Dịch giả: nila32
Phốc phốc phốc!
Vô số thanh ti vây kín Xích Huyết Thiên Quỷ tựa như một cái kén tằm màu xanh. Thanh ti không ngừng chém lên người nó, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thiên Quỷ điên cuồng vũ động hai tay thế nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Da thịt trên cơ thể không ngừng bị xoắn nát.
Mỗi lần nó định lợi dụng lực lượng huyết hải để chữa trị vết thương đều bị Hàn Lập ngăn cản.
Từ lúc Thanh Loan hiện thân đến nay chưa đến hai ba nhịp thở thế nhưng Thiên Quỷ đã bị đánh cho trở lại hình dạng ban đầu, chỉ còn lại một bộ xương khô màu máu. Ngoại trừ phần đầu, thân thể không còn chút máu thịt nào.
Mà đám Huyết Quỷ như ong vỡ tổ kéo đến từ xa bở vì không được pháp lực gia trì, chưa kịp bay đến đã hoàn toàn tan rã.
“Đáng chết!”
Thiên Quỷ gầm lên giận dữ. Bộ xương to lớn xoay tròn giữa không trung như muốn bất chấp tất cả để chui xuống biển.
Nào ngờ tốc độ của Thanh Loan càng lúc càng nhanh. Thanh ti kéo đến theo đó cũng ngày một nhiều, khiến Thiên Quỷ chẳng những không thể rơi xuống mà còn bị gió lốc ngăn cản, kéo lên trên không.
Răng rắc!
Từng đạo thanh ti chém lên bộ xương tạo nên âm thanh dày đặc như vũ đả ba tiêu, khiến cho hào quang quanh bộ hài cốt ngày càng trở nên yếu ớt.
Khi một đạo thanh quang thô to chém qua, một tiếng “Răng rắc” vang lên khe khẽ. Cánh tay của Thiên Quỷ rốt cuộc xuất hiện một vết nứt nhỏ.
“Dừng tay, ta nhận thua!”
Thiên Quỷ như hạ quyết tâm, bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Gió lốc chung quanh tựa như nghe được lời này, đồng loạt ngừng lại. Cự cầm màu xanh cách đó mười trượng cũng từ từ khép cánh. Đôi mắt lấp lánh ngân quang nhìn chằm chằm Thiên Quỷ khô lâu.
Vô số thanh ti lập tức tiêu tán, cuồng phong tản đi!
Thiên Quỷ thấy vậy mới khẽ thỏ ra một hơi, thân thể lập tức chui vào huyết hải.
Sau một lát, một nam tử áo đen từ đó chui ra, chính là Đoàn Nhân Ly.
Sắc mặt của y tái nhợt, lại có vài phần tiều tụy. Hiển nhiên trận chiến vừa rồi đã khiến vị tu sĩ này hao tổn không ít nguyên khí.
Thanh Loan thấy vậy, thanh quang trên người lóe lên, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, hiển lộ thân hình Hàn Lập.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Hàn Lập tươi cười còn Đoàn Nhân Ly nhăn nhó có chút khó coi.
…
Bên trong Ma Diễm cốc.
Bốn người nam tử râu tím đều tề tụ ở đây. Liễu Nhạc Nhi thì được ngọn lửa màu bạc bao phủ, đứng ở góc khác.
Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Giữa mảnh huyết vân quay cuồng gần như che kín toàn bộ dãy núi, có một cây huyết phiên khổng lồ như ẩn như hiện, chìm nổi không chừng, thỉnh thoảng lại có vài đạo huyết quang chấn động tâm can từ đó truyền ra.
Liễu Nhạc Nhi có chút lo lắng, sắc mặt đầy vẻ khẩn trương.
Đám người nam tử râu tím ngược lại có chút nhẹ nhõm. Thỉnh thoảng lại có ánh mắt bất hảo nhìn qua thiếu nữ khiến nàng càng thêm bất an.
Thân là tu sĩ cấp cao của tông môn, bọn họ biết rõ uy năng cường đại của Xích Huyết Thiên Quỷ Phiên.
Bảo phiên này là vật truyền thừa của Cốt Diễm lão tổ, tu sĩ phi thăng tiên giới của Thiên Quỷ Tông năm đó. Bên trong phong ấn Thiên Quỷ, tục truyền là do một vị Tiên Nhân thượng giới lạc đến U Minh chi địa vẫn lạc ở đó biến thành Quỷ Vương, truyền lại cho đại trưởng lão các đời. Sau đó được những tu sĩ này sử dụng máu tươi của mình nuôi dưỡng, đồng thời trải qua không biết bao lần tinh luyện bằng tinh huyết đặc thù, sớm đã không còn là thứ mà pháp bảo bình thường có thể sánh được.
Thực lực của Đoàn Nhân Ly so với rất nhiều tu sĩ Đại Thừa ở Linh Hoàn Giới chỉ có thể xem là trung đẳng thế nhưng bên trong không gian Huyết Phiên thì lại khác hẳn.
Hàn Lập kia mặc dù thân thể cực kỳ mạnh mẽ thế nhưng một khi tiến vào không gian Huyết Phiên, thắng bại xem như đã định.
“Đã qua gần nửa canh giờ. Hàn Lập kia lúc này chỉ sợ đã thành huyết thực cho Thiên Quỷ. Tiểu yêu hồ nhìn chướng mắt quá, không bằng giết quách nó đi.” Nam tử râu tím quay đầu nhìn lại Liễu Nhạc Nhi ở phía xa xa, chậm rãi lên tiếng.
Hàn Lập không chỉ lấy đi một kiện dị bảo của vị tu sĩ này mà còn khiến gã bêu xấu trước mặt Đoàn Nhân Ly. Gã tự nhận không thể bắt đền Hàn Lập nên mới giân lây sang Liễu Nhạc Nhi.
“Lư trưởng lão chớ vội. Theo ý ta nên chờ sư thúc đi ra, mời người định đoạt.” Nữ tử xinh đẹp suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thi Y tiên tử nói không sai. Ta vừa quan sát một chút, ngân diễm trên người tiểu yêu hồ kia không hề tầm thường, có thể thôn phệ Cửu Thiên Ma Diễm, tựa hồ là một loại chân diễm biến dị nào đó. Chúng ta nên chờ một chút.” Lão già lưng còng tựa như có điều suy nghĩ.
Cự hán một mắt khoanh tay, tập trung quan sát huyết vân trên cao, giống như không hề nghe thấy đồng bạn nói chuyện.
Nam tử râu tím thấy vậy, tuy không đồng ý nhưng vẫn gật đầu nhè nhẹ.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ không hề thi pháp cách âm vì vậy đều bị Liễu Nhạc Nhi nghe thấy. Thân thể nhỏ nhắn có chút run rẩy, tựa vào vách đá. Khuôn mặt thanh tú trở nên trắng bệch.
Cự hán một mắt đột nhiên lên tiếng:
“Xem ra đã có kết quả.”
Gã vừa nói xong, những người còn lại lập tức nhìn lên không trung.
Chỉ thấy huyết vân xao động kịch liệt sau đó thình lình phân thành hai nửa, để lộ toàn bộ Huyết Phiên bên trong.
Bốn người nam tử râu tím thấy vậy, sắc mặt đều có chút khó coi.
Mặt ngoài huyết phiên tuy vẫn tỏa ra huyết quang chói mắt thế nhưng quỷ thủ khổng lồ bên trên lá cờ đã ảm đạm đi nhiều so với lúc trước.
Không đợi bọn họ suy nghĩ kĩ càng, mặt ngoài huyết phiên đã lóe hiện quang mang. Hai đạo hào quang từ đó lóe lên, rơi xuống mặt đất.
Quang mang đồng thời thu lại, chính là Hàn Lập và Đoàn Nhân Ly đang đối diện nhau.
Đoàn Nhân Ly mặt không biểu tình chắp tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng quan sát Hàn Lập.
Ở phía đối diện, khuôn mặt họ Hàn mang theo nụ cười nhàn nhạt, thần sắc ung dung.
“Ca ca!”
Liễu Nhạc Nhi khẽ giật mình, lệ rơi đầy mặt, bất chấp tất cả chạy như bay đến bên cạnh Hàn Lập.
Có lẽ là do sợ hãi quá mức hoặc do pháp lực tiêu thoát, bước chân của nàng có chút không vững. Khi còn cách họ Hàn một đoạn, nàng bỗng vấp phải gì đó, cả người nhoài ra.
Đúng vào lúc này, một luồng sức mạnh ôn nhu lập tức đỡ lấy tiểu hồ, đưa nàng đến bên Hàn Lập.
Họ Hàn phất tay áo một cái. Lưới lửa màu bạc bao phủ Liễu Nhạc Nhi lập tức co lại, lần nữa hóa thành hỏa điểu cùng màu bay vụt trở về, chui vào thể nội của thiếu nữ.
Tiểu hồ yêu há hốc mồm, vốn định nói gì đó thế nhưng nhận ra không khí chung quanh có chút cổ quái lập tức im lặng, ngoan ngoãn đứng một bên.
Nhìn thấy Hàn Lập đáng ra phải bị thần hồn câu diệt vẫn sống sờ sờ ra đó lại mang bộ dáng thong dong từ tốn, đám người nam tử râu tím không khỏi há mồm trợn mắt, đứng sững một chỗ.
Sau hồi lâu, bọn họ mới kịp phản ứng, hai mặt nhìn nhau, vừa muốn tiến lên hỏi thăm kết quả thế nào, lại vừa có chút không dám.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Đoàn Nhân Ly từ từ vang lên:
“Đi lấy một trăm cân Âm Thần Thạch.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, thanh âm không lớn nhưng truyền vào tai bốn người nam tử râu tím lại như sấm động trời quang.
Mặc dù bọn họ đã sớm đoán được thế nhưng nghe lão nói vậy vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Ý tứ của Đoàn Nhân Ly đã nói rất rõ: lão thua.
Đường đường một trong hai Thái Thượng đại trưởng lão của Thiên Quỷ Tông, cũng là tu sĩ Đại Thừa có thể hô phong hoán vũ ở Linh Hoàn giới lại bại dưới tay nam tử trẻ tuổi khuôn mặt bình thường, niên kỷ không lớn trước mặt.
Hơn nữa, lão còn thất bại ngay trong không gian huyết hải của Xích Huyết Thiên Quỷ Phiên.
“Muốn ta nói lại lần thứ hai hay sao?” Giọng nói của Đoàn Nhân Ly vẫn rất bình tĩnh.
“Vâng!” Bốn người thức thời vội vàng xoay người bay đi.
“Đoàn đạo hữu quả thật khảng khải, nếu Hàn mỗ từ chối thì thật bất kính.” Hàn Lập cười nhẹ một cái đồng thời chậm rãi nói ra.
“Ngươi giỏi lắm.” Đoàn Nhân Ly nhìn thật sau vào mắt Hàn Lập sau đó gằn ra từng chữ.
Tiếp đó, lão vẫy tay thu hồi cự phiên huyết sắc ở giữa không trung rồi biến thành một đạo hắc quang biến mất không còn bóng dáng.
…
Sau đó không lâu,
Bên trong chủ điện Xuất Vân Phong tại Lãnh Diễm Tông.
“Dù sớm đoán được người này không phải tầm thường thế nhưng thật không thể nào nghĩ tới hắn lại sở hữu thần thông kinh người như vậy. Ngay đến Đoàn Nhân Ly của Thiên Quỷ Tông cũng không phải là đối thủ.” Nam Cung Trường Sơn ngồi ở ghế chủ vị, cười khổ rồi nói.
“Cũng may hắn không phải là địch nhân của Lãnh Diễm Tông chúng ta.” Lạc Quân thở dài một hơi, giọng nói cùng ánh mắt có chút phức tạp.
“Vụ trộm ở Thiên Phù Đường và Tàng Kinh Các đều xảy ra sau khi vị Hàn trưởng lão này tiến nhập Xuất Vân Phong chúng ta. Xem chừng phân nửa chính là do hắn gây ra. Chỉ là lúc đó, bất kể thế nào cũng không thể nghi ngờ hắn được.” Nam Cung Trường Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
Đại hán thô kệch nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng đã đoán được việc này.
Có điều, y không bàn nhiều về chủ đề này mà uyển chyển nói sang việc khác:
“Dù Thiên Quỷ Tông một mực kín tiếng thế nhưng động tĩnh ngày đó lớn đến như vậy làm sao có thể giấu diếm được. Bây giờ toàn bộ Linh Hoàn giới đã bị việc này chấn động, nghe nói đã có không ít thế lực phụ thuộc hai đại tông môn kia bắt đầu muốn gây dựng mối quan hệ với chúng ta.”
“Không sai, Dữu cốc chủ của Phong U cốc và Triệu sơn chủ của núi Vô Vi đều cử thân tín đến tìm tông chủ mật đàm. Kỳ thật những người này đều muốn nhân cơ hội gặp qua Hàn trưởng lão một lần, xác định thực thực lực của hắn rồi mới quyết định đầu nhập Lãnh Diễm Tông chúng ta. Đáng tiếc Hàn trưởng lão trở về không bao lâu đã lập tức bế quan. Thái thượng đại trưởng lão cũng truyền xuống dụ lệnh không cho phép ai quấy rầy.” Nam Cung Trường Sơn cười cười.
Trong điện trầm mặc một lát, Nam Cung Trường Sơn bỗng nhiên lại hỏi:
“Lạc trưởng lão, theo ý của ngươi, vị Hàn trưởng lão này là người thế nào?”
Lạc Quân nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi. Nếu là lúc trước y có thể nói thẳng suy nghĩ của mình thế nhưng hiện giờ quả thật không thể tùy tiện lên tiếng.
Cân nhắc một lúc lâu, họ Lạc mới trả lời một cách nghiêm túc.
“Ta và Hàn trưởng lão tiếp xúc không lâu. Khi Cổ sư chất dẫn hắn nhập môn, ngoại trừ xác minh Hàn trưởng lão là một vị lực tu, cũng không thấy người này có điểm gì đáng chú ý. Hiện tại hồi tưởng một cách cẩn thận lại phát hiện người này tâm tư kín đáo, làm việc không một kẽ hở. Có điều người này này cũng không phải hạng người vô tình, bỏ trước quên sau.”
“Sao lại nói vậy?” Nam Cung Trường Sơn nhíu mày hỏi lại.
“Chẳng phải trước đây chưởng môn đã từng đề nghị Hàn trưởng lão di chuyển động phủ lên Thánh Hỏa phong đến cạnh nơi ở của Thái Thượng trưởng lão nhưng đều bị hắn từ chối một cách khéo léo, nói là tương đối hài lòng với động phủ hiện tại, không muốn phiền phức. Ta lại cảm thấy, đây là đối phương cố ý trả cho Xuất Vân Phong chúng ta một phần nhân tình. Dù sao nếu có đại năng bậc này tọa trấn, địa vị của bản phong trong tông cũng sẽ tăng lên rất nhiều.” Lạc Quân giải thích.
“Đúng là như vậy. Công đầu thuộc về Cổ sư chất khi giới thiệu Hàn trưởng lão gia nhập bổn tông. Về sau hãy tăng gấp đôi số lượng tài nguyên tu luyện cung cấp hằng năm cho nó.” Nam Cung Trường Sơn nghe vậy lập tức tán thành.
“Vâng.” Lạc Quân vội đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...