Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: nila32

Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Hàn Lập thoáng động. Một loại dự cảm không tốt lần nữa dâng lên trong lòng.

Trong khoảnh khắc ngón tay Thạch Xuyên Không xuyên qua pháp trận trên không, rơi xuống tỳ bà màu bạc với tốc độ như chớp giật, dây đàn chợt khẽ run tiếp đó tự động búng ra một cái.

Ông ông...

Một tiếng tỳ bà ngân dài. Một vòng sóng ánh sáng màu bạc lập tức theo đó lan ra bốn phương tám hướng.

Thạch Xuyên Không xông lên trước tiên, liền bị ngân quang quét trúng. Hai mắt bỗng nhiên trợn lên. Thân thể như bị trọng kích, bay ngược về sau, lơ lửng giữa không trung.

Không đợi mọi người kinh ngạc, sóng ánh sáng màu bạc đã tiếp tục quét qua, khiến tất cả bọn họ không tự chủ được trôi nổi giữa không trung, dù có giãy dụa thế nào cũng bị dính chết một chỗ, không cách nào tiến lên, cũng không thể hạ xuống mặt đất.

Ngay sau đó, la bàn màu vàng chính giữa pháp trận dường như cũng bị lực lượng này ảnh hưởng, đột ngột xoay tròn kịch liệt. Một cái kim trong đó chợt bắn ra một vệt kim quang, bắt đầu lan ra như sóng ánh sáng màu bạc.

Nhóm người cảm thấy đắng chát, không cách nào chống cự đành để tầng sáng màu vàng quét trúng, thân hình cứng đờ, ngưng kết giữa không trung.

Thời gian tựa như ngừng lại trong khoảnh khắc này. Ngay đến sương xám đầy trời bên ngoài đại điền cũng ngừng phun trào, nhìn như một bức tường dơ bẩn xám xịt dựng đứng một chỗ.

Ánh mắt mọi người trong đại điện trở nên ngốc trệ, tựa như ý thức đã bị giam cầm. Chỉ có đôi ngươi Hàn Lập vẫn thoáng có chút rung động, chỉ là không thể dịch chuyển trái phải như ý muốn.

Có điều dù chỉ như thế hiển nhiên vẫn tốt hơn nhiều so với những người còn lại. Chí ít ý thức của hắn chưa bị đông cứng, vẫn còn có thể suy nghĩ, chỉ là trở nên vô cùng chậm chạp mà thôi.

Sở dĩ như vậy cũng không phải thân thể Hàn Lập có gì đặc thù mà do hắn kịp sử dụng Linh Vực Thời Gian như một tấm áo bọc lấy bản thân, thay mình ngăn cản một chút xung kích của hai loại quang võng ban nãy.


Cảnh tượng bên trong đại điện vô cùng kỳ quái, tất cả mọi người lơ lửng giữa trời, không thể động đậy mảy may.

Lúc này, hư không bỗng nhiên chấn động kịch liệt. Sau lưng lão già Quỷ Thiên xấu xí bỗng nhiên xuất hiện kẽ nứt không gian rộng đến vài trượng, từ đó truyền ra ba động vô cùng mãnh liệt.

Một bên khác, bên cạnh Phong Lâm cùng lúc lóe hiện ô quang mang theo kẽ nứt đen kịt dài chừng ba thước. Họ Phong chỉ khẽ tựa vào, bên tai lập tức bị vạch một đường đẫm máu.

Thế nhưng hai người này đang bị đông cứng hoàn toàn, dường như không thể biết được tình hình hiện tại.

Hàn Lập thấy vậy liền biết sự cân bằng của toàn bộ di tích có khả năng sắp bị phá v; không bao lâu sau, nơi này sẽ sụp đổ hoàn toàn, bèn ra sức thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể.

Có điều, dưới sự giam cầm của thời gian cùng không gian. Ý thức của hắn cùng Tiên linh lực trong người vận chuyển cực kỳ chậm chạp. Chân Ngôn Bảo Luân cũng vậy, mãi vẫn không thấy động tĩnh.

Đúng lúc này, một tràng ầm ầm vang dội từ bên cạnh vang lên, khiến cho hai khe nứt ban nãy run rẩy, lập tức mở rộng.

Ngay sau đó, kẽ nứt sau tai Phong Lâm lập tức dài ra, biến thành lỗ tròn rộng chừng năm thước, vô cùng bằng phẳng, chém gọn đầu gã.

