngọc đỏ như máu từ trong ngực đưa tới.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, đang muốn nhìn kỹ, miếng ngọc đã bị Thần Dương cầm, che khuất tầm mắt.

Dù chỉ thoáng nhìn nhưng Hàn Lập vẫn thấy một vài thứ trên miếng ngọc. Dường như bên trên tràn đầy chữ nhỏ, còn khắc lại một thứ tương tự đồ án trận pháp.

Thần Dương cẩn thận cầm miếng ngọc, hình như sắc mặt không ngừng biến ảo, từ chỗ Hàn Lập chỉ có thể nhìn được non nửa gương mặt, mơ hồ thấy trên mặt y lần lượt lộ vẻ khiếp sợ, phẫn nộ, không cam lòng,..

Sau một lát, Thần Dương hít sâu một hơi, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, thu miếng ngọc vào, cũng không trả cho Trác Qua. Trác Qua cũng không thèm để ý chuyện này.

"Việc này ta đồng ý, chỉ có điều..." Thần Dương im lặng một lát, mở miệng nói.

Chẳng qua hắn nói được phân nửa, chuyển sang truyền âm.

Đôi môi Trác Qua cũng khẽ nhúc nhích truyền âm trao đổi với y. Hai người mật đàm trong chốc lát, cùng gật đầu nhẹ, tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị.

"Nên nói đều đã nói, cứ vậy đi." Thần Dương lãnh đạm nói một tiếng, quay người rời đi.


Hiên Viên Hành nhẹ gật đầu với hai người Trác Qua, cũng theo sát phía sau mà đi, rất nhanh biến mất ở phía xa.

"Trác Qua, ngươi nói Thần Dương sẽ làm theo những gì đại nhân nói không?" Hai người Thần Dương đi khỏi, Vũ Vân kia mở miệng hỏi, thanh âm non nớt, dường như thật sự là một đứa bé con.

"Đây là đường lui duy nhất của hắn, lại nói kế hoạch của đại nhân đã khi nào xuất hiện sai lầm chưa." Trác Qua nhàn nhạt nói.

"Vâng." Thần sắc Vũ Vân run lên, cung kính gật đầu.

Hai người cũng không ở chỗ này lâu, rất nhanh quay người rời đi.

Đợi sau khi mấy người đi hồi lâu, Hàn Lập mới từ chỗ ẩn thân bước ra, trên mặt âm tình bất định.

Sau khi đứng thẳng một lát, thân hình hắn nhoáng một cái, cũng biến mất vô tung.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Lối vào thung lũng, Thần Dương và Hiên Viên Hành sóng vai đứng thẳng, dường như đang đợi gì đó.

Một tiếng xé gió truyền đến, hai người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên không loạn thạch trong thung lũng, một bóng người bật lên như bay, nhanh chóng bay lướt tới. Qua mấy hơi thở đã tới gần, đáp xuống cạnh hai người, chính là Hàn Lập.

Lúc này hắn thoạt nhìn có chút chật vật, quần áo trên người có thêm mấy vết rách, ẩn hiện vết máu, trên mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

"Thật có lỗi, hôm qua truy tìm Băng Lân Cừu Trư, đi vào thung lũng quá xa, lại gặp phải vài đầu Lân thú lợi hại công kích, sau khi chạy trốn, nhất thời không tìm thấy đường về, không thể quay về theo thời gian ước định, khiến nhị vị đợi lâu, thật sự là có lỗi." Hàn Lập cười khổ nói.

"Lệ đạo hữu không ngại cực khổ truy tìm Băng Lân Cừu Trư như vậy, chúng ta hổ thẹn còn không kịp, nói cái gì mà thật có lỗi." Thần Dương cười nói, thần sắc không nhìn ra chút khác thường nào.

Hàn Lập nhìn Thần Dương một cái, mỉm cười.

"Đúng rồi, không biết Lệ đạo hữu thu hoạch ra sao?" Thần Dương lập tức hỏi.

"Bận rộn một ngày một đêm, cuối cùng cũng có chút thu hoạch, săn giết bốn đầu Băng Lân Cừu Trư." Hàn Lập từ lấy bốn cây Độc Giác óng ánh từ trong ngực ra.

"Thần mỗ săn giết ba đầu Băng Lân Cừu Trư, Hiên Viên đạo hữu vận khí không tốt, chỉ săn giết được một đầu, có điều cũng xài dư rồi." Thần Dương gật gật đầu, lật tay lấy ra ba cây Độc Giác.

"Hổ thẹn, lần này tại hạ theo tới, vốn là muốn bù đắp sai lầm lúc trước, không ngờ lại kéo chân sau." Hiên Viên Hành vẻ mặt xấu hổ, lấy một cái sừng từ trong ngực ra.

"Hiên Viên đạo hữu hà tất phải nói vậy. Lần này hành động là ba người chúng ta chung sức hành động, đạt thành mục tiêu là được." Hàn Lập thấy thần sắc Hiên Viên Hành như vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt không biểu lộ ra chút nào, cười nói.

"Đúng vậy, nếu đã thu thập đủ Băng Lân Cừu Trư Độc Giác, chúng ta liền trở về đi, chớ để Lục Hoa đạo hữu đợi lâu. Lệ đạo hữu, tình trạng ngươi lúc này rất không tốt, còn chống đỡ được không?" Thần Dương cũng mở miệng nói.


"Thần đạo hữu yên tâm, tại hạ chỉ là thoáng có chút mỏi mệt mà thôi, cũng không đáng lo, đại sự quan trọng hơn." Hàn Lập cười nói.

Vì vậy, ba người lập tức xuất phát, đi về phía đường về.

Đi tới lui hai lần, ba người càng quen đường hơn, chỉ dùng một ngày đã quay về nơi đóng quân.

Phi Tinh và Địa Triều Thạch cũng đã chuẩn bị chu đáo, ba người Hàn Lập trở về nộp lên Độc Giác của Băng Lân Cừu Trư, lập tức bắt đầu tiếp tục bố trí Tinh Chuẩn cấm chế.

...

Thời gian nhoáng một cái, lại qua quang cảnh mấy tháng.

Ban đêm một ngày này, màn sao phủ đầy trời, trước hẻm núi băng hỏa đan xen hiện lên một mảnh sáng ngời.

Trước hẻm núi, một chiếc phi chu to lớn màu đen, lăng không cách mặt đất ba thước, hai cánh có phi sí hiện lên, thoạt nhìn tựa như một con chim màu đen khổng lồ giương cánh muốn bay.

Trên thân phi chu, chỗ nào cũng hiện phù văn màu trắng dày đặc, tuy rằng mặt ngoài không lưu chuyển óng ánh nhưng thoạt nhìn lại như có bản đồ tinh vực kèm bên trên, có chút bất phàm.

Lều trại hai thành Huyền Khôi vẫn nguyên chỗ như cũ, tu sĩ hai thành cũng đã chờ xuất phát, chia ra đứng chỉnh tề hai bên phi chu. Nguyên một đám tinh thần vô cùng phấn chấn, khí phách hiên ngang.

Hàn Lập đứng ở bên trái trong đám người, không lộ vẻ gì. Ánh mắt hắn dao động bất định, liên tục dò xét phía đối diện.

Đám người Khôi Thành bên kia vẫn lấy ba người Trác Qua cầm đầu như cũ, sau lưng ngoại trừ những nữ tử váy đen lụa mỏng kia cũng không thiếu khôi lỗi màu vàng, so về nhân số nhiều hơn rất nhiều.

So ra, vậy mà Huyền thành bên này vẫn nhiều hơn một ít.

Thấy Hàn Lập nhìn về bên này, Trác Qua quay đầu tới đây, gật đầu về phía hắn.

Hàn Lập cũng đáp lại ý cười, gật đầu đáp lại.

Hai nữ tử được hắn cứu trước đó, mặt mày khẽ cong, nhìn về phía bên này, lụa đen bao trùm trên gương mặt mơ hồ cũng có chút ý cười, coi như là chào hỏi với Hàn Lập. Chỉ là các nàng có chỗ cố kỵ, không dám biểu lộ trực tiếp như Trác Qua.

Hai người khác cạnh Trác Qua ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập không hữu hảo như vậy, sâu trong ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng và chán ghét.

Chỉ có điều, Hàn Lập không để ý với điều này. Hắn phát hiện ba người lúc trước khiến hắn có phần hứng thú kia cũng ở chính giữa đội ngũ này, chỉ là quần áo và trang sức tương tự những người khác, thoạt nhìn bất hiện sơn bất lộ thủy, cũng không khiến người khác chú ý.

Nhưng lúc này, tâm tư Hàn Lập cũng không hoàn toàn đặt trên người ba người này, ánh mắt của hắn lướt nhanh, tìm kiếm người nhìn thoáng qua kia, nhìn thấy nữ tử kia đầu đội mũ rộng vành, lụa đen che mặt.

Đáng tiếc, người này cũng không ở trong đội ngũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui