Dịch: Mị Nguyệt
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Nói vậy, quả thực là Bắc Hàn Tiên Vực hiện nay càng ngày càng không yên ổn rồi." Sắc mặt Hàn Lập không đổi, thuận theo lời cung trang nữ tu tùy ý đáp.
"Thiếp thân cả gan hỏi một câu, quý khách tới Nguyên Hoang Thành để làm gì?" Nữ tu hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, ta muốn đi tới Man Hoang Giới Vực, ngày mai sẽ ra khỏi thành." Hàn Lập nghe vậy, suy nghĩ một chút liền đáp.
"Ra khỏi thành? Ngài đi cùng bằng hữu ra khỏi đây ư?" Cung trang nữ tu sửng sốt, dừng bước lại hỏi.
"Không đi cùng ai hết, ta đã quen một mình độc hành." Hàn Lập lắc đầu.
"Xin thứ cho thiếp thân lắm miệng, thiếp thân tuyệt không có ý mạo phạm gì, chỉ là... lấy tu vi khách quý, nếu đơn độc một mình ra khỏi thành, không khác gì lấy thân nuôi hổ, lấy thịt ném sói." Cung trang nữ tu hơi hạ thấp người nói.
"Ý của cô nương là gì? Chẳng lẽ bên ngoài thành có đại hung hiểm gì sao?" Hàn Lập nghi hoặc, hỏi.
"Khách quý có chỗ không biết, bên ngoài Nguyên Hoang Thành là biển cát mênh mông rộng triệu vạn dặm, bên trong có những hố cát sâu không thấy đáy, chớ nói người không đi qua được, ngay cả dị thú sa mạc sống ở nơi khác tới nơi này cũng không thể đi qua. Trừ phi dùng thuyền cỡ lớn trong thành để đi, mới tới được bờ bên kia của Man Hoang đại lục." Cung trang nữ tu giải thích nói.
"Nếu đường bộ không thể đi được, tu sĩ vẫn có thể ngự không bay qua mà, chẳng lẽ trên không còn có nguy hiểm gì khác?" Thần sắc Hàn Lập không đổi, mở miệng hỏi.
Đối với biển cát hung hiểm này, hắn chưa thấy tận mắt, thâm tâm cũng không quá coi trọng.
"Chớ nói đến Chân Tiên, ngay cả Kim Tiên cũng không dám lớn mật bay bừa vào chỗ biển cát ấy. Nơi này phụ cận Man Hoang Giới Vực, sau lần chiến tranh ấy bên trong Nguyên Hoang Thành rất ít có hung thú xuất hiện, nhưng trong biển cát kia lại thường xuyên có tồn tại man hoang cường đại đi lại, một khi bị chúng để mắt, dù là tu sĩ Chân Tiên Hậu Kỳ, kết cục cũng là thập phần thê thảm." Cung trang nữ tu tiếp tục nói.
Hàn Lập nghe nàng nói, biết rõ nàng không nói quá, lông mày bắt đầu nhăn lại.
"Ngoài ra, cho dù may mắn không bị hung thú tập kích, còn có rất nhiều ảo ảnh, huyễn tượng biển cát rình rập. Nếu lạc đường, vận khí tốt thì quanh quẩn trong đó vài trăm năm, biết đâu có cơ hội trở lại Nguyên Hoang Thành. Vận khí kém thì..." Nữ tu nói đến đây, có chút muốn nói lại thôi, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
"Không biết thuyền lớn mà cô nương nhắc tới, là ở nơi nào?" Sau khi Hàn Lập suy nghĩ một chút lại hỏi.
"Bến đỗ thuyền nằm trên lỗ châu mai phóng hỏa ở cửa thành phía tây, nhưng hàng năm cũng chỉ có 2 chuyến mà thôi, ngài xem như vừa khéo, cách lần chiếc thuyền xuất phát tiếp theo còn nửa tháng nữa." Cung trang nữ tu ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Ta còn một chuyện chưa rõ, tu sĩ tiến vào biển cát đã dễ bị công kích như vậy, con thuyền chứa đầy tu sĩ qua sông chẳng phải càng dễ dụ hung thú tới sao?" Hàn Lập nghi hoặc hỏi.
"Đấy là khách quý không biết, con thuyền này do phủ thành chủ chế tạo, nghe đồn nó có một vài cơ quan đặc biệt người ngoài không thể biết được, có thể che giấu khí tức cả thuyền, khiến cho dị thú không tài nào phát hiện." Nữ tu đáp.
"Nói vậy, dùng con thuyền này có thể không chút sơ hở sang tới bờ bên kia?" Hàn Lập khẽ nhướn mày nói.
"Khách quý nói đùa, nào có chuyện dễ dàng đến thế. Trên thực tế tám năm trước, con thuyền đã gặp sự cố một lần rồi, bị một Chân Linh phục kích, thuyền rơi xuống biển cát, tử thương vô cùng nghiêm trọng." Nữ tu cười khổ một tiếng, nói ra.
"Nếu con thuyền có thể che dấu khí tức, sao còn bị hung thú phục kích?" Hàn Lập nghe vậy, có chút giật mình hỏi.
Trong khi nói chuyện, hai người đã vượt qua bức tường phù điêu cửu long, đi tới hậu đình.
"Nghe nói trên thuyền có một vị Chân Tiên cảnh là tu sĩ săn hoang, lúc trước trong một lần săn thú đã giết một ổ Cửu nhãn sên còn nhỏ, chọc giận con Cửu nhãn sên cấp Chân Tiên lúc ấy ra ngoài, lần theo vết máu trong ổ đánh hơi được khí tức tu sĩ, sau đấy mới có tai họa này." Cung trang nữ tu đẩy cành cây cổ thụ trước mặt ra, tiếp tục đi tới, nói.
"Tu sĩ săn hoang sao, là tu sĩ tiến vào Man Hoang Giới Vực săn bắt dị thú hả?" Hàn Lập ồ một tiếng lại hỏi.
"Không hẳn. Săn giết man hoang dị thú đích xác là một phần mục tiêu của tu sĩ săn hoang, nhưng không phải toàn bộ. Thu thập kỳ hoa dị thảo sinh trưởng ở Man Hoang Giới Vực, đào bới linh khoáng bảo thạch cũng là mục đích của bọn họ." Cung trang nữ tu tiếp tục nói.
"Nói như vậy, bao năm qua tu sĩ tiến vào Man Hoang Giới Vực có lẽ nhiều không đếm xuể, không biết có địa đồ Man Hoang Giới Vực lưu truyền ra không, không hoàn chỉnh cũng được." Hàn Lập ngừng chân hỏi.
"Không có. Mấy ngày này nếu khách quý đi vào cửa hàng, ngàn vạn lần phải cẩn thận, mấy tên gia hỏa chào bán địa đồ Man Hoang Giới Vực kia, mười tên thì cả mười đều là lừa đảo." Cung trang nữ tu cũng dừng bước, lắc đầu đáp.
"Vì sao lại như vậy?" Hàn Lập nghi ngờ nói.
"Những năm gần đây, tu sĩ tiến vào Man Hoang Giới Vực đích xác không đếm xuể, nhưng phạm vi hoạt động của bọn họ cũng rất có hạn, người thật sự có can đảm xâm nhập Man Hoang Giới Vực, lại còn sống trở về, hầu như tất cả đều là tiên nhân cao giai từ Kim Tiên cảnh trở lên. Mà trong truyền thuyết, có thể vượt qua Man Hoang Giới Vực, tới được Hắc Sơn Tiên Vực, chỉ có thể là bậc đại năng Thái Ất trở lên. Người như vậy sao có thể nhiều? Lại có mấy người vẽ địa đồ lưu truyền ra đây?" Cung trang nữ tu cười cười đáp.
"Cũng phải, nếu nói như thế, thật sự không có địa đồ lưu truyền." Hàn Lập tiếp tục cất bước đi về phía trước, gật đầu nhẹ nói ra.
"Chắc hẳn khách quý cũng muốn đến Man Hoang Giới Vực nên mới tới Nguyên Hoang Thành này? Đến lúc đó, tuy Giới Vực lớn, nhưng dò xét phạm vi hoạt động một hai, có lẽ cũng sẽ có phúc duyên thu hoạch đấy." Cung trang nữ tu cười yểu điệu bồi đáp.
Vì mãi nói chuyện, hai người cũng không cảm thấy đoạn đường dài, rất nhanh đã đến trước một viện nhỏ của Ất đẳng viên.
Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, phát hiện viện này chia làm ba khu, ngoài nhà chính ra, hai bên đều có một gian sương phòng, chính giữa có một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng một ít loại hoa tươi tắn, chẳng bao lâu nữa sẽ thành tiên thảo.
Cung trang nữ tu lấy ra một ngọc bài thanh sắc khắc ba chữ "Thính Vũ Hiên", vung lên một cái.
Một tầng cấm chế pháp trận bao phủ ở ngoài viện lập tức mở ra, một làn gió thơm từ trong nội viện phiêu tán ra ngoài, hai tỳ nữ vận y phục trang sức thướt tha nhanh nhẹn đi ra, cúi mình thi lễ với hai người.
"Những tiểu tỳ này, đều là nữ tu Kết Đan kỳ, thân thể trong sạch. Khách quý nếu để mắt, ban thuởng một ít phúc duyên, tối nay cũng là vận may cho tiên lộ của các nàng, nếu không để vào mắt, bảo các nàng pha trà quét dọn, làm chút việc vặt vãnh cũng được." Cung trang nữ tu đưa ngọc bài xong liền mở miệng nói.
"Không cần, ta quen một mình rồi, không cần hầu hạ." Hàn Lập tiếp nhận ngọc bài, nhàn nhạt nói.
Hai tỳ nữ có dung mạo tuyệt sắc không thua cung trang nữ tu nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng không dám nói gì thêm.
"Xem như hai nàng không có phúc phận rồi. Khách quý đi đường nghỉ ngơi một lát, tiệc rượu sẽ nhanh chóng được mang lên." Mặt cung trang nữ tu không đổi sắc, vừa cười vừa nói.
"Làm phiền rồi." Hàn Lập dứt lời, đưa tay ném qua một túi gấm.
Cung trang nữ tu thuận thế tiếp được, bàn tay đặt trong tay áo thầm tra xét một chút, lập tức thần sắc khẽ biến, ngoài kinh hỉ ra còn có chút sợ hãi nói: "Khách quý hậu đãi như thế, lại khiến thiếp thân có chút xấu hổ, không bằng khách quý đổi sang Giáp đẳng viện xem thế nào?"
"Không cần, nơi này rất tốt, các ngươi lui xuống cả đi." Hàn Lập tùy ý phất phất tay, quay người tiến vào cửa viện.
Cung trang nữ tu sửng sốt, khóe miệng cong lên vui vẻ, lấy từ trong túi ra một viên linh thạch cực phẩm linh khí nồng đậm, cẩn thận đánh giá một chút, liếc qua hai tỳ nữ kia, thở dài: "Các ngươi phúc duyên còn chưa đủ."
Đáy lòng hai tỳ nữ tất nhiên tiếc nuối không thôi, thần sắc ưu tư.
......
Ngày thứ hai, Hàn Lập đã sớm dậy, ra khỏi viện.
Kim Đồng nghỉ ngơi một đêm, giờ phút này tinh thần sảng khoái, đi sau lưng Hàn Lập, chạy vài vòng trên đường liền cầm trong tay đủ các loại mỹ thực.
"Đại thúc, chúng ta rời khỏi đây luôn à?" Kim Đồng vừa nhai bánh bao vừa không nỡ hỏi.
"Đừng vội." Hàn Lập từ chối cho ý kiến trả lời một câu, đi tới cửa thành phía tây, rất nhanh đã tới bến thuyền.
"Đại thúc, chúng ta tới nơi này làm gì?" Kim Đồng quay cổ hỏi
"Ngươi ở đây chờ ta một chút." Hàn Lập dặn Kim Đồng một câu, rồi đi về phía phụ cận một tòa nhà màu đen, một chốc lại đi ra, trong tay có thêm một tờ linh phù màu đen, phía trên khắc hoa văn chiếc thuyền.
"Đây là cái gì..." Kim Đồng cầm lấy linh phù, tò mò hỏi.
"Vé tàu."
Hàn Lập đáp, nói sơ qua về chuyện con thuyền cho Kim Đồng.
"Đại thúc, không phải chứ, lấy thực lực của chúng ta, còn phải ngồi con thuyền này à, trực tiếp bay qua nhanh hơn bao nhiêu?" Kim Đồng nhếch miệng không đồng ý.
"Chúng ta mới tới Man Hoang Giới Vực, cẩn thận một chút thì hơn, vả lại ở đây đã có thuyền, có thể đi qua biển cát này, ngu gì mà không ngồi." Hàn Lập cười nhạt một tiếng đáp lại.
Kim Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng lắc đầu, không lo lắng những thứ này nữa, cúi đầu hưởng thụ mỹ thực trong tay.
Hàn Lập cất kỹ vé tàu, đi về phía quảng trường sầm uất trong thành.
Tuy rằng trên người hắn có đủ các loại đan dược vật phẩm, nhưng đại đa số đều là pháp khí trữ vật đoạt từ trong tay Công Thâu Cửu, chưa chắc đã có ích, lần này vượt biển Man Hoang Giới Vực nguy cơ trùng trùng, hắn phải chuẩn bị một chút.
Vả lại nơi đây gần Man Hoang Giới Vực, trong thành chắc chắn có không ít tài liệu Man Hoang Giới Vực đặc thù, đáng để đi một chuyến.
Có điều diện tích Nguyên Hoang thành rất lớn, có nhiều chỗ bố trí cấm chế, thần thức không cách nào dò xét được, tùy tiện tản bộ dạo quanh nơi này mất rất nhiều thì giờ.
Hàn Lập nghĩ vậy liền ghé vào một tiệm tạp hóa cạnh một tòa nhà quy mô lớn, mua một quyển thư tịch giới thiệu Nguyên Hoang thành, lật xem một lần liền am hiểu đại khái tình huống bên trong.
Hắn cất thư tịch lại, tiếp tục đi tiếp, nhanh chóng đến một khu vực sầm uất khác.
Nơi đây hoàn toàn khác với những chỗ còn lại, là một quảng trường bạch ngọc cực lớn.
Trên không lại có một tòa cung điện bạch sắc trôi lơ lửng, phủ lớp bạch ngọc tinh khiết.
Vô số phù văn bạch sắc như cái đấu lớn bay lượn xung quanh tòa cung điện này, tản ra tầng tầng lớp lớp bạch quang, bao trùm lên quảng trường bạch ngọc cùng toàn bộ tuyến đường xung quanh.
Nơi này tên là Thông Thiên phố, là khu thương mại lớn nhất bên trong Nguyên Hoang thành, ngựa xe như nước áo quần như nêm, vô cùng náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...