Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

So với lần thứ nhất xuất hiện thì ồn ào hơn không ít, nhưng lần này các loại thanh âm khen ngợi rõ ràng vẫn nhỏ hơn, thanh âm chủ yếu vẫn là các loại chửi bới khó lọt vào tai.

Đối với chuyện này, đương nhiên Hàn Lập không để trong lòng, ánh mắt không động nhìn qua cửa đá đối diện Huyền Đấu Trường.

Thoáng chờ giây lát, rốt cuộc cửa đá ù ù một hồi rồi từ từ mở ra.

Hàn Lập còn chưa thấy gì bên trong cửa, liền nghe một tiếng gào thét cuồng bạo từ trong thông đạo u tối truyền ra.

Ngay sau đó, liền thấy một con Cự Viên thân cao chừng ba trượng, toàn thân không có lông tóc, ngược lại sinh ra lân giáp màu xanh, hai tay vừa thô lại dài, hợp lại ở một chỗ trước người, hầu như so với thân thể của mình còn muốn tráng kiện hơn.

Trên người nó từ đầu đến chân, từ ngực đến lưng, bốn phía phân bố đầy vết thương bắt mắt, có thể thấy được là do quyền cương nện vào, còn do binh khí gây thương tích, có cái là do cự trảo mãnh thú lưu lại, có thể thấy được kẻ này tất nhiên chém giết trong quá khứ không ít.

Chiến lực thực sự của Thông Sơn Viên này chỉ sợ còn cao hơn so với Hàn Lập dự đoán.

Hàn Lập nhăn mày lại, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng vài phần.

Trong lúc hắn đánh giá đầu Thông Sơn Viên này, gia hỏa kia vậy mà không giống Hổ Lân Thú trực tiếp xông lên liều chết, mà nó chậm rãi đi dọc theo rìa Huyền Đấu Trường, cũng đang quan sát lại Hàn Lập.

Một người một thú này đều không có động thủ, lập tức làm cho người xem trên khán đài bất mãn, nhao nhao mắng lên.

Đúng lúc này, thân hình Thông Sơn Viên bỗng nhiên dừng lại, hai cánh tay tráng kiện vô cùng mãnh liệt nhấc lên, song quyền nắm chặt, nện xuống đất mãnh liệt.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Toàn bộ Huyền Đấu Trường chấn động kịch liệt, một cỗ man lực vô hình từ trên mặt đất truyền ra, trùng kích từng khối hắc thạch trên sàn đấu nhao nhao bạo liệt ra, bụi mù trên mặt đất nổi lên bốn phía, phiến đá trên mặt đất như sóng nước nhấp nhô kịch liệt xông thẳng đến Hàn Lập.

Tuy Hàn Lập đã trụ vững chắc thân hình, nhưng thân thể vẫn không cách nào khống chế được mà lay động theo mặt đất.


"Hô"

Chỉ nghe một tiếng gió vang lên, trong bụi mù đã không thấy thân ảnh Thông Sơn Viên nữa.

Tinh thần Hàn Lập xiết chặt, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu hắn có một bóng đen lớn bao phủ, đầu Thông Sơn Viên kia lại lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, giống như một cái thiên cân trụy đột nhiên rơi đập xuống.

Hàn Lập liền cảm thấy không khí bốn phía nén lại, một cỗ uy áp vô hình đột nhiên rơi xuống, tựa hồ hô hấp cũng có chút khó khăn.

Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn dùng "Vũ Hóa Phi Thăng Công" cô đọng ra trên đùi hai quả Huyền Khiếu đột nhiên sáng ngời, thân hình mơ hồ một cái, từ chỗ này lập tức lóe lên, xẹt ra ngoài hơn mười trượng.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.

Hắn vừa mới rời đi, Thông Sơn Viên kia liền rơi đập trên mặt đất, làm trung tâm Huyền Đấu Trường đập ra một cái hố sâu to lớn.

Không đợi Hàn Lập thấy rõ tình huống, trong hố sâu dâng lên bụi mù có một cái bóng đột nhiên xé rách màn khói bụi vọt nhanh ra, một nắm đấm vô cùng to lớn cuốn theo một cỗ kình phong đánh tới đỉnh đầu Hàn Lập.

Hàn Lập lui về phía sau một bước, chống đỡ thân hình, Huyền Khiếu quanh thân sáng lên toàn bộ, nâng lên một quyền, mãnh liệt đập tới.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn.

Hai nắm đấm một lớn một nhỏ đụng nhau ầm ầm, một cỗ man lực tràn trề mãnh liệt nổ tung ra, Hàn Lập liền cảm thấy xương cốt toàn thân bị chấn động mãnh liệt, quanh thân vang lên tiếng "Đồm độp" không ngừng.

"Rống..."

Đầu Thông Sơn Viên kia tựa hồ cũng không ngờ rằng, Nhân tộc nhỏ bé này cũng dám chính diện đối quyền với mình, trong miệng phát ra một tiếng gầm giận dữ, nắm đấm ép xuống lại lần nữa phát lực đè mạnh xuống dưới.

Nguyên bản Hàn Lập còn có thể thoáng giằng co một chút, lập tức không cách nào chống đỡ được, bị một quyền đánh văng ra ngoài, thân hình liên tục lăn hơn mười vòng, trùng điệp đụng vào tường cao biên giới Huyền Đấu Trường.


Va chạm kịch liệt làm cho Hàn Lập cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt không thôi, giống như muốn rã xương ra.

Hắn vốn muốn thông qua một quyền này thăm dò một chút chênh lệch giữa mình và súc sinh này, nhưng bây giờ có chút hối hận.

Chỉ thấy đầu Thông Sơn Viên căn bản không định dừng lại, thân hình đột nhiên vọt tới trước đuổi theo, lại một quyền đánh tới Hàn Lập.

Trong nội tâm Hàn Lập rùng mình, liền vận khởi một thân lực đạo, thân hình rơi xuống phía dưới, khó khăn lắm mới tránh thoát trọng kích của Thông Sơn Viên.

Sau khi rơi xuống đất, hai chân hắn đạp mãnh liệt một cái, thân hình như mũi tên bắn lên, trên nắm tay bao phủ bạch quang, toàn lực đập vào đầu gối chân trái Thông Sơn Viên.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng trầm đục.

Đầu gối Thông Sơn Viên mãnh liệt hướng ra phía ngoài, thân hình cũng theo đó nhoáng một cái, thiếu chút nữa đứng không vững.

Hàn Lập thuận thế truy kích lên, lại một quyền nâng lên, mãnh liệt đập vào trên trán Thông Sơn Viên.

Hạ bàn Thông Sơn Viên đã bất ổn, đầu lâu lại bị trọng kích, thoáng cái bị mất cân bằng, ngã xuống chổng vó.

Mắt thấy vậy, Hàn Lập lập tức chạy nhanh về phía trước, thân hình mãnh liệt nhảy lên không trung.

Sau đó, chỉ thấy hắn vận chuyển Vũ Hóa Phi Thăng Công cùng Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, một cước từ trên không trung rơi xuống, giẫm lên đầu lâu Thông Sơn Viên.

Cự Viên thấy thế, căn bản không kịp thu tay lại đón đỡ, chỉ có thể đột nhiên mở ra miệng to, phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Tiếng gầm điên cuồng này lanh lảnh, hoàn toàn bất đồng với lúc trước.

Hai mắt Hàn Lập ngưng lại, lập tức kinh hãi.

Chỉ thấy chính giữa miệng máu Thông Sơn Viên kia, có một mảnh bạch quang mơ hồ trào ra, chính giữa bao lấy một răng thú bén nhọn vô cùng, xuyên thẳng về hướng ngực của hắn.


Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, Huyền Khiếu trên đùi Hàn Lập đột nhiên sáng ngời, đạp mạnh hư không phía dưới một cái, lại cứng rắn giữa không trung xoay người qua, răng thú kia liền bay sát qua thân mình.

"Phốc..."

Một tiếng vang nhỏ qua đi, Hàn Lập rõ ràng không va chạm trực tiếp với răng thú kia, nhưng vẫn bị bạch quang bao quanh thân nó quét trúng, Chân Cực Chi Mô bao phủ trên người lập tức bị xé nứt, trước ngực kéo lê một vết máu thật dài, nơi bả vai càng sâu đủ thấy xương.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng rên, nhưng vẫn chịu đựng đau nhức kịch liệt, một quyền hung hăng đập xuống.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một tiếng nổ rung trời vang lên, mi tâm Thông Sơn Viên bị trúng một quyền, cái cổ ngửa ra sau, đầu lâu trùng điệp nện xuống, đánh cho mặt đất lõm ra một cái hố to, khảm sâu vào đó.

Đã có một lần giáo huấn lúc trước, lần này Hàn Lập không có buông lỏng cảnh giác, đứng ở trước ngực Thông Sơn Viên, nắm đấm nắm chặt, một quyền tiếp theo một quyền nện xuống đầu lâu Thông Sơn Viên.

Trên khán đài Huyền Đấu Trường sôi trào lên, hầu như toàn trường đều cao giọng la lên cái tên "Lệ Phi Vũ".

Chỗ khách quý, Thần Dương một tay ôm ở trước ngực, một tay chậm rãi vuốt ve gương mặt ngăm đen của mình, mặt lộ vẻ do dự, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của Hàn Lập, chỗ sâu trong ánh mắt đã hiện lên một tia kiêng kỵ.

Hàn Lập không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, chỉ biết đầu lâu Thông Sơn Viên đã triệt để vùi sâu bên trong đại động, mà khớp xương trên mu bàn tay của hắn thì da thịt đã lật nứt ra, lộ ra rậm rạp bạch cốt.

Hắn dừng lại, nhìn thoáng qua Thông Sơn Viên đã hoàn toàn không động đậy được nữa, bàn tay thăm dò vào động sâu kia, tìm tòi một chút trên đầu lâu cực lớn kia, hai ngón tay đã luyện hoá thành động thiên Hoa Chi mãnh liệt đâm xuyên vào huyệt Thái Dương của nó.

Chỉ nghe "Phanh" một tiếng trầm đục, song chỉ Hàn Lập mãnh liệt cứng đờ, vậy mà không thể đâm thủng xương sọ của nó.

Bỗng nhiên, thần sắc Hàn Lập đột nhiên biến đổi, không chút do dự đạp một cái, thân hình lướt lên trên, rơi vào phía xa.

Hầu như cùng lúc đó, hai cánh tay cực lớn của Thông Sơn Viên mãnh liệt thu lại, không có dấu hiệu ôm ngang hắn.. May mà Hàn Lập phát hiện được sớm, kịp thời tránh ra, nếu không dùng uy lực của hai tay kia, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Chỉ thấy khuỷu tay Thông Sơn Viên kia khẽ chống mặt đất, trong miệng phát ra một tiếng gào rú trầm thấp, cái cổ mãnh liệt giơ lên, lại cứng rắn rút đầu lâu từ dưới đất ra.

Chứng kiến một màn này, bốn phía Huyền Đấu Trường lại bộc phát ra một hồi thanh âm ủng hộ.

Mà khi khuôn mặt Thông Sơn Viên lần nữa hiển lộ, thanh âm ủng hộ của mọi người im bặt lại, ngược lại bộc phát ra một hồi tiếng cười vang.

Chỉ thấy sống mũi Cự Viên vốn đã không cao, giờ bị Hàn Lập nện đến sụp đổ xuống dưới, biến thành một cái hố to, bên hốc mắt cũng đã hoàn toàn vỡ vụn, nhãn cầu đã bạo liệt ra cùng máu loãng huyết dịch xen lẫn cùng một chỗ, rót thành một màu sắc khó nói lên lời.


Hàn Lập nhìn bộ dạng thê thảm của nó, lại không có nửa điểm buồn cười.

Ngược lại, hắn nhìn thương thế trên người của nó, đáy lòng thậm chí có chút đồng cảm với đầu Thông Sơn Viên kia.

Thân ở trong Huyền Đấu Trường này, hắn và Thông Sơn Viên này có gì khác nhau?

Hoặc sống hoặc chết, đều là canh bạc cho người khác vung tiền như rác, là một hồi đề tài trà dư tửu hậu nói chuyện hài hước mà thôi?

Dù trận này có thắng hiểm, trận tiếp theo sẽ đối mặt cường địch nào không cách nào đoán trước được, thân hãm trong loại tình thế nguy hiểm sinh tử, sẽ nghênh đón loại kết cục nào đây?

Bất quá đồng cảm thì đồng cảm, sự tình liên quan đến sinh tử, Hàn Lập đương nhiên sẽ không ngu xuẩn chủ quan, càng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Thoạt nhìn thương thế bên ngoài Thông Sơn Viên thê thảm vô cùng, bên trong như thế nào còn khó nói, nhưng một thân tính tình hung lệ xem như bị triệt để kích phát, một con mắt còn sót lại không biết có phải do sung huyết hay không mà trở nên một mảnh đỏ tươi.

Nó đã triệt để phẫn nộ rồi!

Chỉ nghe trong miệng nó phát ra một tiếng gào thét vang vọng toàn trường, cấp tốc vọt tới Hàn Lập, lúc gần sát đột nhiên nhảy lên, song quyền đồng thời đưa ra, đập xuống hắn.

Hàn Lập rõ ràng có thể nhìn thấy, trong khe hở trên hai tay lân giáp Thông Sơn Viên sáng lên từng sợi hào quang trắng muốt, vậy mà nó lại đem một thân lực lượng quán chú vào trong hai tay, ý đồ một kích giết chết hắn.

Mắt thấy Thông Sơn Viên từ trên trời giáng xuống, Hàn Lập toàn lực vận chuyển Vũ Hóa Phi Thăng Công, Huyền Khiếu trên đùi sáng ngời hào quang, bộ pháp dưới chân vòng một cái, thân hình lập tức từ chỗ này lướt ngang ra hơn mười trượng.

Nhưng mà, hắn rơi xuống còn chưa kịp đứng vững trên mặt đất, song quyền Thông Sơn Viên cũng đã rơi đập trên mặt đất.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Toàn bộ mặt đất Huyền Đấu Trường chấn động kịch liệt, thanh âm "Phanh phanh phanh" bạo liệt nổ vang không ngừng.

Phía trên mặt đất bụi mù nổi lên bốn phía, loạn thạch văng tứ tung, vô số đạo quyền kình mãnh liệt từ dưới đất bắn lên trên, hóa thành từng đạo khí kình mắt thường có thể thấy được bay vào không trung.

Chân Hàn Lập vừa đứng đấy, dưới thân liền có một đoàn quyền kình nổ tung lên, trực tiếp chấn hắn và cả một khối sàn lớn nổ bay ra ngoài.

Hắn vừa té rớt xuống mặt đất, quyền kình bộc phát trên mặt đất vẫn không đình chỉ, thế cho nên hắn lại bị một cỗ lực đạo cường đại nổ bay ra. Trải qua liên tục, vậy mà hắn không cách nào đứng vững được.

Nguyên bản Huyền Đấu Trường bằng phẳng lập tức trở nên một mảnh hỗn độn, quái thạch lởm chởm văng đầy trên mặt đất, mới nhìn còn tưởng nơi đây vốn là một bãi loạn thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui