Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hàn Lập hít sâu một hơi, sau đó nhắm hai mắt lại, hết sức chăm chú điều khiển những hắc khí trong đầu do Vạn Hồn Thảo biến thành, từ bên ngoài trùng kích vào gợn sóng cấm chế màu đen, ý đồ phá vỡ cấm chế.

Đã có kinh nghiệm phá cấm chế lúc trước, hơn nữa giáp công hai mặt trước sau, hắc quang mặt ngoài gợn sóng cấm chế màu đen rất nhanh lộ ra dấu hiệu buông lỏng.

Ánh mắt Hàn Lập sáng ngời, quyết đoán lần nữa thi triển thần thông Niệm Kiếm Quyết, bất quá lần này không phải một đạo, mà là một hơi ngưng thành ba đạo kiếm quang óng ánh, từ giữa thần hồn lóe lên phóng ra, trảm lên ba khu vực gợn sóng màu đen.

"Xùy" "Xùy" "Xùy "

Nương theo đó là ba tiếng nứt giống như tơ lụa bị xé ra, phía trên gợn sóng cấm chế màu đen bị chém ra ba vết nứt thật nhỏ.

Gợn sóng cấm chế màu đen sáng lên mãnh liệt, chỗ bị nứt có từng sợi hắc khí lượn lờ, mắt thấy liền muốn khép lại. Nhưng vào thời khắc này, ba đạo xiềng xích óng ánh từ giữa thần hồn bắn nhanh ra, cắm lên ba vết nứt, đúng là Thần Niệm Chi Liên.

Gợn sóng cấm chế màu đen chớp động hắc quang, kiệt lực lấp đầy ba chỗ bị tổn hại, bất quá Thần Niệm Chi Liên cực kỳ vững chắc, mặc cho cấm chế màu đen trùng kích thế nào cũng không thể lấp kín lại được.

Không chỉ như thế, ba đầu Thần Niệm Chi Liên còn nở rộ từng đợt tinh quang, vặn vẹo không thôi, ý đồ mở rộng ba chỗ nứt ra.

Hắc quang và mũi nhọn ánh sáng đan vào trùng kích giằng co với nhau, khiến cho khu vực thần thức hải Hàn Lập loạn thành một mảnh.

Hàn Lập thấy tình hình này, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lần nữa nhắm mắt lại, vận chuyển lực lượng thần thức cùng dược lực Vạn Hồn Thảo, tiếp tục trước sau giáp kích gợn sóng cấm chế màu đen...

Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt đã qua một ngày một đêm.

Trong nhà lao âm u, toàn bộ cơ thể Hàn Lập vẫn như cũ nghiêng dựa vào tường, không nhúc nhích chút nào, nhưng tình huống trong đầu hắn lại tựa như mặt biển sóng to gió lớn, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Gợn sóng cấm chế màu đen bây giờ thình lình đã phá vỡ hơn mười đường nứt, từng đường nứt đều cắm một sợi Thần Niệm Chi Liên vào và không ngừng vặn vẹo.

Lực lượng thần thức Hàn Lập, còn có dược lực Vạn Hồn Thảo trước sau không ngừng trùng kích cấm chế màu đen này.

Nhìn kỹ có thể thấy tầng cấm chế này đã ảm đạm hơn nhiều so với trước, vả lại đang kịch liệt rung động lắc lư, nhưng vẫn như cũ một mực cố thủ tại đó, cũng không triệt để bị phá vỡ.


Lúc này, đầu Hàn Lập cũng đã gục xuống, sắc mặt đã mơ hồ trắng bệch, thỉnh thoảng có từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.

Một ngày một đêm liên tục đánh sâu vào, lực lượng thần thức trong đầu hắn tiêu hao thật lớn, dược lực Vạn Hồn Thảo cũng đã tiêu hao quá nửa, hiển nhiên duy trì liên tục loại trạng thái này sẽ không được bao lâu nữa.

"Không hổ là phong ấn của tu sĩ Đại La cảnh, không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi!"

Hàn Lập nghĩ đến đây, mãnh liệt cắn răng một cái, hơn mười sợi Thần Niệm Chi Liên trong đầu chỉ thoáng một cái toả sáng hào quang, đồng thời điên cuồng vũ động, giống như hơn mười đầu xúc tu, mãnh liệt xé rách về bốn phương tám hướng.

Gợn sóng cấm chế màu đen run rẩy kịch liệt, vết nứt lập tức bị xé nứt ra một chút, hắc quang cũng tản mát ra.

"Nứt ra cho ta!"

Hai mắt Hàn Lập đỏ tươi một mảnh, trong lòng điên cuồng hét lên một tiếng, lực lượng thần thức trong đầu lập tức như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, cuồng mãnh đến hướng Thần Niệm Chi Liên.

Hơn mười sợi Thần Niệm Chi Liên kẹt trong vết nứt cấm chế nhao nhao sáng ngời, lại thô to thêm vài phần, lần nữa cố sức xé ra.

Hắc khí bên ngoài do Vạn Hồn Thảo biến thành ngưng tụ cuồn cuộn, biến thành hai đại thủ màu đen, một phát bắt được gợn sóng cấm chế màu đen, mãnh liệt kéo một phát.

Gợn sóng cấm chế màu đen lần nữa run lên, phát ra trận trận thanh âm nứt vỡ như tiếng tơ lụa bị xé, vết nứt lại lớn ra thêm vài phần, cả cấm chế thoạt nhìn so với trước đây mỏng manh hơn vài phần, nhưng cũng không có dấu hiệu tan vỡ nào, vẫn còn một mực thủ vững.

"Niệm Kiếm Quyết!"

Trong lòng Hàn Lập điên cuồng hét lớn một tiếng, lực lượng thần thức còn lại trong đầu trong khoảnh khắc hóa thành một thanh kiếm quang óng ánh, sau đó hướng về một chỗ, một hồi đan vào ngưng tụ biến thành một đạo kiếm ảnh óng ánh cự đại.

Kiếm ảnh mơ hồ một cái, trảm lên gợn sóng cấm chế màu đen.

"Két "

Gợn sóng cấm chế màu đen lập tức bị xé nứt ra một cái lỗ hổng thật lớn, rốt cuộc chống đỡ không nổi, sau một tiếng trầm đục triệt để bạo liệt ra, tiêu tán vô tung.

Hầu như cùng lúc dó, dược lực Vạn Hồn Thảo cũng đã không nhiều lắm, bị gợn sóng cấm chế màu đen xông lên cũng triệt để phiêu tán.


Thân thể Hàn Lập căng thẳng chợt buông lỏng, miệng há lớn thở dốc, lực lượng thần thức trong đầu lúc này đều đã tiêu hao sạch sẽ, trước mắt biến thành màu đen, hầu như muốn bất tỉnh.

Một ngày một đêm trùng kích đã dùng hết tinh lực toàn thân hắn, nhưng cuối cùng đã phá vỡ một cấm chế, làm trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn.

"Không được, không được mê man." Hàn Lập cắn chặt răng giúp cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, chậm rãi thổ nạp hô hấp.

Thời gian trôi qua từng chút, trọn vẹn qua một hai canh giờ, lực lượng thần hồn trong đầu hắn vốn đã hao hết mới khôi phục được một chút, tuy còn lâu mới khôi phục hoàn toàn nhưng tối thiểu trước mắt không biến thành từng trận màu đen nữa.

Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, thúc giục thần thức dò xét các khu vực khác trong cơ thể.

Lúc trước tuy rằng hắn có thể cảm ứng tình huống các nơi trong cơ thể, nhưng cuối cùng không kịp sử dụng thần thức để dò xét kỹ càng.

Kết quả sau khi điều tra một chút, trong lòng của hắn lại trầm xuống.

Những khu vực khác trên người hắn tuy rằng cũng bị lực lượng cấm chế giam cầm, nhưng cũng không mạnh mẽ, chỉ là bị sát lôi cấm chế trong đan điền ảnh hưởng, chỉ cần có thể phá giải cấm chế trong đan điền, khu vực khác lập tức có thể giải quyết dễ dàng.

Chỉ là sát lôi cấm chế trong đan điền lợi hại vượt xa hắn dự đoán lúc trước, vượt xa gợn sóng cấm chế màu đen trong đầu có thể so sánh, mặc dù có Giải Đạo Nhân tương trợ, chỉ sợ cũng khó có thể phá giải.

Hàn Lập chau mày, ý niệm trong đầu nhanh quay ngược trở lại, tìm kiếm phương pháp phá giải sát lôi cấm chế.

Vào thời khắc này, một hồi tiếng bước chân từ xa truyền đến.

Sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức thu hồi thần thức, đồng thời cúi đầu xuống.

Chỉ thấy xa xa ở cửa thông đạo tầng chín, hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện ở chỗ đó, không phải ai khác, chính là đại hán áo xám Âm Thiện cùng thiếu nữ U Lạc.

Hàn Lập dùng khóe mắt liếc nhìn lướt qua U Lạc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn cảm thấy cử chỉ nàng này có chút kỳ quái, nhất là bản thân nàng đã đưa đan dược cho đại hán kia, hắn mới có thể có một loạt cử động tự cứu lấy mình, nhưng mục đích thật sự của nàng là gì, chẳng lẽ lại không biết điểm này?


Chẳng lẽ nàng này dụng tâm kín đáo, còn có mục đích gì đó không cho ai biết, hoặc là Cửu U Vực Chủ kia còn có âm mưu gì?

Đang cân nhắc, Hàn Lập rủ đầu xuống thấp hơn, lực lượng thần thức trong đầu nội liễm đến cùng một chỗ, không tản mát ra một chút chấn động thần thức nào.

"Đã có một tên tỉnh rồi à" U Lạc đảo mắt qua phòng giam bốn người Thạch Xuyên Không, cuối cùng rơi vào trên thân Hàn Lập, trong mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, tùy ý nói.

"Thần hồn tu sĩ Nhân tộc này tựa hồ rất cường đại, hôm qua cũng đã thanh tỉnh. Đương nhiên cũng may mắn nhờ có Thiên Âm Tốc Hồn Đan của U Lạc cô nương, nếu không hắn cũng giống như đầu heo mê man đến mười ngày nửa tháng mới có thể tỉnh lại?" Đại hán áo xám liếc nhìn Hàn Lập, nói ra.

"A, bốn ngày đã tỉnh lại, thần hồn xác thực cường đại vô cùng. Bốn người khác hôm nay cũng phải làm cho tỉnh lại, thời gian không còn nhiều lắm, Vực Chủ lão nhân gia người vẫn đang chờ đấy. Ngươi đi đút thuốc, ta sẽ giúp ngươi một chút." U Lạc gật đầu nhẹ, lập tức khuôn mặt ngưng lại nói.

Đại hán áo xám lên tiếng đáp ứng, bấm niệm pháp quyết mở ra phòng giam Bách Lý Viêm, lấy ra một quả Thiên Âm Tốc Hồn Đan đút cho Bách Lý Viêm ăn.

Hai tay U Lạc quét ngang trước người, năm ngón tay bấm ra một loại pháp quyết cổ quái hoa lan.

Từng đạo hắc mang nổi lên, trong đó xen lẫn từng điểm phù văn màu đen, quay tít một vòng hóa thành một đóa hoa sen màu đen.

Ngón tay U Lạc khẽ động, hoa sen màu đen từ trên tay nàng bắn ra, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một quang điểm màu đen, chui vào trong mi tâm Bách Lý Viêm.

Trên đầu Bách Lý Viêm lập tức nở rộ đạo đạo hắc mang, chiếu làn da y cũng thành một màu đen.

Bên trong hắc mang hiện ra một hư ảnh nữ tử chân trần dung mạo ung dung, mặc hà y, ngồi trên đài sen, gương mặt tươi cười, làm cho người ta một loại cảm giác yêu thương vạn vật, giống như mẹ của vạn vật.

Hư ảnh nữ tử mờ ảo nhấc cánh tay lên, bàn tay khẽ vuốt lên đầu Bách Lý Viêm, trong miệng thì thào gì đó, phảng phất như mẫu thân đang thức tỉnh hài tử.

Trên đầu Bách Lý Viêm lập tức hiện ra từng đạo rung động màu đen, khuếch tán ra chung quanh.

Hư không phụ cận rung động ông ông mãnh liệt, mơ hồ có thể nghe được một ít tiếng ngâm xướng Phạn âm.

Sau một khắc, thân thể Bách Lý Viêm run lên bần bật, chậm rãi mở mắt ra.

Hư ảnh nữ tử lóe lên phiêu tán, hắc mang trên đầu Bách Lý Viêm tản mát ra cũng theo đó biến mất.

Trong phòng giam kế bên, Hàn Lập nhìn thấy một màn này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Dù xem U Lạc cô nương gọi hồn chú bao nhiêu lần, cũng làm cho người xem cảm thấy không đủ, nghe nói dù là người đã vẫn lạc, chỉ cần tử vong không quá ba ngày, thi thể vẫn còn bảo tồn, hơn nữa hồn phách không bị đánh tan, đều có thể thông qua thuật này phục sinh, không biết có đúng không?" Trong mắt đại hán áo xám hiện ra vẻ khâm phục, mở miệng hỏi.


"Người kế tiếp." U Lạc tản đi hắc mang trong tay, cũng không trả lời câu hỏi của đại hán áo xám, thần tình lãnh đạm nói.

"Đúng, tại hạ lắm mồm." Đại hán áo xám ngượng ngùng cười cười, vội vàng quay người đi ra rồi mở phòng giam Hồ Tam, cho y ăn một quả Thiên Âm Tốc Hồn Đan.

Hai tay U Lạc bấm niệm pháp quyết, lần nữa thi triển hồn chú, Hồ Tam rất nhanh cũng mở mắt ra.

Đại hán áo xám cùng U Lạc lại làm tiếp, đồng dạng cũng gọi Ma Quang cùng Thạch Xuyên Không tỉnh lại.

"Âm Thiện chủ quản, chuyện kế tiếp cần phải giữ bí mật, chắc ngươi cũng biết phải làm sao cho thỏa đáng." U Lạc nhìn về phía đại hán áo xám, ngữ điệu ngưng trọng nói ra.

Đại hán áo xám khẽ giật mình, lập tức gật đầu nhẹ, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Ngoại trừ phòng giam năm người Hàn Lập, tất cả phòng giam chung quanh nổi lên đạo đạo hắc quang, hình thành một màn sáng màu đen che khuất lại.

"Ta đã mở ra cấm chế ở các phòng giam khác, các ngươi từ từ nói chuyện, sau đó lại gọi ta là được." Đại hán áo xám mở miệng nói ra một câu, dứt khoát quay người đi ra bên ngoài.

Ngay lúc gã quay người, U Lạc nhanh như tia chớp đưa tay điểm một cái vào hậu tâm đại hán áo xám, một đạo hắc mang như điện bắn ra, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể đại hán.

Đại hán áo xám đột nhiên biến sắc, nhưng không kịp làm gì thì trên đầu gã lóe lên một đoàn hắc mang.

Trên mặt đại hán lộ vẻ kinh sợ, thần tình trong nháy mắt ngưng kết, toàn bộ cơ thể vẫn không nhúc nhích, tựa hồ bị thi pháp chế trụ.

Năm người Hàn Lập nhìn thấy một màn ngoài dự đoán này, sắc mặt tất cả đều biến đổi nhìn về phía U Lạc.

U Lạc thu tay lại, chậm rãi đi đến trước phòng giam Hàn Lập, phất tay mở lao lồng đi vào.

"Nghe các ngươi vừa nói chuyện, tựa hồ các hạ muốn chúng ta làm một chuyện, không biết là chuyện gì?" Hàn Lập gượng người đứng lên, nhìn thẳng thiếu nữ trước mắt, mở miệng hỏi.

U Lạc nhìn Hàn Lập, chợt bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Một đạo bạch quang sáng như tuyết bắn ra, vòng quanh Hàn Lập một cái.

Vài tiếng đứt giòn vang lên, gông xiềng trên người hắn bị cắt thành vô số đoạn, rơi trên mặt đất.

"Rốt cuộc các hạ là người nào, đây là ý gì?" Hai con ngươi Hàn Lập dừng ở trên thân U Lạc, chậm rãi hỏi.

"Ngươi không nhận ra ta sao?" U Lạc tự nhiên mỉm cười, hỏi như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận