Dịch: Lạc Đinh Đang
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Cốt đạo hữu, ngươi thấy trận chiến này thế nào?" Đồ Cương cũng không lúng túng vì không ai để ý tới, nhìn về phía Cốt Thiên Tầm, cười hỏi.
"Nếu xem thực lực bên ngoài, đương nhiên là Độc Long chiếm ưu thế. Bất quá nhân tố ảnh hưởng thắng bại rất nhiều, Lệ Phi Vũ cũng không phải không có cơ hội thắng." Cốt Thiên Tầm chậm rãi mở miệng nói.
"Nghe ý tứ Cốt đạo hữu như vậy, chẳng lẽ cho rằng Lệ Phi Vũ này sẽ gây bất ngờ lớn?" Ý cười trên mặt Đồ Cương càng sâu.
Nhưng Cốt Thiên Tầm lại cười nhạt một tiếng, một bộ dạng từ chối cho ý kiến.
"Từ trước đến nay ánh mắt Cốt đạo hữu sắc bén, đặc biệt tinh thông dự đoán thắng bại, chưa sai lần nào, nhưng giờ ta lại không cho là đúng. Chúng ta đánh cược một ván chứ?" Trong mắt Đồ Cương lập lòe tinh quang, chậm rãi nói.
"Đồ đạo hữu muốn đánh cược gì?" Khóe miệng Cốt Thiên Tầm hơi nhếch lên, giống như cười mà không cười hỏi.
Lời vừa nói ra, trên mặt nữ tử áo bào tím bên cạnh lộ ra thần sắc khó tin, sắc mặt những người bên cạnh cũng hơi thay đổi.
"Trong một lần ngẫu nhiên vài năm trước, ta đã lấy được một mai rùa Địa cấp Hắc Vân Lân Quy, không biết Cốt đạo hữu có vừa mắt với nó không?" Đồ Cương điềm tĩnh nói.
"Xem ra Đồ đạo hữu đến đã có chuẩn bị, mai rùa Địa cấp Hắc Vân Lân Quy đúng là bảo vật hiếm thấy, ta đang cần nó. Nói đi, ngươi coi trọng vật gì trên người ta?" Cốt Thiên Tầm nghe thế, đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia chấn động, nói.
"Nghe nói trong tay Cốt đạo hữu có một khối Phượng Hoàng huyết ngọc, không biết đã dùng hết chưa?" Đồ Cương liếm liếm bờ môi, hỏi.
"Ta nói sao hôm nay Đồ đạo hữu đột nhiên tới đây quan sát cuộc tỷ thí này, thì ra là muốn mượn cuộc tỷ thí này mưu đồ Phượng Hoàng huyết ngọc của ta. Vận khí ngươi không tệ, bây giờ vật ấy vẫn còn trong tay ta." Cốt Thiên Tầm chỉnh lại tóc mai, nói.
"Không biết Cốt đạo hữu có dám đánh cược ván này hay không?" Hai con ngươi Đồ Cương trong suốt, hỏi từng câu từng chữ.
"Nếu Đồ đạo hữu đã nói đến nước này rồi, đương nhiên ta sẽ không làm mất hứng đạo hữu. Tốt, ta đánh cược." Cốt Thiên Tầm gật đầu nhẹ, bình tĩnh nói.
"Được, một lời đã định!" Tia vui mừng trong mắt Đồ Cương lóe lên.
"Tỷ tỷ, ngươi có nắm chắc không?" Nữ tử áo bào tím lẩm bẩm nói.
Cốt Thiên Tầm không nói gì, khóe miệng lần nữa lộ ra một tia cười nhạt.
Đồ Cương thấy nụ cười trên mặt Cốt Thiên Tầm, trong lòng cảm thấy có chút không đúng. Bất quá đánh cược đã đạt thành, y cũng không hề suy nghĩ nhiều. Dù sao Độc Long kia thành danh đã lâu tại Huyền Đấu Trường này, Lệ Phi Vũ chỉ có danh tiếng, còn tu vi thân thể so với Độc Long thì kém một mảng lớn.
"Tôn đạo hữu cũng có hứng thú tham gia việc này không?" Đồ Cương quay đầu nhìn về phía Tôn Băng Hà bên kia, hỏi.
"Không có hứng thú." Cả người Tôn Băng Hà tản mát ra một cỗ hơi thở rét buốt, lời nói cũng lạnh như băng.
Đồ Cương cười cười, cũng không để ý, ánh mắt nhìn về phía đài thi đấu.
Trên đài thi đấu, ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm vào Độc Long phía trước, đương nhiên không biết sinh tử quyết đấu của mình và người trước mặt lại trở thành thứ đánh cược cho người khác.
Hai tay Độc Long ôm ngực, mặt không biểu tình nhìn qua Hàn Lập. Ánh mắt lạnh băng như đang nhìn một người chết.
Theo một tiếng ra lệnh của Độc Giác đại hán, đồng tử Hàn Lập đột nhiên co rụt lại, thân thể nhoáng lên, thân hình như điện bay nhào tới, phát động công kích trước, hầu như trong nháy mắt đã đến cạnh người Độc Long, một quyền đánh xuống dưới xương sườn.
Thực lực của hắn vô cùng nhỏ yếu so với Độc Long, nếu để đối phương chiếm được tiên cơ, hắn sẽ thật sự không cách nào xoay chuyển tình thế.
Mà Độc Long không chút phản ứng nào với việc Hàn Lập tấn công trước, hai tay xòe ra.
Ầm ầm! Trong nháy mắt không khí cạnh y đều gãy khúc, hiện lên chấn động trong suốt. Một cỗ khí tức thâm sâu khổng lồ như biển bỗng phát ra từ trên người y.
Sát khí trên người y dung hợp với cỗ khí tức khổng lồ này, hình thành một cỗ áp lực như có thực chất, đột nhiên đè ép về bốn phương tám hướng.
Nắm đấm Hàn Lập chưa đụng tới Độc Long, cả người như gặp phải trọng kích, đặc biệt trong đầu như bị một thanh đại chùy hung hăng đập một cái. Sắc mặt hắn không khỏi trắng bệch, nắm đấm cũng không đánh ra được, người không tự chủ lui về sau vài bước.
Khóe miệng Độc Long nhếch lên một chút, sau đó chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng, bãi đất cao trước sàn đấu nổ tung tạo ra một cái hố to, vô số đá vụn bắn ra bốn phía.
Mà thân hình khổng lồ của Độc Long trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau một khắc, một cái chân dài màu đen lăng không xuất hiện trước người Hàn Lập, một chân quét ngang.
Một tiếng rít vang chói tai phát ra!
Những nơi chân dài màu đen đi qua, hư không thình lình rung động nhè nhẹ mắt thường có thể thấy được, hung hăng đạp về phía Hàn Lập.
Chân dài chưa đến, tiếng gió ác liệt đã gần như xé rách da hắn.
Sống chết trước mắt, thực lực Hàn Lập triển lộ ra hết. Bốn mươi ba Huyền khiếu trên thân đều sáng lên, đặc biệt bảy chỗ Huyền khiếu trên đùi càng phát ra quang mang sáng rực, hai chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất.
"Ầm ầm" một tiếng, mặt đất dưới chân hắn cũng bị đạp ra một cái hố to, cả người hóa thành một đạo hắc ảnh bắn về phía sau, khiến cho một chân này của Độc Long quét vào hư không.
Trên mặt Độc Long lộ ra một tia kinh ngạc, dừng bước.
Chỉ nghe mặt đất lần nữa chấn động "Ầm ầm", thân thể của y cũng trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh nhanh chóng đuổi theo hướng Hàn Lập.
Tốc độ hai người tương đương, nếu tại nơi khác, Hàn Lập cũng có thể bỏ trốn mất dạng. Nhưng giờ phút này bọn hắn đang trên đài thi đấu, không gian có hạn, rất nhanh hai người đã đuổi chạy tới mép đài thi đấu, không còn đường tiến.
Độc Long gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt cả người cao thêm gần nửa, Huyền khiếu toàn thân hiện ra từng điểm tinh quang, khoảng bảy mươi mốt cái, chủ yếu nằm trên ngực bụng và đùi phải.
Huyền khiếu trên đùi phải dày đặc, chừng ba bốn mươi cái, mơ hồ một cái, bỗng nhiên hóa thành bóng dáng bảy tám cái chân, hung hăng đạp mạnh xuống Hàn Lập.
Hư không nổ vang, phát ra tiếng rít chói tai. Toàn bộ đài thi đấu như không chịu nổi lực lượng một chân này của Độc Long, rung lên nhè nhẹ.
Mà nét mặt Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ kinh hoảng, bước chân dịch chuyển, trong nháy mắt cả người lay động như tơ liễu trong gió lớn, không biết dùng cách nào bay vút ra ngoài từ chỗ hư ảnh bảy tám chân của Độc Long.
Đồng tử Độc Long co rụt lại, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Ồ, đây là thân pháp gì?" Cốt Thiên Tầm nơi xa thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khòe môi nữ tử áo bào tím giật giật, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp.
"Tình báo sai, tiểu tử này đã có bốn mươi ba Huyền khiếu rồi. Không phải là vì lần tỷ thí này mà phục dụng đồ vật gì gây tổn hại nguyên khí chứ." Đồ Cương sờ lên cằm, thì thào lẩm bẩm.
Những người khác cũng mang thần sắc khác nhau, có giật mình, có nhíu mày.
Trên Huyền Đấu Trường.
Tuy Hàn Lập bằng vào “Vũ Hóa Phi Thăng Công” khéo léo tránh khỏi công kích của Độc Long, nhưng uy lực một kích này của Độc Long thực sự quá lợi hại, thân thể hắn chịu không ít ảnh hưởng từ công kích, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Tròng mắt hắn hơi híp lại, cũng không chạy trốn, hai ngón tay phải đột nhiên đâm thẳng tới, mạnh mẽ đâm về phía trái tim ngực trái Độc Long.
Quang mang lóe lên trên hai ngón tay, trong nháy mắt ngón tay trở nên trắng muốt như ngọc, phát ra tiếng rít sắc nhọn, cực kỳ mạnh mẽ.
Vẻ kinh hãi lóe lên trên mặt Độc Long rồi thu lại. Y bỗng gào to một tiếng, nâng mạnh tay lên, giống như vuốt hổ, vô cùng mạnh mẽ vỗ xuống tay Hàn Lập.
Không khí nổ vang đùng đùng, dường như một tiếng sấm rền.
Mặc dù trên tay y không mở ra Huyền khiếu, nhưng một kích này cũng vô cùng có lực, nếu như bị đập trúng, chỉ sợ cánh tay Hàn Lập sẽ lập tức bị đánh cho vỡ nát.
Nhưng vào thời khắc này, hướng đi của ngón tay Hàn Lập mạnh mẽ biến đổi, từ trên biến xuống, đâm về bụng dưới đan điền Độc Long.
Biến cố đột ngột này, Độc Long cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể khẽ quát một tiếng, Huyền khiếu tinh quang trên thân sáng ngời, trên dưới toàn thân hiện ra một màng sáng óng ánh như có thực chất ngăn trước ngón tay Hàn Lập, đúng là Chân Cực Chi Mô.
Theo một tiếng “Xoẹt” giòn vang!
Hai ngón tay Hàn Lập đã đâm vào trong Chân Cực Chi Mô, thế như chẻ tre thẳng hướng đan điền Độc Long.
Cuối cùng sắc mặt Độc Long cũng biến đổi, đùi phải mạnh mẽ đạp lên mặt đất.
Một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn!
Toàn bộ lôi đài mạnh mẽ lắc lư, mặt đất dưới chân Hàn Lập đột nhiên như biến thành lò xo, một cỗ lực lượng khổng lồ phát ra dưới chân, hất văng cơ thể hắn lên, ngón tay đâm tới cũng ngừng lại.
Trong nháy mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh sợ, Độc Long liên tiếp tránh né công kích nhìn như đơn giản, kỳ thật hắn đã làm hết sức, lại bị Độc Long dễ dàng phá vỡ.
Tuy hắn đã sớm tưởng tượng thực lực chênh lệch giữa hai người, nhưng không nghĩ tới chênh lệch còn lớn hơn rất nhiều so với dự đoán.
Độc Long đá Hàn Lập một cước, thân thể hắn lập tức quay tít một vòng, bị quét ra.
Một cỗ man lực dời núi lấp biển như lôi đình phá không kéo tới, không khí nổ tung ầm ầm, sóng khí dữ dội hiện lên như bị xé toạc ra.
Cơ thể Hàn Lập đang ở giữa không trung, không chỗ mượn lực tránh né, chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ Huyền khiếu trên người đều phát quang mang, song quyền đột nhiên đánh ra.
Kết quả "Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Một cỗ man lực cuồng bạo khó có thể tưởng tượng bay vọt đến từ phía đối diện, so với lực lượng cánh tay kia của Thần Dương còn lớn hơn.
Hay tay Hàn Lập đau nhức kịch liệt, cả người như một bao cát bay ngang ra ngoài, nện mạnh trên đất.
Lại một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đánh ra một hố to, đá vụn văng tung tóe.
"Hắc hắc, chênh lệch này thật sự quá lớn. Thoạt nhìn, trận đánh cược này ta thắng rồi." Trước đại sảnh trao đổi, Đồ Cương thấy một màn như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, cười hắc hắc nói.
"Bây giờ nói thắng bại vẫn còn sớm." Sắc mặt Cốt Thiên Tầm không chút thay đổi, nhàn nhạt nói.
"Vậy đợi xem tận mắt đi, ngược lại ta muốn nhìn xem có kỳ tích gì xảy ra không." Đồ Cương liếc nhìn Cốt Thiên Tầm, nói ra.
Trong hố lớn, đầu Hàn Lập choáng váng từng cơn, trong miệng, mắt, mũi đều là máu tươi, hai cánh tay lại càng đau nhức kịch liệt.
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, tinh thần tê cứng phấn chấn lại, trở mình nhảy khỏi hố sâu.
Nhưng Hàn Lập vừa ngẩng đầu đã thấy Độc Long lần nữa nhào tới như điện, lại là một chân quét ngang, mạnh mẽ đạp vào phía lồng ngực hắn.
Bất quá lúc này người hắn đã trên đất, hai chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất, thi triển “Vũ Hóa Phi Thăng Công”, giống như một mảnh tơ liễu bắn ngược về sau trốn tránh, thoát hiểm một chân này.
Độc Long cười lạnh một tiếng, thân hình lần nữa chuyển một cái, chân phải đột nhiên biến thành một điểm, như một trường mâu, cực kỳ nhanh chóng đâm về phía ngực Hàn Lập.
Hơn mười điểm Huyền khiếu trên đùi y rực sáng quang mang, lúc di chuyển bên trong Huyền khiếu đều tuôn ra một cỗ cự lực, như sóng dữ thác nước tuôn ra.
Lúc này Hàn Lập đã dùng hết toàn lực, trong mắt lập tức lạnh lẽo, chỗ mi tâm chớp động tinh quang, mơ hồ hiện ra một đạo kiếm ảnh óng ánh, liền muốn thi triển Thần Niệm chi kiếm quyết một trận tử chiến.
Vào thời khắc này, ánh mắt hắn chợt lóe lên, kiếm ảnh óng ánh ở mi tâm đột nhiên biến mất, dưới chân liên tục điểm lên mặt đất, lướt ngang bên cạnh trốn tránh.
Cùng lúc đó, cánh tay hắn vung lên, nơi lòng bàn tay hiện lên một đoàn hào quang óng ánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...