Dịch: PHẩy
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Những người có mặt ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ, chỉ có Hô Ngôn đạo nhân là giữ được vẻ trấn định tự nhiên.
Bởi vì trước đó lão đã từng thấy Hàn Lập thi triển Chân Ngôn Bảo Luân, cho nên không quá kinh ngạc.
Toàn thân Hàn Lập bao phủ kim quang, thân hình nhoáng một cái liền từ trong cấm chế hình bàn cờ phóng ra xuất hiện ngay bên cạnh hai người Phong Thiên Đô.
Chân Ngôn Bảo luân làm cho động tác của Phong Thiên Đô chạm chạp, sâu trong mắt lão hiện lên một tia hoảng sợ.
Trên người lão hiện ra một tầng hắc quang, chớp động cực kỳ chậm chạp, trong đó cuồn cuồn mãnh liệt một cỗ pháp tắc giam cầm cường đại, đánh thẳng vào gợn sóng màu vàng chung quanh, muốn tránh thoát khỏi ảnh hưởng.
Ở bên cạnh, trên thân Tề Thiên Tiêu cũng hiện ra một tầng hôi quang cuồn cuộn, pháp tắc ăn mòn cũng từ trong đó tuôn ra, đánh thẳng vào khu vực gợn sóng màu vàng.
Nhưng trong gợn sóng màu vàng đó tràn ngập lực lượng Thời gian pháp tắc, vô cùng cường đại, vững như bàn thạch, mặc cho hai cỗ pháp tắc kia trùng kích vẫn không suy suyễn chút nào.
“Phong trưởng lão, người đã thi triển hết tất cả chiêu thức rồi sao? Vậy bây giờ đến phiên ta.” Hàn Lập lạnh lùng nói, sau đó nhấc một tay, hời hợt vung lên.
Hai đạo ánh sáng màu xanh từ trong tay áo bắn ra nhanh như điện, đúng là hai thanh tiểu kiếm màu xanh, tùy ý xẹt qua giữa kim quang, linh quang mặt ngoài lóe lên một cái liền phá vỡ linh quang hộ thể của hai người, tiếp theo xuyên thủng mi tâm.
Chỉ nghe "Phốc phốc" hai tiếng trầm đục!
Mi tâm hai người xuất hiện hai lỗ máu lớn chừng hạt đào, nhưng không có chút máu nào chảy ra, thân thể hai người vẫn di động chậm rãi theo quỹ tích lúc trước, nhưng thần thái trong mắt đã dần dần biết mất hầu như không còn.
Thần sắc trên mặt Hàn Lập không đổi, tay kia nhẹ nhàng phất một cái, một cỗ ánh sáng màu xanh lướt nhẹ qua thi thể hai người.
Pháp khí trữ vật trên thân hai người cùng vài món tiên khí tùy thân, còn có hai cái nguyên anh, một màu đen, một màu xám, tất cả đều bị ánh sáng màu xanh cuốn ra, sau đó bị hắn thu lại một cách thuần thục.
Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập bấm niệm pháp quyết một cái, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng lóe lên dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Gợn sóng màu vàng chung quanh hơi chấn động một cái liền biến mất không thấy nữa.
Gợn sóng màu vàng vừa biến mất, lập tức mọi thứ xung quanh khôi phục bình thường, bịch một tiếng, thi thể Phong Thiên Đô và Tề Thiên Tiêu cùng rơi trên mặt đất.
Sự tình liên tiếp, tựa hồ chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng lại giống như trãi qua cực kỳ lâu.
Trước đây khôn ngoan, âm trầm không ai bì nổi – Phong Thiên Đô, cùng Tề Thiên Tiêu – Tông chủ một trong ba đại tông môn của Bắc Hàn Tiên Vực, lại trở thành hai cỗ thi thể lạnh như băng.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này, nhao nhao hít sâu một hơi, dùng ánh mắt khó tin nhìn Hàn Lập, trong đó nhiều hơn là sự kiêng kị.
Lần này, ngay cả Hô Ngôn đạo nhân cũng khẽ giật mình, chậc chậc không dứt, sau đó một tia cười hiện lên trong mắt lão.
Hàn Lập nhíu mày, liếc nhìn về phía những người đang đứng phía xa.
Lần này hắn thể hiện ra thực lực chân chính, đã bị nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ ngày sau khó tránh khỏi phiền toái.
Nhưng mà lập tức hào khí trong lòng hắn tăng cao.
Nhớ lại những năm trước khi hắn mới tiến vào Bắc Hàn Tiên Vực, bởi vì tu vi thấp kém, thực lực nhỏ yếu, cộng thêm bốn bề cường địch, cho nên phải thật cẩn thận mọi cái, không dám nới lỏng đề phòng, nếu không sẽ giẫm lại vết xe đổ trước đó.
Bây giờ hắn đã có tu vi Kim tiên trung kỳ, cộng với việc hiểu ra một tia lực lượng thời gian pháp tắc, vì vậy không cần phải sợ hãi bất luận tu sĩ Kim tiên nào. Với lại sau này khi ly khai Minh Hàn Tiên phủ, hắn cũng đã có những tính toán khác, do vậy hắn không quá để trong lòng những người có mặt ở đây.
Cùng với việc biến mất của những gợn sóng màu vàng do Chân Ngôn Bảo Luân tỏa ra, Kim Đồng cũng khôi phục bình thường theo.
"Đại thúc! Sao người lại giết lão cương thi cùng cới tên độc nhãn long kia vậy, rõ ràng vừa rồi đã đồng ý để ta đích thân động thủ mà.” Nhìn thấy thi thể của hai người Phong Thiên Đô trên mặt đất, Kim Đồng bất mãn kêu lên.
"Vừa nãy ta đã cho ngươi cơ hội, người không nắm lấy thì cũng đừng có trách ta”. Hàn Lập cười khổ một tiếng, không chờ Kim Đồng nói thêm gì nữa, vung tay áo lên, một mảnh ánh sáng màu xanh bay ra cuốn nó tính bay về chỗ rìa đại diện.
Nhưng thần sắc hắn khẽ động liền đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía lò đan xanh biếc, trong mắt hiện ra một tia kỳ dị.
Lò đan xanh biếc lại đung đưa lần nữa, phát ra âm thanh “ù ù”, bạch sắc hoả diễm dưới đáy lò đan bùng phát cuồn cuộn, bùng lên gấp mười lần, từ dưới đáy lò đan bốc lên cuồn cuộn không ngừng, bao trùm cả nửa thân lô.
Một cỗ khí tức cực nóng không cách nào diễn tả bằng lời tỏa ra bốn phía xung quanh, nhiệt độ của toàn bộ đại điện bỗng nhiên tăng lên nhiều, hư không cũng vặn vẹo có chút mông lung, mặt đất xung quanh lò đan cũng bị hòa tan từ từ.
Tựa hồ những pho tượng xám trắng kia có chút sợ hãi những bạch sắc hỏa diễm này, nhao nhao lui về phía sau, cấm chế bàn cờ màu vàng lóe lên tán loạn rồi biến mất.
Lúc này mọi người đều tránh xa phụ cận lò đan, pho tượng xám trắng cũng không tiếp tục lưu lại chỗ này, quay người bay trở lại đứng ở hai bên đại điện.
Hàn Lập nhìn bạch sắc hỏa diễm, ánh mắt hơi lóe lên.
Ở phía xa, những người khác thấy một màn như vậy, cũng chấn động, ánh mắt lại lần nữa tập trung trên lò đan xanh biếc kia.
Chỉ thấy linh văn trên lò đan chớp động, tách ra đừng đạo hào quang xanh biếc, nắp lò rung rung liên tục, từng đạo khí trụ màu trắng vừa thô vừa to toát ra, bắn về bốn phương tám hướng xung quanh, phát ra tiếng “hí hiiiii….í í..” bén nhọn.
Trong lò đan càng phát ra âm thanh như sấm rền, làm cho lòng người kinh sợ, nhưng thân lô rung động vài cái, liền ổn định lại.
Ngay sau đó, trong lò đan vang lên một tiếng giống như chuông ngân, mỗi ba đầu Ly Long còn lại cũng hiện ra một mảnh ngũ thải hà quang, vậy mà thành đan lần nữa.
Ngoài kinh hỉ ra thì mọi người ở đây còn nghi hoặc không ít.
Theo như kinh nghiệm của những lần trước, sau mỗi lần thành đan cần phải đợi một đoạn thời gian thì lò đan xanh biếc này mới có thể cho ra lô đan tiếp theo.
Lần này lại bất đồng, vừa rồi ba khối Thái Ất đan ra lò chẳng bao lâu thì ba khối đan dược này đã luyện thành.
Ngay sau đó, mọi người nghĩ đến bạch sắc hỏa diễm dưới lò đan đột nhiên bùng phát lúc trước, nội tâm liền thoải mái.
Thời điểm luyện đan trong lò, nếu lửa đại thịnh, quả thực có thể làm gia tốc ngưng đan, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn, nếu khống chế lửa không tốt thì kết cục chính là đan sẽ bị nổ bể.
Lúc này, trong đại điện, linh khí trên không trung cuồn cuộn lần nữa, vô số kim vân hội tụ đến, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Ba tia sáng trắng từ giữa vòng xoáy xạ xuống, hung hăng đánh lên đỉnh đại điện.
Tia sáng màu trắng chói mắt lần nữa bao phủ lại toàn bộ đại điện, đại điện đung đưa ù ù, từng đạo kim quang hiện ra khắp nơi, ngăn cản đan kiếp màu bạc.
Sau mấy hơi thở, cùng với một tiếng trầm đục vang lên trên bầu trời, những tia sáng trắng cũng tan vỡ phiêu tán, kim quang trong đại điện cũng biến mất theo.
Những người khác lập tức bắn ra, bay vụt đến phụ cận lò đan, nhưng không có tới gần quá mức.
Liên tục mấy lần đoạt đan, mọi người cũng rút ra một ít kinh nghiệm, phát hiện ra khoảng cách an toàn mà các khôi lỗi xám trắng không đánh trúng khi xuất thủ.
Không bao lâu, miệng ba đầu Ly long trên lò đan xanh biếc mở ra, ngũ thải hà quang phóng ra càng thêm rực rỡ, mỗi đầu phun ra một viên Thái Ất đan.
Nhãn tình mọi người sáng lên, thân hình nhao nhao phóng tới.
Các màu Linh Vực xuất hiện lần nữa, bao phủ toàn bộ đại điện.
Tuy Hàn Lập đã cướp được hai viên Thái Ất đan, nhưng loại vật trân quý này có càng nhiều càng tốt, hắn đang chuẩn bị động thủ tranh đoạt.
Vào thời khắc này, đột nhiên một đạo hôi quang từ trên người hắn bay ra, nhanh như điện bắn tới phía lò đan xanh biếc.
Bên trong hôi quang là một cái lư hương to cỡ lòng bàn tay, rõ ràng là cái dưỡng hồn lô kia. Vài đạo phù lục do Hàn Lập dán trên đó không hiểu tại sao lại trở nên ảm đạm vô cùng, rõ ràng đã mất đi hiệu lực.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, một tay phất lên.
Một cự chưởng màu vàng lăng không bay ra, năm ngón tay chụm lại, mãnh liệt chụp xuống, nhưng chỉ chụp được tàn ảnh hôi quang.
Tốc độ của hôi quang nhanh đáng sợ, lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh lò đan, giống như thuấn di, tựa hồ không bị ảnh hưởng của các linh vực xung quanh đó chút nào.
Hôi quang cuốn một cái nhanh như tia chớp, quấn lấy ba khối Thái Ất đan, sau đó tiếp tục bắn tới phía trước, sau một khắc đã xuất hiện trên không chỗ chiếc ghế màu vàng kia.
Biến hóa liên tiếp nhanh như thiểm điện, những người khác còn chưa bay tới, nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc dừng lại.
"Phanh" một tiếng, dưỡng hồn lô nổ bể ra, tàn hồn của lão đạo cũng hiện ra.
"Hặc hặc, tiểu tử, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!" Tàn hồn nhìn thoáng qua Hàn Lập một cái, trong miệng cười một tiếng, sau đó chui vào trong cơ thể cỗ hoạt thi đang ngồi trên ghế.
Ba khối Thái Ất đan cũng đồng thời bay vào trong miệng hoạt thi.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất phụ cận chỗ ngồi vang lên ken két, toát ra chín cột đá màu vàng cao hơn một xích.
Từng đạo kim quang dâng lên từ những cột đá này, trong nháy mắt hình thành một màn hào quang dày đặc màu vàng, bao phủ chiếc ghế cùng cỗ hoạt thi vào bên trong.
Trên màn hào quang chớp động từng đạo lưu quang màu vàng, thoạt nhìn không thể phá vỡ.
Trong màn hào quang, trên thân hoạt thi hiện ra một tầng hôi quang, chấn động không ngừng.
Tuy rằng có cấm chế hào quang màu vàng ngăn cách nhưng mọi người vẫn cảm ứng được hoạt thi xuất hiện một tia tức giận.
Vào lúc này, hai đạo nhân ảnh bay vụt tới, hạ xuống bên cạnh chiếc ghế, đúng là hai người Nam Lê tộc, trên mặt hai người lộ ra một tia hưng phấn.
Kim ảnh chớp động, ba bộ khôi lỗi màu vàng bên cạnh ghế ngồi nhoáng lên một cái, ngăn cản trước mặt hai người, một quyền oanh kích tới.
Ba đạo lôi điện màu vàng vừa thô vừa to bắn ra, đánh tới hai người.
"Cút đi!"
Bà lão tóc bạc khẽ quát một tiếng, từng đạo to mỏng đỏ sậm bắn ra, có khoảng tám, chín đạo gì đó, cùng nhau ngưng tụ tại một chỗ, hóa thành một quang nhận màu đỏ, chém ngang sang bên.
Một cỗ pháp tắc khổng lồ từ trên quang nhận lan ra, làm cho lòng người kinh sợ.
"Cỗ lực lượng pháp tắc này..." Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ nhìn quang nhận đỏ sậm.
Chẳng hiểu tại sao, hắn mơ hồ cảm giác được lực lượng quỷ dị cùng uy năng của pháp tắc này không hề dưới pháp tắc thời gian.
Đột nhiên tốc độ quang nhận đỏ sậm nhanh hơn, hóa thành một đạo quang ảnh đỏ sậm, mơ hồ vẽ một cái lên thân ba bộ khôi lỗi màu vàng.
Ba đạo lôi điện màu vàng run lên, bạo liệt ra, tiêu tán giữa không trung.
Ba bộ khôi lỗi cũng lay động một cái, tiếp theo bị cắt đứt ngang hông, hào quang linh văn trên thân cũng mất hết, té trên mặt đất.
Quang nhận đỏ sậm không ngừng chút nào, hung hăng trảm lên màn hào quang màu vàng.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Quanh màn hào quang màu vàng nổi lên một tầng gợn sóng, nhộn nhạo lan ra bốn phía xung quanh, cả tòa đại điện cũng chấn động theo, run lên mãnh liệt một cái.
Bất quá sau một khắc, màn hào quang màu vàng liền khôi phục bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...