Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ nhận ra tên này dưới trướng của ta?" Đại La Cửu U tộc híp hai mắt lại, liếc nhìn Hàn Lập biến thành Cự Viên, chậm rãi nói ra.

"Ngươi đã làm gì hắn?" Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, hỏi.

"Quả nhiên ngươi nhận ra... Lại nói tiếp, hắn cũng không may mắn như hai tên dưới cầu kia, đến đây đã bị Không Gian Chi Lực xé rách, ta chỉ nhặt được thi thể, cải tạo thêm chút mà thôi. Bây giờ hắn có chút cô đơn lạnh lẽo, ta đang định tìm bạn cho hắn đấy!" Đại La Cửu U tộc tỏ vẻ bất đắc dĩ, hai tay giơ lên nói.

"Vậy mà vẫn lạc..." Hàn Lập hơi ngẩn ra, thì thào.

"Kỳ thật ngươi cũng không cần phải khổ sở như vậy, bởi vì rất nhanh ngươi sẽ giống hắn, trở thành thuộc hạ dưới trướng ta! Thế nào, nghe vậy có phải hưng phấn hay không?" Đại La Cửu U tộc đột nhiên cười to điên cuồng, nói.

Gã vừa dứt lời, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên từ dưới đất truyền đến!

Trong hỏa trì Nghiệp Hoả màu đen đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt một hồi giống như sóng biển, tiếp đó nhấc lên một đạo sóng lửa cự đại, che mất nửa người Hàn Lập vào trong.

Hàn Lập cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm gấp trăm lần so với trước đây bao bọc thân thể hắn lại, trong chớp nhoáng này, tâm thần vốn thông qua Luyện Thần Thuật cưỡng ép củng cố lại đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động hầu như không thể nào áp chế được, trong lòng giống như có vô số con ngựa hoang thoát khỏi dây cương lao nhanh về bốn phía, đánh thẳng vào thần hồn hắn.

Một cỗ sóng nhiệt cực nóng bao bọc thần hồn lại, hung hăng thiêu đốt.

Hắn miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh, không hề đứt đoạn thúc giục Luyện Thần Thuật, nhưng trong lòng rất là hoảng sợ.

"Chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ, thần hồn lại cường đại như thế, thật là có ý tứ. Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể chèo chống được bao lâu?" Đại La Cửu U tộc chắp tay sau lưng, trên mặt đăm chiêu nói.

Hàn Lập vừa gắt gao bảo vệ chặt tâm thần, đồng thời ra sức chèo chống hắc sắc cự ấn đè ép, sắc mặt đã trắng bệch một mảnh, mặt ngoài hai tay lông xù đã nổi lên từng sợi gân giống như gân rồng, trong cơ thể càng truyền ra một hồi thanh âm ken két.


Nhưng tâm tư hắn vận chuyển như điện, ánh mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên thấy phía dưới Hỏa Trì có hai đạo nhân ảnh vọt lên, một người trong đó đúng là Ma Quang.

Bất quá, tình cảnh Ma Quang lúc này có chút không ổn, bộ dạng rất chật vật.

Gã đang bị một thiếu nữ thân cao chưa đến một nửa thân hình gã, một tay khóa yết hầu từ dưới hoả trì Nghiệp Hỏa bay lên.

Nhưng trên mặt gã lại mang theo tia mỉm cười, cũng không biết là có chỗ dựa vững chắc, hay là đang cố gắng trấn định.

Hàn Lập đưa mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy được bóng lưng thiếu nữ, trên vai khoác một kiện áo choàng nửa người màu tinh hồng, rất khác với những Cửu U tộc nhân mặc màu xám trắng hoặc đen, nhìn thập phần chói mắt.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, thân hình hai người vừa rời khỏi Nghiệp Hỏa trì không bao lâu, trên thân Ma Quang liền loé lên ô quang mãnh liệt, thân hình hơi mơ hồ, định hóa thành khói đen tản ra khắp nơi. Nhưng cổ tay thiếu nữ cầm lấy cổ gã cũng theo đó sáng lên một vòng quang văn màu đỏ sậm, từ trong tán phát ra trận trận chấn động hết sức kỳ lạ, vậy mà lại có thể ngăn cản gã hư hóa.

Thân hình thiếu nữ treo trên bầu trời, sau đó ở giữa không trung chuyển hướng bay thẳng đến đầu cầu bên này đáp xuống.

Ma Quang bị thiếu nữ túm trên tay, trên mặt lại không có vẻ gì sợ hãi, vẫn tỏ vẻ vui vẻ không sao cả. Thiếu nữ tựa hồ rất là bất mãn với bộ dạng này của gã, tay quất một cái tát vào mặt gã.

"Răng rắc" một tiếng giòn vang.

Đầu Ma Quang lập tức nghiêng về một bên, giống như cổ đã bị thiếu nữ kia bẻ gảy.

Thiếu nữ thấy thế, tiện tay ném gã xuống đất, hai tay kết xuất một cái pháp ấn cổ quái tối nghĩa, "Đùng" một tiếng, đánh vào trên trán Ma Quang.

Một cỗ khói xanh bốc lên, chỗ mi tâm Ma Quang lập tức nổi lên một chữ "Cấm" đỏ thẫm.

Khôi lỗi sừng trâu đứng sau lưng Đại La Cửu U tộc lập tức đi lên trước vung tay lên, xiềng xích màu đen quấn trên cánh tay lập tức như Linh xà thò ra, hắc quang lóe lên liền trói Ma Quang lại.


"Đa tạ U Lạc cô nương tương trợ." Ánh mắt Đại La Cửu U tộc chớp lên, nói với thiếu nữ.

"Âm Quát, để ngươi trấn thủ La Sinh khu, lại để người đột phá đến tận đây, ngươi thật đúng là có bản lĩnh." Thiếu nữ không để ý chút nào lời cám ơn của y, lạnh lùng nói ra.

Âm Quát nghe vậy, gượng cười vài tiếng, cũng không có mở miệng phản bác.

"Còn những tên này, cũng muốn ta ra tay thu thập hả?" Thiếu nữ tên là U Lạc chắp tay sau lưng, xoay người lại, cười khẩy nói.

Thiếu nữ này thập phần tương tự nhân tộc, làn da trắng nõn, dung mạo có chút thanh tú, chỉ là giữa mi tâm có một lân phiến màu đen giống như con mắt nằm dọc, phía dưới mí mắt cũng sinh ra vài đạo ấn ký màu tinh hồng, thoạt nhìn rất phong tình vạn chủng.

Hàn Lập chú ý tới, đồng tử thiếu nữ cũng không phải là màu xám trắng, mà là màu xanh đen thập phần tương tự với nhân tộc, trong lòng lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ nàng không phải người Hôi Giới?

"Như thế nào Chân Linh Tiên Giới lại tiến vào đây?" U Lạc thấy hóa thân Cự Viên của Hàn Lập, dừng lại một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, đôi lông mày nhíu lại hỏi.

"Bất quá là một nhân tộc có chút huyết mạch Chân Linh mà thôi, cũng không nhọc U Lạc cô nương xuất thủ." Âm Quát thản nhiên nói.

Thiếu nữ nghe vậy không nói gì, một bộ dạng từ chối cho ý kiến.

"Nhóm nhân tộc các ngươi ngược lại là rất có ý tứ, đủ cho ta nhìn ngắm một hồi rồi." Âm Quát cũng không tiếp tục để ý thiếu nữ nữa, dời ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, nói ra:

Dứt lời, gã vung tay lên, ấn vuông bị Hàn Lập gắt gao chống đỡ lóe lên ô quang, bốn chữ ấn văn "Bao La Vạn Tượng" đại thịnh huyết quang, sức nặng lại bạo tăng, trùng trùng điệp điệp đè ép xuống dưới.

Trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng kêu đau đớn, Chân Ngôn Bảo Luân bỗng nhiên thu hồi vào trong cơ thể, toàn lực thúc giục nghịch chuyển chân luân, thân hình bên trong lực lượng giam cầm kỳ dị từ phía dưới ấn vuông khó khăn vọt ra.


Hắn không lựa chọn thối lui ở cửa vào cây cầu mà bỗng nhiên biến đổi phương hướng, toàn lực bắn nhanh về hướng cửa thông đạo Nghiệp Hỏa.

"Càn rỡ! Chạy đi đâu?" Âm Quát khẽ quát một tiếng, tay áo vung lên mãnh liệt.

Đáy Nghiệp Hỏa trì chấn động kịch liệt, tiếp đó từng đám cột đá đen kịt từ trong vọt mạnh ra, lao ra chắn trước người hắn.

Hàn Lập dưới tình thế cấp bách, cổ tay vặn chuyển, chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hợp lại làm một, bên trong tích góp từng chút Ích Tà Thần Lôi không giữ lại mà tuôn ra mãnh liệt, trảm nhanh về phía trước.

"Ầm"

Vô số đạo lôi điện màu vàng ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một đạo quang điện màu vàng cự đại, từng trận thanh âm nổ đùng, phá vỡ trùng trùng điệp điệp chướng ngại Nghiệp Hỏa, kích động lên cỗ kiếm khí phong bạo, trùng trùng điệp điệp trảm lên cột đá màu đen phía trước.

Liên tiếp thanh âm nổ "Ầm ầm ầm" vang lên, cột đá màu đen nhao nhao bạo liệt ra.

Thân ảnh Hàn Lập không dừng lại chút nào, từ giữa sóng khí xuyên qua, thẳng đến thông đạo Nghiệp Hỏa, mắt thấy sẽ chui vào trong đó.

Đáng tiếc lại không như mong muốn, vào lúc này một đạo hắc ảnh chớp hiện, nhanh hơn một bước chắn trước người hắn.

Đúng là Âm Quát!

Chỉ thấy gã tung ra một chưởng nhìn như chậm nhưng lại rất nhanh, trong lòng bàn tay giống như có hấp lực, liền kéo lấy cổ áo Hàn Lập, tay kia cầm lấy ấn vuông màu đen lúc trước nhanh như tia chớp ấn xuống trán hắn.

Lúc này Hàn Lập tính gọi ra Chân Ngôn Bảo Luân nhưng đã không kịp, vừa rồi bị một phen giày vò cùng tiêu hao quá độ, bây giờ căn bản ngăn cản không nổi, bị trùng trùng điệp điệp vỗ vào trên trán.

Hắn cảm thấy toàn thân như bị điện giật, truyền đến một hồi cảm giác chết lặng, Tiên Linh Lực vận chuyển liền bị phong tỏa, toàn bộ cơ thể không còn nửa điểm khí lực, căn bản không thể động đậy.

Âm Quát cầm lấy hắn quay trở về, bên kia Thạch Xuyên Không cũng đã kiệt lực bị bắt, chỉ còn một mình Bách Lý Viêm ác chiến với Tô Lưu đã biến thành Khôi Lỗi Thái Ất.

U Lạc một mực yên lặng đứng xem cuộc chiến thấy thế, tranh thủ đúng thời cơ đột nhiên ra tay đánh lén, Bách Lý Viêm vốn đã yếu thế, sau khi thiếu nữ gia nhập đánh lén tự nhiên càng không tốt, liền bị bắt giam.

Trong lòng Hàn Lập lập tức cảm giác như chìm xuống đáy cốc.


Tuy trong lòng hắn đã có dự tính tình huống xấu nhất, nhưng đối mặt đối thủ cấp bậc Đại La, ba gã tu sĩ Thái Ất Ma Quang, Hồ Tam cùng Bách Lý Viêm cùng hai tu sĩ Kim Tiên đỉnh phong là hắn và Thạch Xuyên Không liên thủ, vậy mà ngay cả một khắc đồng hồ đều chống không lại, toàn quân bị diệt.

Trong lòng của hắn càng nghi hoặc, tu sĩ Đại La tọa trấn La Sinh khu này vì sao lại đến cực nhanh như thế? Cho dù bọn hắn phát động cấm chế Hỏa Trì, cũng không thể đến nhanh như vậy, trừ phi là trước đây bọn hắn đã bị phát hiện.

Chẳng lẽ lúc trước ngụy trang đã bị khám phá từ sớm?

Điều này không có khả năng, không nói Ngọc Tiêu Hồ Vĩ kia hàng thật giá thật, mà Ma Quang vốn là thân thể Thái Ất Hôi Tiên, Bách Lý Viêm lại bị Nghiệp Hỏa quấy nhiễu, coi như là một nửa Hôi Tiên Thái Ất cảnh, khí tức trên thân hai người đủ để dọa người, nếu không Hàn Lập cũng sẽ không để bọn họ giả trang Cửu U tộc nhân.

"Lúc trước đấy... Lẻn vào, rõ ràng không có bao nhiêu... sơ hở, ngươi là... Như thế nào phát... hiện chúng ta?" Toàn thân Hàn Lập chết lặng, đầu lưỡi có chút cứng đờ hỏi.

"Nhìn ngươi thành thật như vậy, ta liền phát thiện tâm khó có được nói cho ngươi biết. Thủ vệ nơi đây cũng không phải đều là U Nô, mà trong đó có một tên là Khôi Lỗi của ta." Âm Quát liếc mắt nhìn hắn, chép miệng nói như thế.

"Vẫn do chủ quan..." Hàn Lập im lặng, trong lòng thở dài một tiếng.

Vào lúc này, Âm Quát nhấc tay trái lên, vỗ về hướng mọi người một cái.

Một tia chớp màu đen từ lòng bàn tay gã bắn ra, "Phanh" một tiếng bạo liệt ra, hóa thành vô số phù văn màu đen nhanh chóng vô cùng chui vào trong cơ thể đám người Hàn Lập.

Hàn Lập cảm thấy đan điền dưới bụng đau đớn một hồi như bị kim đâm, trong lòng kinh hãi, cố gắng chịu đứng, trên trán nổi lên gân xanh, vội vàng dò xét đan điền.

Chỉ thấy trong Đan Điền hắn bây giờ chớp động hôi quang, lăng không lơ lửng từng đạo lôi ti màu đen, bao phủ Nguyên Anh vào trong.

Những lôi ti màu đen này tản mát ra một cỗ lực lượng pháp tắc khó hiểu, sau khi Nguyên Anh bị lôi ti giam cầm, Tiên Linh lực trong cơ thể lập tức bị ngưng kết triệt để, dường như bị đông kết lại, không cách nào vận dụng mảy may.

Không chỉ như thế, cỗ lực lượng pháp tắc này còn khuếch tán ra, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân hắn.

Tệ hại nhất chính là, lúc này thân thể Hàn Lập trở nên mềm nhũn, sử dụng không được bao nhiêu khí lực, thần thức cũng bị giam cầm ở trong đầu, không cách nào tản ra mảy may.

Ma Quang và những người khác đều biến sắc, hiển nhiên tình huống đều giống như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận