Dịch: Miêu Như
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong lòng Hàn Lập khẽ động một cái, hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn vòng tròn màu vàng trên đầu, phát hiện Thời gian đạo văn trên đó đã tắt gần hết.
"Trở lại đi, chúng ta còn phải đi nữa." Hàn Lập nhìn Tinh Viêm Hỏa Điểu nói.
Ngân diễm tiểu nhân dường như còn đang u mê, gật đầu một cái. Sau đó thân thể lắc lư rồi nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.
Hàn Lập nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng tĩnh tọa một lúc. Đoàn đạo văn cuối cùng kia cũng sắp dập tắt rồi.
Sau đó, vòng tròn màu vàng trên đỉnh đầu bỗng phồng to gấp mấy lần. Ô quang ở giữa dũng động hiện ra một vòng xoáy màu đen sâu thẳm và phát ra từng trận lực hút.
Hàn Lập vừa cảm thấy cơ thể nhẹ lên thì bị một lực hút mạnh mẽ kéo vào trong đó.
Một lát sau, trong gian phòng Trường Đình Uyển của phủ đệ Tam Hoàng tử bỗng sáng lên kim quang, một bóng người từ từ hiện ra, chính là Hàn Lập.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo qua những đồ đạc quen thuộc trong phòng cùng với trận pháp do mình bày ra, lúc này Hàn Lập mới thở phào nhẹ nhõm và thư giãn một chút.
Ảnh hưởng của chấn động thức hải bên trong đầu hắn vẫn chưa yên, khiến Hàn Lập cảm thấy rất thống khổ. Nhưng loại áp chế của thiên địa lúc trước mất đi lại làm cho hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, ánh sáng của bức tường tinh bích cách đó không xa cũng tản ra và mờ dần. Tiểu bình xanh sẫm ở đây cũng thu ánh sáng lại, dần dần khôi phục nguyên trạng.
Hàn Lập giơ tay lên, tiểu bình xanh sẫm ngay lập tức bay trở về trong tay hắn.
Hắn khẽ nhíu mày vuốt ve nhẹ nhàng lên đường vân phiến lá của tiểu bình, tâm thần thử câu thông với Bình Linh.
Trước đây lúc hắn xuyên không, rõ ràng có nghe tiếng người đang nói chuyện trong đầu, hắn tin rằng đó là thanh âm của Bình Linh Chưởng Thiên Bình.
Đáng tiếc, sau một phen nỗ lực vẫn không có tiếng người đáp lại.
Một lát sau, hắn treo Chưởng Thiên Bình vào lại cổ, sau đó cất vào trong áo.
Hàn Lập nâng hai tay lên cổ áo, đột nhiên toàn bộ cánh tay trở nên chậm lại, cúi đầu nhìn xuống hắn mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà ngón tay áp út của hắn đã đeo một chiếc nhẫn giống như được chế tạo từ vàng ròng. Phía trên chiếc nhẫn không có bất kỳ đường vân nào, nhưng tròn trịa đầy đặn, không giống phàm vật.
Trong lúc chịu đựng từng cơn đau đớn như thủy triều dâng lên trong đầu, hắn ngưng thần quan sát chiếc nhẫn kia và phát hiện trên đó không có bất kỳ biến động gì, trông chẳng khác gì một chiếc nhẫn thông thường.
Hắn định tháo chiếc nhẫn vàng kia ra, nhưng lạ thay chiếc nhẫn và thân thể hắn như hợp làm một, không cách nào tháo ra được.
Sau nhiều lần thử, Hàn Lập cảm thấy ngón tay của mình sắp bị kéo đến đứt ra mà chiếc nhẫn kia vẫn vững như thái sơn nằm im tại chỗ.
Trong tình huống này, hắn không có cách nào khác đành phải từ bỏ. Dù gì, bây giờ chiếc nhẫn cũng không có gì bất thường.
Hàn Lập ngồi tĩnh tọa điều tức một lát, yên lặng vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, lập tức bên cạnh hắn lóe lên từng sợi kim quang. Chân Ngôn Bảo Luân và Quang Âm Tịnh Bình cũng dần hiện ra. Thời gian Đạo Văn trên đó đã dập tắt rồi, chấn động Thời gian pháp tắc cũng yếu đi nhiều.
Bất ngờ dị biến phát sinh.
Chiếc nhẫn vàng trên tay bỗng phát ra từng đạo kim quang, chủ động rời khỏi ngón tay của hắn. Nó bay đến lơ lửng giữa không trung trước người Hàn Lập.
Chiếc nhẫn kia bắt đầu biến to ra, hào quang trên đó càng lúc càng sáng ngời rồi hóa thành một vòng tròn khổng lồ màu vàng, thoát ẩn thoát hiện dần trở nên trong suốt.
Hàn Lập giật mình, ánh mắt khẽ động nhìn sâu vào trong vòng tròn màu vàng. Chỉ thấy trong ánh sáng lưu chuyển có vài chục cây tinh ti không ngừng lượn vòng trong đó. Từ đó phát ra từng trận Thời Gian pháp tắc chi lực.
Bất thình lình, Thời gian tinh ti trong chiếc nhẫn vàng kia liền biến thành vòng Thời Gian Chi Hoàn.
Sau khi Thời Gian Chi Hoàn bay ra, Chân Ngôn Bảo Luân... và các đồ vật pháp tắc bỗng nhao nhao lượn vòng chui vào trong Thời Gian Chi Hoàn, xung quanh cũng sáng lên một mảng lớn kim quang.
Đúng lúc đó, Hàn Lập cảm nhận được tiểu bình xanh sẫm trước ngực đang nhấp nháy hào quang, có chút rục rịch như muốn bay ra.
Đột nhiên, trong lòng Hàn Lập có chút lo sợ, thứ này vừa mới trở về chẳng lẽ lại muốn đi ra nữa sao?
Tuy nhiên, Chưởng Thiên Bình trong ngực chỉ rung động mấy cái rồi thu hào quang vào, tự dừng lại.
Vòng Thời Gian Chi Hoàn bay giữa không trung một lát rồi cũng biến thành một chiếc nhẫn vàng bay về ngón tay của hắn.
"Chẳng lẽ là do không có Thời gian Đạo Văn?" Hàn Lập vuốt ve chiếc nhẫn, có chút nghi ngờ lẩm bẩm.
Hiện tại cũng không có kết luận gì nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiện tay vẫy nhẹ, những bảo vật như Chân Ngôn Bảo Luân lập tức quay trở lại, từng cái chui vào trong cơ thể hắn.
Sau đó, hắn vòng tay một cái lấy ra một quả đan dược chữa thương thần hồn, ăn vào rồi nhắm mắt bắt đầu điều tức.
Về phần Tử Dương Noãn Ngọc, tuy lấy được từ chỗ Đại Hoàng tử không ít, nhưng với tình huống Đề Hồn rất cần vật này để duy trì, tốt hơn là nên giữ lại toàn bộ cho nàng.
...
Bên trong Lạc Già Khu, một lâm viên có diện tích rất lớn nằm giữa những tòa nhà có kiến trúc vô cùng đẹp đẽ và sang trọng.
Ở giữa là một tòa đại điện vàng son lộng lẫy có đỉnh nhọn. Bên trong phủ có một gã thanh niên anh tuấn tóc trắng như tuyết, đôi mắt tím đậm đang ngồi trên một ghế dựa màu vàng được phủ một lớp da thú trắng tuyết.
Dưới đại điện là một gã nam tử cao lớn mặc ma giáp màu đen, khuôn mặt hiện rõ góc cạnh, đang khom mình hành lễ, dường như đang bẩm báo gì đó.
"Đỗ Nguyên, tin tức này là thật sao?" Thanh niên nghe được lời của gã, lông mày nhíu chặt lại hỏi.
"Bẩm Điện Hạ, tin tức này có nguồn gốc rất đáng tin, thuộc hạ nguyện lấy tính mạng mình ra bảo đảm." Tên nam tử Ma tộc cao lớn Đỗ Nguyên nói.
"Không nghĩ đến ta cực khổ tìm kiếm lâu nay, vậy mà nó lại nằm ở nơi quỷ quái đó. Nhưng mà ngẫm lại cũng không lạ, nếu ở nơi khác, ta cũng không mất nhiều thời gian như vậy mà tìm không ra." Thanh niên dùng ngón tay gõ nhẹ thành ghế, chậm rãi nói.
"Lần này thuộc hạ trở về bẩm báo, chính là hy vọng Điện Hạ có thể điều động ít nhân lực cùng nhau tiến đến để giành lại vật này." Ánh mắt của Đỗ Nguyên kiên định, ôm quyền nói ra.
"Có thể thăm dò được tin tức này, ngươi làm tốt lắm. Chuyện này ta đã có kế hoạch khác."
"Điện Hạ, thứ cho thuộc hạ cả gan hỏi, có phải điện hạ định tự mình đi xử lý không? Nơi đó tình hình không rõ thế nào, thân thể Điện Hạ ngàn vàng, còn là..." Đỗ Nguyên do dự một chút hỏi.
"Vật này liên quan đến chuyện tu hành đại đạo của ta, quyết định xem ta có sớm một bước tiến vào cảnh giới Đại La hay không, nên không thể không thận trọng. Những chuyện khác có thể đặt xuống, tất cả đều lấy chuyện này làm trọng." Thanh niên vẫy tay ngắt lời Đỗ Nguyên, nói.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Đỗ Nguyên ôm quyền nói.
...
Thoáng một cái đã qua mấy năm.
Ở trong mật thất, hai tay Hàn Lập đang bấm niệm pháp quyết, nhắm mắt tu luyện.
Chân Ngôn Bảo Luân và từng vật khác đang bay lơ lửng xung quanh hắn. Thời Gian Đạo Văn trên mỗi vật đã khôi phục được một nửa.
So với trước đây, tốc độ khôi phục Đạo văn hình như đã nhanh hơn vài phần.
Chiếc nhẫn màu vàng kia giờ chỉ im lặng đeo trên tay hắn, thoạt nhìn như một chiếc nhẫn thế tục bình thường.
Trải qua khoảng thời gian bế quan này, hắn đã chữa trị được tất cả tổn thương thần hồn của mình. Không chỉ tu hành Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết tiến bộ hơn mà còn thành thạo hơn trong việc khống chế Thời Gian Chi Hoàn.
Bây giờ, hắn đã khống chế được khi thúc giục Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, tránh cho Thời Gian Chi Hoàn bị kích thích cùng một lúc.
Bởi vì một khi như vậy, sẽ khiến cho Chưởng Thiên Bình dị động. Từ đó sẽ dẫn đến việc cơ thể hắn bị đưa vào trong quang âm trường hà cổ quái kia.
Vào lúc này, sắc mặt Hàn Lập khẽ động, bước ra khỏi mật thất đi ra ngoài sảnh đường.
Chỉ thấy một đoàn bạch quang đang bay múa xung quanh như con ruồi, phát ra âm thanh ông ông.
Hắn phất tay nắm lấy bạch quang, đây là một quả Truyền Âm Phù. Sau khi bóp nát, một đoạn tin tức truyền vào đầu hắn.
Đuôi lông mày Hàn Lập giựt giựt, cất bước đi ra ngoài Trường Đình Uyển.
Một thân ảnh tóc trắng đang chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, thì ra là Thạch Xuyên Không. Sau khi nhìn thấy Hàn Lập, gã cười bước tới:
"Lệ đạo hữu, ngươi tu luyện đúng là khắc khổ, thật bội phục."
"Thạch đạo hữu chế giễu rồi, mời vào." Hàn Lập cười cười, mời Thạch Xuyên Không đi vào.
Hàn Lập mời Thạch Xuyên Không đến phòng khách, đến một bàn đá tròn, ngồi xuống rồi hỏi:
"Thạch đạo hữu không khởi hành đi tiếp nhận Thiên Hồng Vực, sao lại đến chỗ của ta thế?"
"Trước đây, ta chưa từng quản lý qua một vực nào, còn không biết phải làm nhiều việc như vậy. Chỉ về chuyện giao tiếp thôi đã khiến ta sứt đầu mẻ trán. Đại ca bọn hắn lại âm thầm quấy rối, sợ là trong một khắc cũng không thể nào chiếm giữ được Thiên Hồng Vực rồi. Không nói đến chuyện này nữa, hôm nay ta tới đây là có hai tin muốn báo cho Lệ Đạo Hữu biết."
Thạch Xuyên Không lắc đầu, sau đó thở nhẹ một hơi, nghiêm mặt nói ra.
"Là tin tức gì?" Hàn Lập mở to mắt và đặt chén trà trong tay xuống.
"Một là ta đã tìm được nơi gọi là Tích Lân Không Cảnh mà trước kia ngươi yêu cầu." Thạch Xuyên Không uống một ngụm linh trà, cười nói.
"Có manh mối rồi hả?" Nội tâm Hàn Lập khẽ động.
"Xem là vậy đi. Đúng là trước đây chưa từng nghe nói đến, ta hỏi thăm Tam ca và tra xét nhiều tài liệu mới tìm được chỗ này. Nó nằm ở một nơi vắng vẻ trong Thánh Vực. Cũng giống như Dạ Dương Cảnh, là một không gian khác, hơn nữa là một chỗ tuyệt cảnh." Thạch Xuyên Không không suy nghĩ nói ra.
"Tuyệt cảnh?" Hàn Lập lộ vẻ hơi quái lạ.
"Bên trong Tích Lân Không Cảnh không có thiên địa linh khí, cũng không có Ma khí... Tình huống bên trong cụ thể thế nào bây giờ ta không cách nào kiểm chứng được. Tóm lại nó là một nơi đặc biệt. Nhiều năm trước, nơi đó từng là nơi xử phạt phạm nhân, nhưng sớm đã bị bỏ đi, đã không còn sử dụng trong hàng ngàn năm nay rồi." Thạch Xuyên Không tiếp tục nói.
"Chỗ kia ở đâu, có thể tra được không?" Hàn Lập như đang suy nghĩ khẽ gật đầu, lại hỏi.
"Ta biết ngươi sẽ hỏi như vậy, việc ta làm ngươi còn lo lắng sao?" Thạch Xuyên Không cười ha ha một tiếng, lật tay lấy ra một khối ngọc giản bản đồ
Thần thức Hàn Lập chui vào đó, đuôi lông mày giật lên, nhanh chóng lui thần thức ra.
"Lệ đạo hữu, tuy ta không biết ngươi tìm gì ở Tích Lân Không Cảnh, nhưng nơi đó là một chỗ hiểm địa, tốt hơn ngươi không nên đến đó." Thạch Xuyên Không nghiêm trọng nói ra.
"Đa tạ Thạch đạo hữu đã nhắc nhở, đúng rồi, còn một tin tức nữa là gì?" Hàn Lập cười cười, không muốn nói đến chuyện này nhiều liền đổi chủ đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...