Dịch giả: nila32, Cubihu
Trong một khuôn viên rộng rãi tại thành Hắc Thủy trên Tiên giới.
Cốt Diễm tán nhân và Tịnh Minh chân đang đứng cạnh nhau, không ai nói gì.
Khuôn mặt vốn vàng như nến của Cốt Diễm tán nhân lộ vẻ khó chịu. Lệ khí trên thân tỏa ra như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Sắc mặt của Tịnh Minh chân nhân cũng không khá hơn là bao. Sau một lúc lâu, y mới chậm rãi nói ra: “Cũng không biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Không chỉ Linh Anh kiếm phù của ta không làm gì được hắn, ngay đến Diêm huynh…”
Nói đến đây, y không nhịn được thở dài một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm.
“Thật không nghĩ tới, Hoàng Cân Đạo Tương có thực lực xấp xỉ Huyền Tiên của ta lại bị một gã trích tiên đánh bại!” Cốt Diễm tán nhân vốn đang tiếc hận nghe vậy nghiến răng thốt ra.
Lần này, lão không tiếc trả giá phá vỡ không gian, tạm thời mở ra thông đạo gửi xuống một hạt mẫu đậu. Nào ngờ không lâu sau đó lại mất liên hệ với nó, điều này khiến lão tiếc đến hộc máu.
“Xem ra, nếu không phải tin tức của Thập Phương Lầu có vấn đề thì Hàn Lập này đã gặp cơ duyên đặc biệt gì đó nên đã khôi phục thực lực vốn có. Chỉ là nếu như vậy, tông môn của ta và đạo hữu ở hạ giới e rằng sẽ gặp phiền toái. Phải mau chóng nghĩ ra biện pháp mới được.” Tịnh Minh chân nhân nghĩ đến gì đó, cất giọng trầm ngâm.
“Hừ, việc này không thể cho qua đơn giản như vậy!” Ánh mắt Cốt Diễm tán nhân càng thêm âm trầm.
…
Linh Hoàn Giới, Cảnh Nguyên Quan.
Hạp Sơn đạo nhân nhìn thấy Hàn Lập lạnh lùng bước tới, thân thể không khỏi xiết lại, thịt mỡ toàn thân đều khẽ run lên.
Nếu không vì cấm chế vây khốn, y đã sớm bỏ chạy giống đám đệ tử kia, thậm chí bỏ chạy nhanh hơn.
Hàn Lập dừng lại, quan sát Hạp Sơn một chút sau đó nhấc tay chỉ tới mi tâm đối phương.
“Hàn tiền bối tha mạng! Vãn bổi đều chỉ phụng mệnh làm việc, thật sự có chút bất đắc dĩ.” Hạp Sơn mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng, gấp gáp kêu lên.
“Ngươi nói bản thân phụng mệnh của ai?” Hàn Lập nhíu mày, đình chỉ động tác trên tay, cười nhạt rồi hỏi.
“Mọi chuyện vừa qua đều là phụng mệnh Tổ sư trên thượng giới, nếu không vãn bối nào dám làm chuyện đại nghịch như vậy.” Hạp Sơn đạo nhân không chút nghĩ ngợi, vội vàng đáp.
“Lão tổ của Cảnh Nguyên Quan các ngươi vì sao lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, chẳng lẽ lão quen biết ta?” Hàn Lập tiếp tục hỏi.
“Điều này… Theo lời tổ sư, vừa có một tổ chức bí ẩn trên Tiên giới treo giải thưởng cho người bắt được tiền bối. Phần thưởng phong phú đến mức một tiểu tu sĩ như ta có thể tưởng tượng. Cốt Diễm lão tổ của Thiên Quỷ Tông biết đươc tin này, bèn tới dụ dỗ lão tổ bổn môn, mới dẫn đến cơ sự này… Thật sự oan uổng.” Hạp Sơn suy nghĩ một chút, vội vàng đáp.
“Oan uổng? Ngươi nói đơn giản quá đấy! Cốt Diễm tán nhân nhận được lệnh truy nã, chẳng lẽ Tịnh Minh chân nhân nhà các ngươi không biết được chắc?” Hàn Lập cười lạnh một tiếng sau đó cất giọng châm chọc.
Hạp Sơn đạo nhân cứng họng nhưng vẫn cố gắng đối đáp: “Có lẽ hai lão tổ cùng nhau định ra kế sách, hậu bối như tiểu nhân thật sự không rõ lắm chi tiết trong đó. Mệnh lệnh của lão tổ, vãn bối mặc dù muốn đối nghịch với người cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi.”
Hàn Lập nghe vậy nhưng vẫn im lặng. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn mơ hồ đã có suy đoán.
Hạp Sơn đạo nhân thấy họ hàn trầm mặc không nói, cho là hắn đang do dự có nên lấy mạng của mình hay không vì vậy càng thêm sợ hãi bèn cắn răng nói:
“Tiền bối thần thông cái thế, Hạp Sơn ta từ nay về sau nguyện nhận người làm chủ. Tất cả tài liệu đan dược đều dâng tặng tiền bối. Về sau, toàn bộ Cảnh Nguyên cũng suy người làm chủ, để mặc tiền bối sử dụng…”
“Nhận ta làm chủ… Ngươi cũng là kẻ thức thời.” Hàn Lập thoáng chút sững sờ, trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Lấy tính cách của hắn, sự tình đã đến nước này, hắn vốn không định lưu lại tính mạng cho đối phương. Nào ngờ còn chưa sưu hồn, vị Đại Thừa kỳ này đã thành thật khai báo hết thảy, hơn nữa còn tự nguyện nhận hắn làm chủ. Kể từ đó giảm đi không ít phiền toái.
Dù sao bản ý của Hàn Lập cũng không muốn nhấc lên phong ba quá lớn tại Linh Hoàn Giới nho nhỏ này.
Nói đi cũng phải nói lại, ở Linh Giới trước kia, hắn từng gặp qua không ít tu sĩ Đại Thừa nhưng chưa có ai giống với Hạp Sơn đạo nhân trước mặt. Người này khiến hắn nhớ đến một vị cố nhân trước kia là ‘Tôn nhị cẩu’.
“Đa tạ đại ân của tiền bối!” Hạp Sơn đạo nhân thấy Hàn Lập không có ý cự tuyệt bèn cất giọng cung kính.
“Ta không có hứng thú với Cảnh Nguyên Quan các người, cũng lười làm chuyện đập tổ cướp trứng. Ngày sau chỉ cần nghe ta dặn dò, thay ta làm chút sự tình là được. Có điều trước đó, ta muốn thiết hạ một ít cấm chế.với ngươi.” Hàn Lập khoát tay áo nói ra.
Dứt lời, hắn thẳng một tay, trong miệng tụng niệm chú ngữ gì đó. Năm ngón tay chợt sáng bừng lên. Từng đám tinh ti theo đầu ngón tay kéo dài ra, phiêu đãng giữa không trung.
Khi Hàn Lập dựng tay lên, số tinh ti này lập tức trở nên thẳng tắp dị thường.
Hạp Sơn đạo nhân nhìn thấy cảnh này, thân thể lập tức run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt nhưng vẫn bày ra tư thế mặc người xử lý.
Ánh mắt Hàn Lập có chút hài lòng. Bàn tay mở ra, tinh ti theo đó bắn ra nhằm thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Khi tinh ti nhập vào cơ thể, Hạp Sơn đạo nhân chỉ cảm thấy thức hải đau đớn như bị kim châm khiến y không nhịn được kêu lên khe khẽ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, y không phản kháng chút nào.
“Đám tinh ti này do Thần niệm của ta biến thành, đã gieo vào sâu trong thần hồn của ngươi. Ngày sau nếu ngươi dám có nửa điểm dị tâm, chỉ cần một ý niệm của ta cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán. Ngươi rõ rồi chứ?” Hàn Lập vung tay lên, thu hồi ngân diễm trước người sau đó từ tốn nói ra.
“Vãn bối hiểu rõ. Ngày sau nhất định dốc sức hầu, tuyệt đối không dám hai lòng!” Hạp Sơn đạo nhân từ dưới đất bò dậy, cúi đầu tỏ vẻ phục tùng.
“Không cần bày tỏ lòng trung thành nữa, mau nói cho ta biết trận pháp câu thông với Tiên giới nằm ở nơi nào?” Hàn Lập dứt khoát nói sang chuyện khác.
“Tất cả đều ở phía sau Kính Thiên Phong, vãn bối sẽ dẫn người đi.” Hạp Sơn đạo nhân trả lời không chút do dự.
Giữa bầu trời cao, hai đạo hồng quang bay vút lên. Một trước một sau bay về phía xa.
Không bao lâu sau, Cảnh Nguyên Quan vốn đã khôi phục sự yên tĩnh bỗng truyền đến hai tiếng ầm vang, trước sau không đến một nén nhang.
Cảnh tượng này khiến không ít đệ tử vừa mới trở lại tông môn lần nữa hồn vía lên mây. Nhưng ngoại trừ hai tiếng nổ lớn, không còn dị tượng gì khác nên họ cũng cảm thấy an tâm.
Dù sao, một đêm vừa qua, quá nhiều sự tình đã phát sinh. Hơn một phần ba Cảnh Nguyên Quan đã bị thay đổi hoàn toàn. Thái Thượng Đại trưởng lão không rõ tung tích, còn việc gì không thể xảy ra nữa đây.
Sau chừng nửa canh giờ, sâu trong một ngọn núi ở Cảnh Nguyên Quan, hai thân ảnh một béo một gầy từ xa bay tới, trực tiếp tiến vào đại điện.
Trung tâm đại điện có một bình đài bạch ngọc, phía trên khắc rõ từng vòng minh văn phức tạp, rõ là một tòa pháp trận.
“Đây là Truyền tống trận đến Thiên Quỷ Tông?” Hàn Lập quay đầu lại nhìn pháp trận trước mặt rồi hỏi.
“Vâng. Nơi này thông đến tận núi Hắc Phong của Thiên Quỷ Tông. Dù không thể tiến vào khu vực hạch tâm của họ những cũng đã vào đến sơn môn.” Hạp Sơn vội đáp.
“Vừa hay, ngươi hãy theo ta một chuyến.” Hàn Lập nghe vậy cười nói.
“Vâng!”
Tại Tế U Phong thuộc Thiên Quỷ Tông.
Trong đại điện tĩnh mịch, một gã nam tử trung niên mặc trường bào gấm màu đỏ ngồi chủ toạ ở phía trên. Gã có đôi mắt như hoa đào, gương mặt hoà ái nhưng da trắng như tuyết y như người bị bệnh, nhìn qua có vẻ mềm yếu.
Tuy nhiên, giờ phút này, thần sắc trên mặt gã vô cùng khó coi, một tay nắm chặt vào thành ghế, âm thanh khàn khàn nói ra: “Ngày hôm qua, trong Ti Hồn Điện phát hiện ra hồn bài của hai vị Thái Thượng Đại trưởng lão một trước một sau vỡ vụn, thông qua bí thuật để liên hệ nhưng cũng không thấy có tín hiệu trả lời. Đối với việc này, các người thấy thế nào?”
Tuy rằng, hai bên trái phải phía dưới đại điện đường là hơn mười tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ đang ngồi nhưng thần sắc đều ngưng trọng, không nói một lời.
Trong điện lặng ngắt như tờ, hoàn toàn tĩnh mịch.
Sau một thời gian yên lặng rất lâu, rốt cuộc một Đại hán râu quai nón không nhịn được đứng lên nói: "Tông chủ, nhất định là hồn bài xảy ra vấn đề. Đồng đại trường lão là đệ nhất tu sĩ Linh Hoàn Giới, thử hỏi trong giới này ai có thể làm người vẫn lạc được chứ?"
"Đúng vậy, nhất định là có lầm lẫn ở đâu đó..."Lập tức có người trong điện đồng ý nói theo.
"Phó trường lão, hồn bài này là từ một đám phân hồn cùng một phần tinh huyết của tu sĩ dùng bí thuật luyện chế. Vài vạn năm đến nay đã từng xuất hiện sai sót chưa vậy?" Một gã mặc quần lụa mỏng màu đỏ, dung mạo xinh đẹp như nữ tử đứng dậy, rồi cau mày hỏi ngược lại.
Đại hán râu quai nón nghe vậy ngẩn ra, há hốc miệng định phản bác nhưng lại không biết nói gì.
"Hồn bài chắc chắn là không sai. Nhưng hai người Đồng đại trường lão tuyệt đối không có khả năng đơn giản mà vẫn lạc. Liệu có hay không việc bị một trận pháp đặc thù vây khốn, chặt đứt liên hệ với hồn bài?" Một gã lưng còng trong đám trưởng lão mở miệng nói ra.
"Tông chủ, mặc kệ xảy ra tình huống gì, hai vị Thái Thượng Đại trưởng lão đi Cảnh Nguyên Quan đến nay đều không có tin tức. Vì phòng ngừa tình huống bất thường, chúng ta nên đem tất cả các cấm chế phòng ngự trong tông mở ra, đồng thời mau chóng liên hệ với lão tổ thì mới là hợp lý." Một gã nam tử trung niên có khuôn mặt rõ nét với chùm râu quai nón màu tím đứng dậy, đối diện với nam tử áo đỏ ngồi ở vị trí chủ toạ nói ra.
Gã nam tử dừng việc sờ tay lên trán rồi nói: "Ta cũng đang có ý này, việc mở cấm chế giao cho Lư trưởng lão ngươi đi làm, còn việc liên hệ lão tổ thì ta sẽ..."
Lời nói chưa hết, chợt nghe thấy một tiếng vang lớn "Ầm ầm", toàn bộ đại điện đều bị chấn động.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều cả kinh, đồng thời hơn mười đạo hồng quang cùng một lúc lao ra bên ngoài đại điện phóng tới quảng trường.
Lúc này, trên bầu trời bên ngoài điện hiện lên một màn sáng màu đen bao trùm phạm vi mấy trăm dặm. Đúng là toà đại trận hộ tông của Thiên Quỷ Tông.
Màn sáng bao phủ hơn mười ngọn núi ở dưới, chính là khu vực trung tâm của Thiên Quỷ Tông, hầu như những chỗ quan trọng của tông môn đều ở trên đó.
Chỉ thấy lúc này trên màn sáng màu đen, ánh sáng âm u di động khắp nơi, phù văn tán loạn, lộ ra tình trạng không còn chút vững chắc nào nữa.
Phía bên ngoài màn sáng, một con Kim Mao Cự Viên cao tầm hơn mười trượng đang vung cao tay, chuẩn bị đập xuống màn sàng màu đen đang lung lay sắp đổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...