Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Nếu ta là đạo hữu rơi vào cảnh ngộ bây giờ, cũng sẽ đi tìm minh hữu giống như vậy." Hàn Lập cười cười, không tỏ rõ ý kiến mở miệng nói.
"Không sai, lúc trước muốn Lệ đạo hữu đồng hành, cũng là do cân nhắc từ việc này. Chỉ là khi đó đạo hữu cự tuyệt, nên chưa kịp nói chuyện kết minh với ngươi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói ra.
"Nếu ta không có chuyện phiền phức quấn thân, có lẽ khi đó đã đáp ứng... Bất kể thế nào, hiện tại hai chúng ta vẫn là bằng hữu đồng hành, chẳng qua là nhiều hơn một thân phận thành viên Luân Hồi điện thôi." Ánh mắt Hàn Lập nhìn thẳng đối phương, chậm rãi nói.
Sau khi Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe xong, vẻ do dự trên mặt lại hiệ lên, chần chờ một lúc lâu mới lên tiếng:
"Lệ đạo hữu, ngươi và ta vốn quen biết lâu tại Dã Hạc Cốc, tuy không phải sinh tử chi giao gì, nhưng cũng xem như quân tử chi giao, có thể thẳng thắn nói cho ta biết, rốt cuộc Luân Hồi điện giao ngươi nhiệm vụ gì không? Có quan hệ với Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết không?"
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, không dối gạt ngươi, ta cũng không phải là thành viên trung tâm Luân Hồi điện, nhận được nhiệm vụ chỉ là phụ trợ Hồ Tam thăm dò di tích Chân Ngôn môn, nhưng cụ thể hắn muốn làm gì, ta xác thực không được biết." Hàn Lập thản nhiên nói.
"Lệ đạo hữu đã nói như vậy, nếu ta không tin thì không có lý lẽ rồi. Về hai người Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không, ta cũng không tín nhiệm, dù sao đều vì mình chủ, tâm tư khó liệu. Lần hành trình di tích này có thể liên minh hay không, vẫn là hi vọng đạt được một câu trả lời chắc chắn từ trong miệng Lệ đạo hữu." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cắn răng, nói.
"Nhiệm vụ Luân Hồi điện đè lên người, có một số việc ta không thể không làm, nhưng liên quan đến sự tình tính mệnh Nhiệt Hỏa đạo hữu, Lệ mỗ không dám hứa chắc sẽ dốc toàn lực cứu, nhưng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, càng sẽ không bỏ đá xuống giếng." Hàn Lập suy tư một lát, nói.
"Được! Có câu này của đạo hữu, ta xem như uống được viên thuốc an thần. Việc này xong, tất có hậu báo." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hơi ôm quyền, nói.
Hàn Lập lập tức đáp lễ lại.
Hai người lại tiếp tục tán gẫu chuyện cũ Nhàn Vân sơn một lát, sau đó Nhiệt Hoả Tiên Tôn mới cáo từ ly khai.
...
Một buổi sáng sớm hơn mười ngày sau.
Hàn Lập và Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng nhau đi tới tường thành nơi độ thuyền cập bến, mới phát hiện chỉ có một mình Hồ Tam chờ ở nơi đó.
"A, sao lại không thấy Thạch đạo hữu?" Sau khi chào hỏi, Hàn Lập khẽ ồ lên một tiếng nói.
"Thạch huynh hẳn còn một số chuyện chưa làm xong, chắc chậm một chút a. Thời gian trôi qua thật nhanh, ta ở đây còn chưa đã ghiền á." Hồ Tam ngáp một cái, lười biếng nói.
"Nhìn qua thì chắc hôm qua Hồ Tam đạo hữu đã tới đấu thú trường rồi." Hàn Lập khẽ mỉm cười nói.
"Ai, thôi đừng nhắc nữa." Hồ Tam khoát tay áo nói.
Cứ thế đợi chừng sau một khắc đồng hồ, Thạch Xuyên Không cùng Chu chưởng quỹ khoan thai chậm rãi đi tới, xin lỗi một tiếng rồi cùng mấy người lên thuyền.
Đi theo thuyền Quảng Nguyên trai là một vị cung phụng Kim Tiên hậu kỳ, cùng một vị quản sự Chân Tiên sơ kỳ. Vị Kim Tiên chỉ lộ diện nói chuyện với mấy người ngắn ngủi một lát liền trở về tĩnh thất của mình, vị Chân Tiên thì một mực bồi tiếp mấy người, an bài khách thất cho từng người bọn họ.
Tòa độ thuyền này có thể tích cực lớn, rộng tới mấy ngàn trượng, trên thuyền ngoại trừ kho hàng, còn có hơn ba trăm gian khách thất, chỉ là bình thường không cho người ngoài thuê, chỉ để cho người thương hội sử dụng.
Hàn Lập chọn lựa một khách thất ở khoang đáy thuyền, điều kiện so với khách thất phía trên kém một chút, nhưng cách xa khách thất khác, lại yên tĩnh bí ẩn một chút.
Vị quản sự Chân Tiên bồi tiếp Hàn Lập xuyên qua kho hàng, đi đến khách thất của hắn.
Trên đường qua kho hàng, Hàn Lập nhìn thấy bên trong xếp chỉnh tề những rương lớn màu đen rộng hơn một trượng vuông, phía trên còn khắc rõ một ít phù văn đặc thù, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
"Hồ quản sự, bên trên những rương màu đen này có ba động linh lực quen thuộc, sao cảm giác có chút giống túi trữ vật?" Hàn Lập hơi nghi hoặc hỏi.
"Tiền bối nói không sai, những rương màu đen này đúng là trữ vật pháp khí, chế tác đơn giản hơn so với túi trữ vật, đại khái có thể tồn trữ gấp trăm lần thể tích hàng hóa, chỉ là thời gian cất giữ không dài bằng túi trữ vật. Bất quá chỉ vận chuyển các loại linh thổ cũng đủ dùng rồi." Quản sự Chân Tiên giải thích.
"Thì ra là thế." Hàn Lập gật đầu nói.
Đi dọc theo kho hàng tiến vào bên trong, Hàn Lập còn thấy một ít lồng giam đặc chế, có cái cao chừng trăm trượng, có cái chỉ ba thước, phía trên quấn quanh từng tia điện quang và dán phù lục phòng cấm.
Trong lồng là những yêu thú hoặc là linh mị, toàn bộ nằm sấp, mỗi đầu vết thương chồng chất, hoặc là mặt ủ mày chau.
"Những thứ cổ quái kỳ lạ này luôn có người ưa thích, còn nguyện ý xuất giá cao. Người xem đầu Man Sa Sư Tử kia, đó là trong đấu thú trường Linh Chiểu thành chỉ đích danh muốn có, chúng ta bỏ ra rất nhiều khí lực, mới từ biên giới Man Hoang giới vực mang về một đầu như thế." Quản sự Chân Tiên không đợi Hàn Lập hỏi, liền chủ động chỉ vào trong chiếc lồng nói.
Hàn Lập hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
Tên quản sự Chân Tiên thấy thế, thức thời ngậm miệng lại, không nói nữa.
Đợi đến khi gã dẫn Hàn Lập đến cửa phòng khách, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiền bối thật không cần đổi một gian khách thất thượng đẳng chứ?"
"Không cần, ta thích yên lặng một chút, hảo ý Hồ quản sự ta xin tâm lĩnh." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Vậy... Về sau tiền bối có gì phân phó cứ nói, trước ta không quấy rầy nữa." Quản sự Chân Tiên cáo lui nói.
Đợi gã rời đi, Hàn Lập mở cửa phòng vào, phát hiện gian khách thất này vậy mà mười phần rộng rãi, ngoại trừ phòng ngủ còn có một gian tĩnh thất cùng một phòng khách.
Tĩnh thất cùng phòng khách nằm ở một bên mạn thuyền, đều có một cái cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ.
Hàn Lập đánh giá một vòng, sau đó lấy ra từng kiện đồ vật bày trận, bố trí pháp trận lên toàn bộ các gian phòng.
Đến khi bố trí xong, hắn mới đi đến gian tĩnh thất khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Màn đêm buông xuống, quang mang thanh lãnh xuyên qua cửa sổ vương vãi xuống mạn tàu, chiếu ra một khoảnh ánh sáng màu trắng lốm đốm rộng hơn một thước.
Hàn Lập lấy tiểu bình màu xanh sẫm từ trước ngực xuống, đặt dưới ánh sáng màu trắng lốm đốm kia, nhìn một lát, cổ tay tiếp tục chuyển một cái, lấy ra viên ngọc giản ghi chép tầng thứ năm công pháp Luyện Thần Thuật, dán lên mi tâm dốc lòng tìm hiểu.
...
Độ thuyền hành không, thời gian yên tĩnh thoáng cái trôi qua hơn ba mươi năm.
Thông qua việc sử dụng truyền tống trận cùng cưỡi độ thuyền, bọn người Hàn Lập lên đường bình an vô sự xuyên qua Ô Long đại lục, tiến nhập vào trong Phù Khâu đại lục.
Một ngày này, Hàn Lập đã bế quan hồi lâu, cửa phòng khách bị Hồ Tam gõ mở ra.
"Lệ đạo hữu đừng bế quan quá lâu quên đi chính sự. Chúng ta đã đến Yên Ba thành, phải rời thuyền chỗ này rồi." Hồ Tam nhìn Hàn Lập một chút, vừa cười vừa nói.
"Lệ mỗ ngược lại cũng muốn quên đi chuyện vặt, bất quá Hồ Tam đạo hữu sẽ không đáp ứng rồi. Ha ha... Đạo hữu đi trước một bước, ta thu thập một chút, lập tức tới ngay boong thuyền tụ họp cùng chư vị." Hàn Lập cũng trêu chọc nói.
Hồ Tam gật đầu nhẹ, lập tức rời đi.
Hàn Lập đóng cửa phòng, thu thập hết thảy trận kỳ trận bàn đồ vật trong phòng vào, lại xoá đi hết thảy khí tức bản thân lưu lại, sau đó mới đi ra hướng boong thuyền.
Nửa khắc đồng hồ sau, bốn người Hàn Lập rời khỏi độ thuyền, bay thấp bên ngoài quan đạo Yên Ba thành, chậm rãi hướng vào nội thành.
"Hồ Tam, vì sao không dựa theo lúc trước ước định, đến Huyễn Yên thành lại rời thuyền? Nơi đó tất cả công việc ta đều đã sớm sắp xếp xong, ngươi lại khăng khăng muốn xuống chỗ này?" Thạch Xuyên Không tựa hồ thắc mắc chuyện này, mở miệng hỏi.
"Thạch huynh, ngươi có chỗ không biết. Mọi người đều biết Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện, là dấu hiệu di tích Chân Ngôn môn hiện thế, cũng không nhiều người biết rõ Mê Trần Huyễn Yên bắt nguồn từ nơi nào a?" Hồ Tam một bộ dạng ghét bỏ, nói.
"Ngươi nói là, Mê Trần Huyễn Yên bắt nguồn từ phụ cận Yên Ba thành?" Thạch Xuyên Không nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Yên Ba thành, Huyễn Yên thành, Phong Hối thành, còn có Lưu Yên thành, tuy đều phân bố ven bờ Huyễn Yên chiểu trạch, nhưng quan sát mấy lần Mê Trần Huyễn Yên xuất hiện lúc trước, cơ hồ tỷ lệ cao nhất là gần Yên Ba thành, có thể thấy được nơi khởi nguyên, tất nhiên cách Yên Ba thành gần nhất. Theo ta phỏng đoán, rất có khả năng ở phụ cận U Phù đảo." Hồ Tam cười hắc hắc một tiếng, nhưng vẫn mở miệng giải thích mấy câu.
"Hồ Tam đạo hữu, các ngươi nói tới Mê Trần Huyễn Yên, đó là cái gì?" Hàn Lập có chút không rõ nội tình hỏi.
"Liên quan tới việc này, để ta nói đi... Năm đó sau khi Chân Ngôn môn bị diệt, cũng không biết là vì duyên cớ gì, toàn bộ tông môn ngoại trừ số ít mảnh vỡ ra, cơ hồ đều biến mất. Về sau cứ qua ba ngàn sáu trăm năm, Huyễn Yên chiểu trạch mọc lên một loại sương mù màu hồng, sẽ có bộ phận di tích Chân Ngôn môn hiển hiện, nhưng phần lớn thời gian đều là ảo ảnh, chớp mắt là biến mất, nhìn thấy mà không thể đụng." Ánh mắt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ngưng lại, chậm rãi nói.
"Xem ra Nhiệt Hỏa đạo hữu đã điều tra không ít chuyện di tích Chân Ngôn môn a..." Thạch Xuyên Không nhíu mày, nói.
"Chỉ là chút ít rãnh rỗi truyền ngôn thôi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười ha hả nói.
"Trên thực tế, lúc trước ở đây di tích Chân Ngôn môn cũng không có, Huyễn Yên chiểu trạch vốn cũng không phải tên này." Hồ Tam chuyển đề tài, nói ra.
"Không có di tích?" Hàn Lập hơi kinh ngạc, chớp mắt hỏi.
"Không sai. Ước chừng vài vạn năm trước, mảnh đầm lầy này xuất hiện Mê Trần Huyễn Yên lần thứ nhất, những di tích Chân Ngôn môn kia mới từ từ hiển lộ, cũng bắt đầu từ đó nơi này mới đổi tên là Huyễn Yên chiểu trạch." Hồ Tam gật đầu nhẹ nói.
"Nói như vậy, di tích Chân Ngôn môn cũng không phải đột nhiên xuất hiện? Tại sao lại như vậy?" Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
"Nguyên nhân này thì quên đi... Đến nay còn chưa có kết quả. Bất quá theo Thạch huynh phỏng đoán, năm đó Chân Ngôn môn trải qua cuộc chiến hủy diệt kinh thiên động địa, dẫn tới toàn bộ Chân Ngôn môn đều lọt vào trong khe hở không gian, cho nên mới biến mất không còn tung tích. Thẳng đến vài vạn năm trước, không biết do duyên cớ gì, một lần nữa hiện lên một cách kỳ lạ." Hồ Tam giải thích nói.
"Ta chỉ tùy tiện đoán thôi, không thể coi là thật, đừng nói gạt Lệ đạo hữu." Thạch Xuyên Không nghe vậy, cười khoát tay áo nói.
"Thạch đạo hữu quá khiêm nhường rồi, ta xem đây rất có thể là sự thật." Vẻ mặt Hàn Lập nghiêm túc nói.
Mấy người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã tới ngoài cửa Yên Ba thành, nơi cửa chỉ có một tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ cầm đầu đội ngũ, kiểm tra thân phận người vào thành, tra xét cũng không nghiêm khắc.
Mấy người Hàn Lập nộp một ít phí vào thành, rất nhẹ nhõm tiến vào thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...