Đầu lâu lơ lửng bên trên lỗ đen, thân thể đứng lại phía dưới. Ở giữa tựa như bị ngăn cách bởi một tầng sáng màu đen. Không có tiếng vang gì truyền ra, cũng không có chút máu nào chảy, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Một bên khác, kẽ nứt sau lưng Quỷ Thiên cũng rộng ra gấp bội, như một thanh trường mâu đen kịt xé rách lồng ngực, mở toang trái tim cùng xương sườn của lão. Lần này, cũng không có chút máu nào rơi ra.

Sau khi xuyên qua thân thể lão quỷ, khe nứt đã tiến sát hậu tâm của Thạch Xuyên Không. Chỉ còn không đến nửa tấc sẽ lập lức đâm thủng ngực hắn.

Hàn Lập cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng chỉ có thể ra sức thúc giục Tiên linh lực, toàn lực nghịch chuyển Chân Luân, ý độ cử động trở lại tuy vậy chỉ có đôi mắt trở nên linh động hơn chút, tốc độ suy nghĩ theo đó khôi phục rất nhiều.


Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, giọng nói thỏ thẻ như ác ma lại lần nữa truyền tới.

Hàn Lập đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện hai kẽ nứt không gian kia vô cùng ổn đỉnh, không tiếp tục lan rộng, tạm thời chưa thể uy hiếp đến mình.

Nhưng khi nhìn lại dưới chân mình, mồ hôi lạnh trên trán họ Hàn lập tức tuôn ra.

Chỉ thấy ở đó chẳng biết tự lúc nào đã hiện ra một khe nứt chừng hơn một trượng tựa như một cái túi đen nhánh, chỉ cần tiếp tục lan ra nhất định có thể nuốt trọn thân thể của hắn.

Hàn Lập vội vã vận dụng toàn lực thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân nhưng hiệu quả rốt cuộc vẫn quá nhỏ bé.

Trước đây dù bị giam cầm, bằng vào Chân Ngôn Bảo Luân hắn vẫn có thể miễn cưỡng thoát khốn nhưng lần này lại không có chút kết quả nào.

Hàn Lập vô cùng lo lắng. Tình huống thân thể và ý niệm không thể tương hợp thế này rất ít gặp phải trước đây, nghiêm trọng đến mức này lại càng không có.

"Có lẽ nên thử qua Luyện Thần Thuật..."

Nghĩ đến đây, Hàn Lập bắt đầu tụng niệm khẩu quyết của Luyện Thần Thuật nhưng mỗi chữ mỗi câu vang lên vô cùng chậm chạp khiến việc thi triển trở nên thập phần khó khăn.

Đúng lúc này, âm thanh "Ầm ầm" như sấm rền lần nữa truyền đến. Hư không bên cạnh Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng run rẩy không ngớt sau đó xuất hiện vết rách đen kịt.

Hàn Lập cắn răng hạ quyết tâm, bất chấp vận dụng thần thức đến cực hạn. Đôi mắt theo đó rực sáng, Luyện Thần Thuật rốt cuộc từ từ vận chuyển trở lại.


Dưới sự hỗ trợ của Luyện Thần Thuật, ý niệm của hắn rốt cuộc có thể vận chuyển như thường. Hiệu suất của Chân Ngôn Hóa Luân Kinh cũng được cải thiện rõ rệt. Hàn Lập cuối cùng đã cảm nhận được Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể.

Ầm!

Lúc này hư không bỗng nhiên rung lắc một cái. Khe nứt bên dưới Hàn Lập lập tức lan rộng, xé rách một mảnh áo báo của hắn.

Họ Hàn khẽ run, nào dám nán lại thêm nữa, lập tức vận dụng toàn lực. Sau lưng rốt cuộc có một mảnh kim quang thoát ra khỏi giam cầm của hai đại pháp tắc Không, Thời gian.

Chân Ngôn Bảo Luân rốt cuộc nổi lên, lơ lửng xoay tròn phía sau Hàn Lập.

Bảo vật vừa mới xuất hiện, lập tức như mặt trời rực rỡ tỏa ra vô số ánh vàng, phối hợp với Linh vực của Hàn Lập tạo nên mảng lớn kim quang, đối kháng với sự áp chế của lực lượng pháp tắc.

Lúc này, thân thể đông cứng của Hàn Lập mới được buông lỏng đôi chút. Mười ngón tay rốt cuộc có thể cử động một hai.

Thế nhưng chút xíu phục hồi như vậy căn bản không giúp được hắn trước khốn cảnh hiện tại.

Họ Hàn tâm niệm vừa động, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng quấn bởi tinh tơ thời gian, hai thanh mặt ngoài lần lượt sáng lên quang mang ánh kim.

Kim quang lấm tấm như đom đóm nhưng không lâu lắm đã tụ lại một chỗ càng thêm sáng tỏ, thoạt nhìn như một ngọn lửa vàng rực thiêu đốt.

Trên thực tế, Hàn Lập quả thật đang thiêu đốt tinh tơ thời gian, ý đồ phóng thích lực lượng thời gian ẩn chứa trong đó.

Chỉ thấy, dưới sự thiêu đốt của hai ngọn lửa ánh kim, đạo văn Thời gian trên thân Chân Ngôn Bảo Luân bắt đầu sáng lên, rực rỡ hơn hẳn bất cứ lúc nào trước đó. Ba động thời gian mạnh mẽ từ đó truyền ra, không ngừng tỏa ra hư không bốn phía.

Hàn Lập thử cử động thân thể, phát hiện hư không chung quanh vẫn đang đặc quánh một mảnh. Dù là giơ tay nhấc quân cũng như nâng đỡ thiên quân vạn thạch, vô cùng khó khăn.

Liếc mắt nhìn xuống, khe nứt bên dưới đã gần vươn đến bàn chân của mình, họ Hàn cắn răng lần nữa thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân.


Chỉ thấy thân luân dấy lên một ngọn lửa khác, thiêu đốt tinh tơ thời gian thứ ba.

Theo lực lượng Thời Gian được phóng thích, kim quang do Chân Ngôn Bảo Luân phát ra càng trở nên ngưng thực. Bảo Luân xoay tròn tựa như lưỡi cưa màu vàng, xé rách không gian xung quanh.

Hàn Lập thấy thế, vẻ mặt thoáng hiện vui mừng, bắt đầu thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân dịch chuyển.

Những nơi Bảo Luân đi qua, bích chướng vô hình do Thời Không pháp tắc hình thành lần nữa bị khuấy động. Hàn Lập theo đó gắng sức tiến lên, lại như lội trong vũng bùn, mỗi bước đi đều cực gian khổ.

Sau khi cực khổ rời xa phạm vi của khe nứt không gian kia, Hàn Lập không hề ngừng lại mà liều mạng tiêu hao Tiên linh lực tiến về phía ba món pháp bảo bên trong đại điện.

Ầm ầm!

Tiếng sấm chung quanh truyền đến càng dồn dập. Hàn Lập chau mày tỏ vẻ lo lắng thế nhưng ánh mắt vẫn đủ mười phần kiên định.

Sỡ dĩ hắn không lập tức thoát đi sau khi có thể cử động trở lại mà chọn tiến vào bên trong đại điện, một mặt là vì ba món Tiên khí kia quá mức hấp dẫn, một lý do khác cũng là có chút bất đắc dĩ.

Phạm vi giam cầm không biết rộng đến bao nhiêu, căn bản không có cách nào dò xét. Mù quáng chạy trốn lúc này không khác tự tìm cái chết là bao, không bằng thử đoạt ba món Tiên khí kia từ đó giải trừ cấm chế ở đây.

Đến lúc đó, dù cho di tích có hoàn toàn sụp đổ cũng còn một chút cơ hội men theo khe nứt không gian để trốn thoát.

Trong lúc vất vả đi qua vị trí của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, Hàn Lập do dự một lúc nhưng vẫn ngừng lại tóm lấy vai y kéo sang một bên, tránh bị khe nứt không gian uy hiếp tính mạng.

Nhờ có ảnh hưởng của Chân Ngôn Bảo Luân, ý thức của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn liền được giải trừ trong lúc được Hàn Lập dịch chuyển thế nhưng thân thể vẫn không cách nào động đậy, nửa câu cũng không nói nên lời.

Ngay khi họ Hàn rời đi, ý thức của y lập tức ngưng kết trở lại.

Giữa thời gian đình trệ trong đại điện, Hàn Lập không rõ mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới đến được vị trí của ba kiện Tiên khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận