Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Tiểu Mjnh
Biên: Độc Hành

"Thạch đạo hữu cũng độ Sát Suy chi kiếp sao? Hàn Lập nghe vậy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Kỳ thật mấy trăm năm trước đã bắt đầu rồi, nhưng bị ta dùng bí thuật áp chế xuống, không ngờ lại nổi lên lúc này. Lệ đạo hữu, ngươi đã luyện chế ra Túc Sát Đan rồi sao?" Ánh mắt Thạch Xuyên Không nhìn Hàn Lập, sốt ruột hỏi.

Hàn Lập không nói gì, vung tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một viên đan dược màu đen, mặt ngoài còn ẩn ẩn lượn lờ từng tia hắc khí.

Hai mắt Thạch Xuyên Không sáng lên, bất ngờ đứng dậy, chợt chung quanh cấm chế sáng lên, từ trong đó bay ra một đạo ánh sáng màu bạc, rồi hóa thành một bàn tay màu bạc thật lớn cầm viên đan dược màu đen kia.

Hàn Lập cũng không ngăn cảm, mặc cho bàn tay màu bạc kia nắm lấy viên Túc Sát Đan.

Đại thủ đang muốn thu trở về, chợt dừng giữa không trung.

"Lệ đạo hữu, Thạch mỗ nên dùng vật gì để đổi viên Túc Sát Đan này đây?" Thạch Xuyên Không với một thân sát khí tựa như tâm tình bị kích động, đến cả cánh tay cũng hơi run run, tuy vậy y cũng nhìn Hàn Lập, hỏi.

"Để qua chuyện này rồi hẵng nói, việc cấp bách trước mắt là ngươi hãy luyện hóa viên đan dược này để chặn sát khí trong người ngươi đã, nếu không theo tình cảnh của ngươi lúc này, một khi sát suy bộc phát, sợ là mang đến phiền toái không nhỏ a." Hàn Lập cười nhạt một tiếng nói ra.

"Tốt, vậy thì tại hạ không khách khí nữa." Thạch Xuyên Không nói một tiếng cảm tạ, rồi thu bàn tay lớn màu bạc về, chui vào trong cấm chế màu bạc.

Mặt ngoài Tỳ Bà màu bạc lấp lóe ánh sáng màu bạc, xoay chuyển một vòng.

Hư không chung quanh Thạch Xuyên Không cũng vì vậy mà bắt đầu vặn vẹo, từ đó tuôn ra từng vòng xoáy không gian, cùng cấm chế màu bạc kia tỏa sáng hào quang, bao phủ cả người Thạch Xuyên Không vào bên trong.

Hàn Lập thấy vậy, lông mày nhíu lại, tuy vậy hắn cũng không rời đi, mà tìm một chỗ trong phòng khoanh chân ngồi xuống.

Thời gian trôi qua từng giờ, trong nháy mắt đã qua hơn nửa năm.

Quang mang màu bạc đang quay cuồng chợt tiêu tán, trong nháy mắt đã biến mất vô hình.


Còn cấm chế màu bạc bên trong đã biến mất chẳng biết từ lúc nào, hiện ra thân ảnh Thạch Xuyên Không.

Khí tức trên người y lúc này cũng đã bình phục, hồng mang trong mắt cũng không còn nữa, thoạt nhìn tựa như khôi phục hoàn toàn.

"Lệ đạo hữu, đa tạ ngươi, nếu không nhờ Túc Sát Đan của ngươi, chỉ sợ tại hạ đã chết trong Hôi Giới này." Thạch Xuyên Không nhìn Hàn Lập, thi lễ một cái, nói tiếng cảm tạ.

"Ta và ngươi cùng chung cảnh ngộ ở dị vực này, hiển nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau a." Hàn Lập đứng lên, vừa cười vừa nói.

Thạch Xuyên Không nhìn Hàn Lập một chút, chợt suy nghĩ gì đó, liền lật tay lấy ra một hộp ngọc hình vuông, rồi mở nó ra, lộ ra bên trong một gốc linh thảo đen xì.

Một cỗ mùi hương thoang thoảng kỳ dị từ trên linh thảo tỏa ra, truyền vào đầu làm hắn thanh tỉnh.

"Cái này là..." Hàn Lập lập tức nhận ra linh thảo màu đen là vật gì, hai mắt sáng lên.

"Nếu như Thạch mỗ không nhìn lầm, Lệ đạo hữu ngươi cũng tu luyện Luyện Thần Thuật a, chắc hẳn cũng cần đến Vạn Hồn Thảo này, nhiều năm trước ta mua được vật này, tính dùng nó để trao đổi viên Túc Sát Đan kia." Thạch Xuyên Không vừa nói vừa đưa hộp ngọc tới.

"Đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa, vật này đúng là thứ ta cần." Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không thật sâu, rồi nhận lấy hộp ngọc, thu vào.

"Vạn Hồn Thảo này có thể giúp thần thức tăng cao, rất nhiều người có được nó đều trực tiếp dùng. Kỳ thật nếu luyện chế vật này thành Vạn Hồn Đan, hiệu quả sẽ cao hơn nhiều."Thạch Xuyên Không nói tiếp.

"Vạn Hồn Đan?" Sắc mặt Hàn Lập ra vẻ kinh ngạc.

Năm đó trong đấu giá hội ở Tụ Côn Thành, giám sát tiên sứ kia dùng nó như mồi nhử, muốn dẫn dụ người tu Luyện Hồn Thuật đang cần Vạn Hồn Thảo để nâng cao thần thức ra.

Mặc dù lúc trước hắn không có đắc thủ, nhưng sau chuyện đó cũng từng điều tra tư liệu liên quan đến Vạn Hồn Thảo, và từ trong tư liệu đó có đề cập đến phương pháp sử dụng Vạn Hồn Thảo, đó là nuốt trực tiếp chứ không phải luyện chế thành đan dược.

"Vạn Hồn Đan là đan dược do một vị Luyện Đan đại sư ở Ma Vực ta nghiên cứu ra đan phương cách đây mấy trăm vạn năm, trước mắt còn chưa lưu truyền khắp Chân Tiên Giới, cho nên Lệ đạo hữu ngươi không biết cũng không có gì lạ."

Thạch Xuyên Không lấy ra một quả ngọc giản, đưa tới.


Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, lập tức nhận lấy ngọc giản.

Thần thức hắn chui vào trong đó xem xét, rất nhanh liền thu trở về, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Nhìn sơ qua, tài liệu cần thiết trong đan phương Vạn Hồn Thảo cũng không phức tạp, chỉ cần trở về Chân Tiên Giới, liền dễ dàng luyện chế ra nó.

Mà căn cứ trên đan phương kể lại, nếu luyện chế Vạn Hồn Thảo thành Vạn Hồn Đan, quả thật hiệu quả tăng lên không nhỏ, đối với hắn chuyện này hiển nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.

"Lệ đạo hữu, lần này ngươi luyện chế Túc Sát Đan còn nhiều không, có thể bán cho ta mấy viên được không? Tuy trên người ta không có nhiều Vạn Hồn Thảo, nhưng trong đợt đấu giá hội ở Tụ Côn thành lần trước, gốc Vạn Hồn Thảo này được đấu giá lên tới ba nghìn năm trăm viên Tiên Nguyên Thạch, ta nguyện ý lấy giá này để đổi lấy nó."

"Tài liệu trên người ta không đủ, cho nên lần này chỉ luyện chế được một nhóm nhỏ Túc Sát Đan, Lệ mỗ cũng cần vật này hộ thân bảo mệnh, cho nên chỉ có thể bán cho ngươi năm viên thôi." Hàn Lập hơi trầm ngâm, rồi nói.

"Năm viên thì năm viên vậy" Thạch Xuyên Không nghe vậy trong mắt lóe lên một tia thất vọng, sau đó vung tay lên.

Mặt đất bên cạnh vang lên một tiếng "Rầm rầm", hiện ra một đống nhỏ Tiên Nguyên Thạch.

Thần thức Hàn Lập liền đảo qua đống Tiên Nguyên Thạch, rồi phất tay thu hồi, sau đó lấy ra một bình ngọc màu đen ném cho Thạch Xuyên Không.

Thạch Xuyên Không mở nắp bình ra, bên trong lại có tới sáu viên Túc Sát Đan.

"Đan phương Vạn Hồn Đan, Lệ mỗ sẽ không lấy không, vì vậy dùng một viên Túc Sát Đan để bồi thường vậy." Hàn Lập từ tốn nói ra.

"Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh!" Thạch Xuyên Không cười "Khà khà" một tiếng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, bất giác đã khôi phục lại mấy phần kiêu ngạo tiêu sái trước đây.

Hai người lại rãnh rỗi trò chuyện vài câu, Hàn Lập liền cáo từ rời đi, quay về gian phòng của mình.

Tuy trên người hắn có nhiều Túc Sát Đan, nhưng cũng không dám nán lại ở bên ngoài lâu, mà lập tức tiến vào không gian Hoa chi để tu luyện, giảm đi phần nào sát khí ăn mòn đồng hóa hắn.


Trong nháy mắt đã trôi qua mấy năm, rốt cuộc lâu thuyền khổng lồ cũng đã tới chủ thành Hắc Xỉ Vực, Hắc Xỉ Thành.

Diện tích Hắc Xỉ Thành không nhỏ, có thể so với thành trì cỡ trung của Chân Tiên Giới.

Cư dân trong thành tuy không ít, cửa hàng cũng rất nhiều, nhưng nếu so với thành trì của Chân Tiên Giới thì xa xa không bằng.

Lâu thuyền lượn quanh trên bầu trời, rồi hạ xuống trước cửa một phủ đệ thật lớn trong thành, đám người Hàn Lập theo thứ tự từ trên lâu thuyền đi xuống.

Vốn Hàn Lập không muốn ra khỏi không gian Hoa Chi, nhưng thân phận ba người bọn hắn lúc này là khách khanh Tam Miêu Tộc, cho nên phải bái kiến Hắc Xỉ Vực Chủ, không thể không hiện thân được.

Bất quá ba người bọn hắn đều thu liễm khí tức, cũng không làm người khác chú ý.

"Lãnh chúa Tam Miêu, các ngươi đã tới, vực chủ đại nhân đang chờ các ngươi ở bên trong, còn các lãnh chúa khác cũng đã đến rồi." Một nam tử mặc áo bào đen trên mặt có lân phiến từ trong phủ đệ bước nhanh ra, tiến tới đón tiếp.

"Ồ, sao lại đến nhanh vậy, hãy đi trước dẫn đường đi."

Nam tử mặc đen lên tiếng, rồi đi trước dẫn đường, mang theo mấy người đi vào phủ đệ, rất mau đã đến đại điện.

Đối diện đại điện là một bậc thang cao hơn mặt đất khoảng nửa trượng, lúc này trên đó có một đại hán tóc đen râu quai nón đang ngồi ngay ngắn ở đó.

Khung xương người này thật lớn, cao hơn hai người thường cộng lại, trên người mặc một bộ kim bào màu đen, bắp thịt trên người nổi cuồn cuộn, làm cho quần áo trên người căng phồng lên, cả thân thể to lớn và cường tráng làm cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.

Phía dưới hai bên đại điện, mỗi bên đặt bốn hàng ghế đá, lúc này ngoại trừ ghế đá hàng cuối bên tay trái còn trống ra, thì bảy cái ghế khác đều đã có người ngồi.

Sau lưng bảy người này, mỗi người đều có bốn năm gã tùy tùng.

Ngay khi đám người Hàn Lập bước vào điện liền thấy cảnh này.

"Thuộc hạ Miêu Cốc, tham kiến vực chủ đại nhân."

Miêu Cốc thi lễ một cái, trong miệng nói ra.

Hàn Lập cùng năm người khác cũng khom người thi lễ một cái, rồi nói lời tham kiến.

Đại hán mặc áo đen trên đài cao hơi gật đầu, ánh mắt như điện khẽ quét qua ba người Hàn Lập, dừng lại trên người Ma Quang chốt lát, lộ vẻ nghi hoặc một chút, nhưng không có hỏi thăm.


Lúc này, Hàn Lập cũng đang âm thầm dò xét đám người trong đại điện, tu vi của những người ở đây cao nhất chính là Hắc Xỉ vực chủ trên đài, đã đạt đến cảnh giới Thái Ất Trung kỳ.

Còn những lãnh chúa khác, đều là cảnh giới Kim Tiên.

"Thì ra là thế..."Hàn Lập cúi đầu xuống.

Nhìn tình hình trước mắt, xem ra Hắc Xỉ Vực chỉ là một tiểu vực trung đẳng yếu nhược trong Hôi Giới, tổng thể thực lực cũng chỉ được như vậy, đối với lực lương phân chia trong Hôi Giới, hắn cũng đã hiểu đại khái.

"Miêu Cốc, làm sao lại trễ thế vậy, vực chủ đại nhân cùng chúng ta đã chờ ngươi nhiều ngày rồi!" Ngồi trên ghế đá hàng thứ ba bên tay trái có một lão giả mập mạp đang nhíu mày, có chút bất mãn nói ra.

"Trước đó mấy ngày trong đại hội Tháp Mộc Đạt của Tam Miêu Lĩnh chúng ta bị Ni Thứ Đà vực bất ngờ tập kích, cho nên ta tốn không ít thời gian mới dẹp xong chuyện này, vì vậy hôm nay mới đến trễ, mong vực chủ đại nhân cùng chư vị lãnh chúa thứ lỗi." Miêu Cốc không kiêu ngạo không tự ti nói ra.

"Cái gì!" Lời nói Miêu Cốc như viên đá ném xuống sông tạo nên ngàn gợn sóng, làm sắc mặt của bảy vị lãnh chúa ở đây đều đại điến.

"Việc này ta đã biết, Miêu Cốc ngươi đã đánh lui Ni Thứ Đà Vực, cử động lần này đã nâng cao uy phong Hắc Xỉ Vực ta, sau này sẽ có ban thưởng cho ngươi, ngươi hãy ngồi xuống trước đã." Tựa hồ Hắc Xỉ vực chủ đã sớm biết việc này, từ tốn nói ra.

"Vâng." Miêu Cốc cảm tạ một tiếng, rồi đi đến ghế đá bỏ trống, ngồi xuống.

Còn bọn người Hàn Lập thì bước theo đứng sau người Miêu Cốc.

"Vực chủ đại nhân, khoảng cách kỳ hạn Tam Vực Hội Minh đã gần tới, hiện lãnh chúa Miêu Cốc đã đến, chúng ta có lập tức xuất phát luôn hay không?" Một lãnh chúa nam tử trung niên mặc bào đen khác nói ra.

"Việc này không vội, hành trình lần này ta sẽ an bài tốt, các ngươi không cần phải lo lắng, còn về phần hội minh, ta có một số việc muốn bàn bạc với chư vị." Hắc Xỉ vực chủ trầm giọng nói ra.

"Xin nghe vực chủ đại nhân phân phó." Tám vị lãnh chúa nghe vậy, liền ngồi ngay ngắn lại.

"Các ngươi hãy lui xuống trước đi." Hắc Xỉ vực chủ cũng không lập tức thương nghị, mà ánh mắt nhìn về đám người Hàn Lập đi theo sau các lãnh chúa, nói ra.

Đám người đi cùng các lãnh chúa thấy vậy, rối rít cáo lỗi một tiếng rồi lui ra ngoài.

Vừa vặn Hàn Lập không có chút hứng thú với đại hội này, thế là theo Ma Quang cùng những người còn lại thối lui ra khỏi đại điện.

"Miêu Cốc lãnh chúa, những người mà ngươi mang theo lần này, có ba người phát ra khí tức đặc biệt, tựa hồ không phải là người Tam Miêu Tộc các ngươi a" Sau khi đám người còn lại lui xuống, lão giả mập mạp kia mở miệng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận