Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Thần sắc Hàn Lập không đổi, tay áo run lên, mấy vòng bảo vệ màu xanh lá cuốn ra, đan vào quấn quanh trước người một hồi, lập tức ngưng tụ thành một bình chướng thanh sắc, che chắn trước người hắn và Nặc Y Phàm.

Sau một khắc, bão cát đầy trời cuốn tới với thế không thể đỡ, màn sáng màu xanh như lọt vào vạn đạo mũi tên xạ kích, thanh âm không ngừng vang lên như mưa rơi trên lá chuối, nhưng thủy chung vững vàng như núi.

Vạn khoảnh núi rừng chung quanh không có người bảo vệ, lập tức bị hoàng phong che kín bầu trời, cát bụi tràn ngập, vô số cổ thụ che trời bị gió cát xoáy lên, sau lại bị bão cát vùi lấp. Phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh trong nháy mắt đều hóa thành một mảnh biển cát mênh mông.

Mặc dù chỗ đại quân Trùng tộc giao chiến với Thú tộc cách xa chỗ Sa Thú và Thanh hồ giao phong, nhưng vẫn bị cổ cuồng phong bão cát cuốn tới, toàn bộ chiến trường trong nháy mắt trở nên mờ mịt vô cùng, những kẻ có tu vi hơi thấp căn bản không cách nào chống đỡ được cổ hoàng phong bão cát này, thậm chí ngay cả đứng thẳng đều thập phần miễn cưỡng, thế cho nên xu chế công kích chém giết của Trùng tộc chậm đi rất nhiều.

Đại quân Thú tộc vốn bị đại quân Trùng tộc ép đến không thở nổi, gặp chuyện này tự nhiên là chuyện tốt, nhất là những Kim Tiên Thú tộc kia càng thở dài một hơi, thừa cơ điều chỉnh trận hình chiến trận, gia cố phòng tuyến, dù sao nơi đây vốn là chiến trận Thú tộc làm chủ, chiếm cứ địa lợi, thậm chí có một ít bộ tộc do trước đây thế cục biến hóa quá nhanh nên chưa kịp tế ra một ít thủ đoạn cấm chế phòng ngự cũng nhao nhao tế ra.

Một lát sau, cát bụi đầy trời rơi xuống, trời đất một lần nữa khôi phục thanh minh.

Đại quân Thú tộc nhìn Chân Linh phe mình ra tay chém giết gã cường địch bên kia, về sau sĩ khí đại chấn, mỗi tộc trưởng dẫn dắt tướng lãnh của mình, tru lên trận trận thanh âm rõ to, một lần nữa tổ chức thế công, giết tới đại quân Trùng tộc.

Lúc trước bởi vì thế công Trùng tộc quá mạnh, Thú tộc bị đánh có chút bất ngờ không kịp trở tay, trong thời gian ngắn ngủi được cờ trống trọng chấn, ngược lại sĩ khí tăng lên, chiến đấu tốt hơn. Tuy Trùng tộc thế lớn, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không cách nào đánh bại Thú tộc được.

Trong mảnh biển cát kia không còn nhìn thấy bóng dáng Sa Thú nữa, chỉ còn lại một thân hình cực lớn Lục Vĩ Thanh hồ, một bàn tay huyết nhục mơ hồ còn đang nắm trường côn màu đen, tay kia lại đang cầm một khối sa tinh to cỡ cái đầu.

So với khối Hàn Lập đạt được lúc trước, khối này hiển nhiên phẩm chất cao hơn gấp mấy lần, không chỉ óng ánh thông thấu, bên trong còn sinh ra từng sợi tơ vàng, từ trong truyền ra từng trận chấn động linh lực mãnh liệt.

Hàn Lập phất tay thu hồi màn sáng màu xanh bảo vệ trước người, sau đó thân hình Nặc Y Phàm vội vàng lướt tới, bay đến bên người Thanh Hồ, vội vàng hỏi:

"Túc Lục đại nhân, người không sao chứ?"

"Không có việc gì, ta làm sao lại có chuyện..."


Trong miệng Thanh hồ nói không có việc gì, nhưng nhịn không được oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nặc Y Phàm cả kinh, chạy đến trước người nó nhìn xem, mới phát hiện phía trên thanh giáp trước ngực nó cháy đen một mảnh, chính giữa đã phá vỡ một cái lỗ máu to, phía trên tỏa ra từng sợi sương mù màu trắng nhè nhẹ, đang co lại từng chút một.

Hàn Lập đứng ở phía xa, thức thời không có chạy tới gần.

Trong lòng hắn khẽ động, Kim Đồng đang thèm nước bọt đầy miệng, đang thương lượng cùng hắn, nó muốn lấy khối sa tinh trong tay Thanh hồ kia.

Lúc trước nó một mực ở trong bụng Tỳ Hưu, tuy rằng nhục thân đặc thù, nhưng không gian trong cơ thể Tỳ Hưu tựa hồ không đơn giản, ngay trước đây không lâu nó rốt cục vẫn phải bay ra khỏi miệng Tỳ Hưu.

"Đừng suy nghĩ nữa, hiện giờ chúng ta mượn một tay Thú tộc để đối phó Phệ Kim Tiên ngươi nói. Hiện tại nếu làm mọi chuyện phức tạp, rất có thể bị Thú tộc trục xuất ra ngoài. Đến lúc đó bản thân chúng ta phải đối mặt đại quân Trùng tộc đó." Hàn Lập truyền âm nói ra.

"Ai nha, lại nói tên kia, khí tức lại càng ngày càng gần, không được, ta phải tránh đi mới được, Tiểu Bạch, há mồm!" Kim Đồng cả kinh nói gấp.

"Lão đại, vào bụng ta thì có thể, nhưng ngươi cũng đừng ăn bảo bối của ta... Những năm qua ta tích lũy được chút ít tiên khí, không hề dễ dàng, ngươi đi vào một lần liền ăn hết ba thành..." Tỳ Hưu kêu ư ư nói ra.

"Tiểu Bạch, tại sao ngươi lại keo kiệt như vậy, chẳng phải ăn một chút tiên khí sao, có đại thúc ở đây thì ngươi lo lắng cái gì chứ?" Kim Đồng bất mãn nói ra.

"Chủ nhân, người xem..." Vẻ mặt Tỳ Hưu đưa đám nói.

"Qua cửa ải trước mắt đã, ngươi sẽ được không ít chỗ tốt, nếu cửa ải này còn không qua được, làm sao còn nói sự tình về sau." Trong mắt Hàn Lập chớp động lam mang vài cái, nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt nói ra.

...

"Toàn bộ râu ria, toàn bộ đuôi... Không bị thương tích gì, rất tốt." Thanh hồ cúi người đánh giá Nặc Y Phàm một cái, gật đầu nhẹ nói ra.

"May mắn có Lệ tiền bối cùng Túc Lục đại nhân cứu hộ..." Nặc Y Phàm nói ra.


"Ngươi nói là tiểu tử nhân tộc kia?" Thanh hồ không có thu hồi trường côn màu đen kia, chỉ về hướng đất cát bên cạnh, thân hình khổng lồ xoay chuyển, nhìn về phía Hàn Lập nói.

"Vâng, thêm lần này nữa, Lệ tiền bối đã cứu ta hai lần rồi." Nặc Y Phàm gật đầu nhẹ, nhấn giọng nói.

"Hai lần? Tiểu nha đầu nhà ngươi không phải muốn nhân chuyện này, lấy thân báo đáp chứ?" Khoé miệng Lục vĩ Thanh hồ nhếch lên, lộ ra vài phần trêu chọc nói.

"Túc Lục đại nhân..." Nặc Y Phàm biết rõ nó cố ý trêu chọc mình, đành phải nghiêm mặt nói ra.

"Nhân tộc luôn luôn xảo trá, đôi khi hồ tộc chúng ta cũng theo không kịp, ngươi cũng không nên quan hệ quá sâu với hắn." Thanh hồ thu hồi vẻ trêu đùa, nghiêm túc nói ra.

"Ta biết rồi." Nặc Y Phàm gật đầu nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, thần sắc Thanh hồ bỗng nhiên biến đổi, một tay nâng lên trực tiếp bắt lấy Nặc Y Phàm, ném về phía Hàn Lập, trực tiếp dùng ngôn ngữ Nhân tộc quát lớn: "Mau dẫn nàng đi..."

Hàn Lập tựa hồ đã sớm chuẩn bị, lúc Thanh hồ Túc Lục ném Nặc Y Phàm đi, trong nháy mắt thân hình hắn cũng lóe lên biến mất tại chỗ.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn liền xuất hiện giữa không trung, tiếp lấy Nặc Y Phàm, thân hình lóe lên lần nữa biến mất không thấy.

Bên này, sau khi Lục Vĩ Thanh hồ ném Nặc Y Phàm đi, sau đó bàn tay ném ra thu lại, đồng thời tay kia nhấc lên trường côn màu đen, trùng trùng điệp điệp chọc tới một chỗ hư không phía trước.

Phương vị này, đúng là nơi trước đây Hàn Lập đã nhìn qua.

Đường vân tinh thần phía trên trường côn màu đen toả ra hào quang mãnh liệt, chỗ côn nhọn lóe lên ngân quang, lập tức sáng lên một mảnh tinh không sáng chói to mấy trăm trượng.

Phía trước tinh không vốn không có vật gì, sau một khắc, có một đoàn kiêu dương màu vàng bỗng nhiên nở rộ ra.

Trong nháy mắt quang đoàn màu vàng cực lớn va chạm với mảnh tinh không, giống như khối thiên thạch đập vào chỗ màn sáng tinh không phát ra trên trường côn màu đen, phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời!


"Ầm ầm"

Tinh không sáng chói nổ bể ra ầm ầm, trường côn màu đen nhìn uy lực vô cùng, nhưng trước kim quang này lại trở nên yếu ớt như cao lương, phía trên thân côn lan tràn vết rạn, nứt vỡ ra.

Vạn đạo tinh mang cuối cùng không địch lại một vòng mặt trời, trong núi rừng biển cát thình thịch tán loạn ra.

Trong miệng Lục vĩ Thanh hồ phát ra một tiếng thét thống khổ, thân hình cực lớn lập tức bay ngược lui sau như một cái bao tải, cày trên mặt đất một rãnh sâu, trùng trùng điệp điệp đụng vào một vách đá dựng đứng.

"Ầm ầm "

Lại là một hồi thanh âm sụp đổ vang lên, bụi mù cuồn cuộn cùng loạn thạch rớt xuống, vùi lấp nửa người lục vĩ Thanh hồ vào trong.

"Trùng Linh..."

Khóe miệng của gã trào ra vết máu đen ngòm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đoàn kim quang kia, nghiến răng nói ra.

Giữa kim quang chói mắt, thân hình một đầu giáp trùng màu vàng to chừng ngàn trượng dần dần hiện rõ ra.

Nó đứng ở trên không, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố không cách nào nói rõ.

Cách đó hơn nghìn dặm, Hàn Lập đang bay nhanh về hướng hạp cốc, hắn không quay đầu lại, nhưng trong lòng rùng mình, kẻ đến không ai khác, chính là một Phệ Kim Tiên khác mà trước đây Kim Đồng cảm ứng được.

Bộ dáng của nó tuy giống như đúc với Kim Đồng, nhưng khí tức trên thân lại cường đại đến mức làm người ta sợ hãi, hầu như có thể so với cảnh giới Thái Ất hậu kỳ.

Trong lòng Hàn Lập âm thầm kêu khổ, nhưng thân hình không ngừng lại chút nào, ánh sáng màu xanh quanh thân chợt hiện vài cái, độn tốc ngược lại nhanh hơn vài phần.

"Trùng Linh đại nhân!"

Đại quân Trùng tộc bị đại quân Thú tộc trở nên dũng mãnh giết đến đại loạn, lúc nhìn thấy Phệ Kim Tiên Trùng Linh phe mình ra tay, sau đó nhao nhao hô lên điên cuồng.

Những Linh trùng được các Trùng tộc nhân sử dụng cũng tựa hồ bị lực lượng nào đó quán chú, trở nên càng thêm điên cuồng khát máu, xông tới đại quân Thú tộc, chiến trường trở thành một mảnh hỗn loạn, lại lần nữa lâm vào trạng thái giằng co.


Nặc Thanh Lân đã trở về trên chiến trường, lúc nhìn thấy Phệ Kim Tiên hiện thân thì sợ hãi cả kinh, vội vàng nhìn sang hướng Lục Vĩ Thanh Hồ bên này, ý đồ tìm kiếm bóng dáng nữ nhi.

Kết quả khi gã truy ra khí tức Nặc Y Phàm, lại phát hiện nàng đã bị Hàn Lập đưa về phía trên cốc khẩu tòa thành.

"Giao ra đây..."

Giáp trùng màu vàng run lên hai cánh, hờ hững mở miệng nói, như thanh âm chuông vàng rung giữa trời đất chấn động không thôi.

"Khục khục... Đúng là phụ thân nói không sai, ngươi quả là con rệp đánh không chết, một lần đạp không chết, tiếp theo sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ là không nghĩ tới lần đại chiến trước đó đến nay, ngươi lại mạnh mẽ đến như thế này..." Lục vĩ Thanh hồ ho mãnh liệt ra một ngụm máu tươi, cười khẩy nói.

"Lời này, ta chỉ nói một lần..."

Giáp trùng màu vàng lạnh lùng nói xong, hai chân trước giao thoa, đột nhiên vung lên phía trước.

Hai đạo tinh quang từ hai chân trước của nó bỗng nhiên bay ra, tiêm mỏng như hai cánh ve sầu cự đại, loé lên biến mất trong hư không.

Lục vĩ Thanh hồ lại giống như người sống gặp quỷ, sớm âm thầm tụ lực ở sáu cái đuôi, bỗng nhiên vỗ một cái, thân hình đột nhiên cất cao mấy trăm trượng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, khó khăn lắm tránh qua, né được hai đạo tinh quang trảm kích.

Hàn Lập rời đi thật xa, trong đôi mắt loé lên ánh sáng màu lam, cẩn thận quan sát một màn này, trong lòng kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy ánh sáng trong hư không bụi bặm, khi hai đạo tinh quang đi qua, trong nháy mắt bị đoạn làm hai nửa.

Lục vĩ Thanh hồ né tránh được, vách núi phía sau nó liền bị tinh quang chém trúng một kích.

Nham thạch trải rộng vách núi giống như một khối đậu hũ, ở chính giữa hiện ra một đạo vết rách đứt gãy, trực tiếp bị chém ngang qua.

Thân hình Lục vĩ Thanh hồ lơ lửng trên không trung, thoạt nhìn đã thê thảm đến cực điểm, trong miệng la lớn một tiếng:

"Phụ thân, con rệp kia khi dễ ta!"

Thanh âm vừa rơi xuống, trong hư không đã có một mảnh tinh mang chói mắt sáng lên.

Một thân ảnh khác càng thêm cực lớn, từ trong hiển hiện ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận