Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Nguyên Anh

Nhóm dịch Phàm Nhân tông

Hàn Lập thông qua thần hồn liên hệ thử gọi Kim Đông dậy nhưng không có kết quả.

Hắn suy nghĩ một chút rồi vung tay thu nó vào trong Linh Thú Đại.

Gió núi thổi nhè nhẹ, mát mẻ sảng khoái không gì sánh được, nơi chân trời phía xa xa có ánh nắng sớm sáng lên, đã gần đến lúc bình minh.

Một lát sau đám người Mộng Vân Quy cũng đi tới, cúi đầu trước đình bái kiến Hàn Lập.

Hàn Lập liền nói lại một lượt những việc lúc trước đã dặn dò Mộng Thiển Thiển rồi nhanh chóng rời đi.

Mộng Thiển Thiển thấy bóng hình hắn chốc lát đã biến mất không còn dấu vết, ánh mắt không giấu được vẻ hụt hẫng, buồn bã.

“Tu vi của Lệ đại nhân hình như lại mới tăng cao, chỉ sợ còn cao thâm hơn những vị Kim Tiên Đạo Chủ ở Chúc Long Đạo lúc trước...” Tôn Bất Chính lòng đầy ngưỡng mộ, nói nhỏ.

“Vì thế nên chúng ta càng phải chăm chỉ tu luyện gấp bội, sau này dù chưa đủ sức giúp đỡ người nhưng cũng đủ khả năng bảo vệ bản thân, không làm vướng tay vướng chân đại nhân nữa.” Mộng Thiển Thiển gật nhẹ đầu, nói ra.

“Thiển Thiển nói đúng, việc giống như ngày hôm nay phải để đại nhân tự mình đến giải cứu, nhất quyết không thể có lần thứ hai nữa. Chờ sắp xếp ổn thỏa việc ở Hạo Vân Thành liền nghe theo lời Lệ đại nhân, nhanh chóng đến Hắc Phong Hải Vực.” Mộng Vân Quy nhanh chóng đưa ra quyết định.

....

Một tháng sau.

Trên không trung một mảnh hải vực xanh bao la vô tận, xuyên giữa tầng tầng mây trắng có một đạo lưu quang màu xanh bay vọt qua, nhanh như ảo ảnh, giống như một sợi mây hẹp dài khiến người khác khó mà quan sát.

Nhưng sau khi bay thêm được mấy vạn dặm, độn quang chớp sáng rồi đột nhiên dừng lại.

Trong quang mang hiện ra một chiếc Bích Ngọc Phi Xa dài khoảng mười trượng, Hàn Lập mặc bộ áo bào màu xanh quen thuộc đứng trên đó, trong tay đang nắm lấy một cái Linh Thú Đại tỏa ra kim quang chói mắt.


“Đây là....” Dị sắc trong mắt hắn lóe lên, liền mở Linh Thú Đại ra.

Một vệt kim quang trong đó lao nhanh ra rồi hóa thành một con giáp trùng toàn thân màu vàng to như quả núi, quang mang toàn thân tỏa ra rực rỡ, chính là chân thân của Kim Đồng.

Trên lớp vỏ của nó được minh ấn vô số đường vân đan xen dày đặc, hình thù phức tạp cổ quái, tỏa ra những trận khí tức khiến người ta khiếp sợ.

Mà lúc này, hắn nhìn thấy hai mắt giáp trùng vẫn đóng chặt, chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Thời gian ở Linh Giới trong quá trình nuôi dưỡng Phệ Kim Trùng hắn biết rõ thời điểm chúng nó tiến hóa sẽ thôn phệ lẫn nhau, hiện nay Kim Đồng hơi khác một chút, mới gặm hết đống pháp bảo đã có dấu hiệu tiến giai.

“Thảo nào từ khi nó ăn xong cái lò đan kia ta vẫn thấy có gì đó cổ quái, không ngờ cuối cùng kết quả như thế này...” Hàn Lập cảm nhận được khí tức của Kim Đồng tăng nhanh không có dấu hiệu dừng lại, ban đầu còn có chút lo lắng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn lật tay lấy ra trận bàn cùng trận kỳ vốn có ý định bố trí trận pháp che đậy dị tượng khi Kim Đồng tiến giai gây ra, kết quả chưa kịp làm gì đã thấy nó đột nhiên mở to hai mắt.

“Ợ...”

Nó nấc lên một tiếng ầm vang, từ trong miệng phun ra một đạo tinh quang thô to hơn trăm trượng chém thẳng ra trăm dặm phía trước.

Những nơi tinh quang đi ra, nước biển đang chảy xiết liền bị tách đôi thành một rãnh lớn, lộ cả san hô rong rêu dưới đáy.

Ngay sau đó quang mang trên thân giáp trùng biến mất, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một nữ đồng khả ái.

Nữ đồng duỗi lưng một cái, hai mắt mông lung, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.

Hàn Lập thấy vậy, không nói gì chỉ im lặng đứng một bên.

Kim Đồng tỏa ra khí tức, đột ngột đã là Kim Tiên Hậu Kỳ. Chỉ ăn vài thứ, ngủ một giấc, cứ như vậy phá tan bình cảnh, tiến cấp ư?

Trong lòng hắn hiểu rõ, điều cốt yếu khiến Kim Đồng tiến giai chính là lò đan có phẩm chất cực cao trong Thái Ất Điện, trong đó dường như ẩn chứa lực lượng Nguyên thần nào đó vô cùng cường đại, những pháp bảo khác mà nó nuốt vào chỉ có tác dụng hỗ trợ thêm mà thôi.

Tuy nhìn quá trình tiến giai của nó dễ dàng như vậy nhưng tốn hao rất nhiều tài nguyên, đừng nói đến Kim Tiên, ngay cả thân gia của Thái Ất Ngọc Tiên chưa chắc đã đủ.


“Đại thúc, có gì ăn không?” Kim Đồng lúc lắc cái đầu, tỉnh táo hơn một chút, bụng đói reo thành tiếng.

“Có, rất nhiều!”

Hàn Lập phất tay lấy ra một thanh cự phủ dày đặc phù văn đưa cho Kim Đồng, nó vội vàng ôm lấy cho vào mồm nhai ngấu nghiến.

Nhìn thấy cảnh này Hàn Lập chỉ còn biết cười trừ, kéo nó về lại trên phi xa rồi lấy ra một ngọc giản màu trắng nghiên cứu.

Bây giờ mọi việc tại Bắc Hàn Tiên Vực hắn đã xử lý xong, đã đến lúc ly khai rồi.

Nhưng trước khi đi hắn còn phải tới một nơi nữa.

Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết, Bích Ngọc Phi Xa lao nhanh về phía chân trời, biến mất khỏi hải vực mênh mông.

...

Thượng A Đại Lục nằm ở phía nam Bắc Hàn Tiên Vực, nếu so sánh với Cổ Vân Đại Lục nơi có Chúc Long Đạo hay Minh Hàn Đại Lục ở phương bắc thì hoàn cảnh thiên nhiên hoàn toàn khác biệt. Nơi đây khí hậu ấm áp, sinh cơ bừng bừng, núi cao rừng rậm mọc lên khắp nơi, đầm lầy vô số, là bảo địa cho rắn độc, mãnh thú phát triển, không phù hợp cho phàm nhân sinh sống.

Cho nên mảnh đại lục này tuy đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú nhưng số lượng phàm nhân lại rất ít, thua xa các đại lục ở phương bắc. Nhưng bởi vì linh mạch rất nhiều, linh khí lại nồng đậm, kỳ trân dị thảo, chủng loại linh thú vô cùng đa dạng nên lại có khá nhiều tông môn tu kiến ở đây. Điểm Thương Sơn Mạch là thánh mạch đệ nhất Thượng A Đại Lục, thanh danh vang dội.

Nhưng khiến nó càng nổi danh chính nhờ Thương Lưu Cung.

Thương Lưu Cung có đại cung chủ Lạc Thanh Hải tọa trấn, gã cùng với Đệ Nhất Đạo Chủ Chúc Long Đạo Bách Lý Viêm, Phục Lăng Tông Đại Trưởng Lão Phong Thiên Đô nổi danh là ba thế lực lớn.

Dưới trướng còn có Ngũ Cực Cung Chủ, cũng đều là những vị Kim Tiên đại danh đỉnh đỉnh, chia nhau trấn thủ năm hướng tiến vào Thương Lưu Cung, trong sáng ngoài tối quản lý toàn bộ đại lục.

Ngoài trừ những tồn tại tối cao này, trong cung còn có không ít kỳ nhân dị sỹ, chỉ do môn hạ của Thương Lưu Cung hành tung khá kỳ bí không thích phô trương thanh thế ra ngoài, đại bộ phận chỉ thích đóng cửa khổ tu nên ngoại nhân hiểu biết về họ không nhiều.

Lúc này ở hư không một chỗ gần với Điểm Thương Sơn Mạch có một tên đại hán râu quai nón âm thầm đứng quan sát, hắn chính là Hàn Lập mới từ Cổ Vân Đại Lục một đường chạy tới.


Hắn nhìn dãy núi trước mặt, trong đầu suy nghĩ về các tin tức liên quan tới Thương Lưu Cung.

Từ nơi này nhìn lại, trong Điểm Thương Sơn Mạch có mây khí vờn quanh bao trùm cả dãy núi, cảm giác vô cùng thần bí.

Linh khí bên trong vô cùng thịnh vượng, đặc biệt linh lực hệ Thủy lại càng dồi dào.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ động, không chần chừ nữa, bay thẳng về phía trước.

Hắn vừa mới bước vào phạm vi của Điểm Thương Sơn Mạch không lâu đã có một đạo độn quang màu lam từ trong dãy núi bắn ra nghênh đón, nhìn kỹ là một linh chu màu lam hình cá, phía trên có mấy tên đệ tử Thương Lưu Cung, cầm đâu là một gã nam tử tầm hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt vuông vắn.

Từ phong cách ăn mặc có thể đoán được những người này là đệ tử tuần tra của Thương Lưu Cung, tu vi không quá yếu, cũng đều là Hóa Thần Kỳ, gã cầm đầu đã là tu sỹ Luyện Hư Kỳ.

“Vãn bối là chấp sự ngoại cung Lý Ngang, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, người quang lâm Thương Lưu Cung là có việc gì?” Thanh niên mặt vuông cảnh giác liếc nhìn Hàn Lập, nhưng vẫn hữu lễ chắp tay hỏi.

Hàn Lập bày ra vẻ mặt lạnh như băng, không thèm nhìn ai, một cỗ linh áp khổng lồ từ trên người đột nhiên bộc phát ra.

Linh chu màu lam như lá bay trong bão táp, bị cuốn văng ra ngoài, đệ tử Thương Lưu Cung đứng trên đó miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Thân hình của hắn không dừng lại, tiếp tục bay về phía trước.

“Có địch nhân tập kích!”

Thanh niên mặt vuông tu vi cao hơn nên chưa ngất đi, miệng hét lên một tiếng lớn, phất tay đánh ra một đạo lam quang bay thẳng lên trời.

“Ầm” một tiếng vang lên, lam quang bạo phát trên không trung, bay về bốn phương tám hướng.

Hàn Lập cũng không ngăn cản hành động của gã, còn không thèm quay đầu lại, tiếp tục bay về phía trước.

Sau khi tín hiệu được phát ra, âm thanh từ các nơi vang vọng ầm ĩ, vô số độn quang từ các dãy núi bay vụt tới chặn đường.

Độn quang thu lại, từng người từng người một đều mặc trang phục Thương Lưu Cung, tu vi hơn xa đám Lý Ngang lúc trước, những tên cầm đầu đều là Chân Tiên Cảnh Trung Kỳ, Hậu Kỳ.

“Đứng lại! Cuồng đồ phương nào dám xông vào Thương Lưu Cung!” Một lão già tóc bạc, da dẻ hồng hào quát to.

“Gọi Lạc Thanh Hải đi ra đây gặp ta.”

Sắc mặt Hàn Lập không đổi, thanh quang trên người lóe lên tạo nên một luồng linh áp khổng lồ màu xanh cuốn về mọi phía xung quanh.


Đám người đụng phải luồng linh áp bị đánh văng ra ngoài không có sức phản kháng.

“Đạo hữu phương nào giá lâm Thương Lưu Cung chúng ta? Bọn tiểu bối không hiểu phép tắc nên có chút mạo phạm, mong các hạ không nên trách tội.”

Ngay lúc này có một thanh âm hùng hậu không gì sánh được truyền tới.

Cùng lúc đó một luồng gió nhẹ đột nhiên xuất hiện, quét về bốn phương tám hướng.

Sóng linh áp màu xanh bị triệt tiêu không còn dấu vết.

Hàn Lập nhíu mày, thân hình dừng lại.

Thanh quang lóe lên, hư không cách Hàn Lập không xa hiện lên một thân ảnh, là một lão đạo sỹ mặc đạo bào màu xanh lam.

Người này dáng người cao gầy, râu dài rủ xuống ngực, rất ra dáng tiên phong đạo cốt, nhưng làn da của lão lại có màu xanh đậm quỷ dị, phá hoại mất khí chất xuất trần đáng lẽ ra phải có.

Lão tỏa ra khí tức hùng hậu, là tồn tại cấp bậc Kim Tiên.

Hàn Lập liếc nhìn lão, cũng không thèm trả lời.

“Vị đạo hữu này nhìn lạ mặt vô cùng, không biết tôn tính đại danh như thế nào? Đến Thương Lưu Cung có chuyện gì?” Lão đạo mặt xanh cũng không tỏ vẻ tức giận, một tay dựng lên trước ngực, thi lễ một cái rồi hỏi.

“Ta nhắc lại. Gọi Lạc Thanh Hải ra đây gặp ta.” Hàn Lập chậm rãi nói.

Lão đạo nghe thấy lơì này sắc mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, lập tức trả lời:”Vậy thì thứ lỗi, đạo hữu đến không đúng lúc rồi, Lạc cung chủ ra ngoài từ nhiều năm trước đến bây giờ vẫn chưa về. Nếu đạo hữu có chuyện quan trọng hay là nói với tại hạ, chờ Đại Cung Chủ trở về cung ta sẽ lập tức báo lại.”

“Minh Hàn Tiên Phủ đã đóng lại từ lâu, mấy ngày trước ta mới gặp Lạc Thanh Hải ở Hắc Phong Thành, cũng biết hắn lập tức về lại Thương Lưu Cung, đã qua thời gian khá lâu rồi chẳng lẽ còn chưa về tới Điểm Thương Sơn Mạch?” Hàn Lập cười một tiếng mỉa mai, hỏi ngược lại.

Lão đạo mặt xanh nghe thế, im lặng chưa nói thêm gì.

“Lạc Thanh Hải không muốn ra gặp ta cũng được, nhưng chắc là Thương Lưu Cung các ngươi chuẩn bị tuyển ra hai tên cung chủ Ngũ Cực Cung mới đi là vừa.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.

“Ngươi...Ngươi nói cái gì....” Lão đạo nghe thế không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Đám người xung quanh chỉ biết quay mặt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui