Dịch giả: PHẩy
Biên: Độc Hành
Hàn Lập đột nhiên xuất hiện, làm cho cả hai người Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê đều kinh ngạc, họ cũng không hiểu vì sao mới có mấy tháng không gặp mà Hàn Lập đã trở thành một gã Kim Tiên, đã vậy còn không biết từ đâu ra một con Phệ Kim Tiên cấp Kim Tiên nữa, nhìn qua thì thấy quan hệ giữa bọn hắn rất thân thiết.
Mặt mày cau có, Kim đồng tỏ vẻ oán trách: “Đại thúc, tại sao bây giờ ngươi mới đến vậy?”
Tuy bị một đám Kim tiên không có hảo ý ngấp nghé, nhưng Kim đồng cũng không thèm để tâm đến việc đó.
Hàn Lập quay qua nhìn nó, trừng mắt lên nói: "Tốt rồi, ăn no rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Rõ ràng Kim đồng không phải đứa trẻ ngây thơ, tất nhiên hiểu ý Hàn Lập nói, ngón tay nhỏ chỉ vào pháp trận còn sót lại nói: “Những thứ này đều là của ta, đừng hòng kẻ nào cướp của ta, ta chưa ăn xong đâu…”
"Ta sẽ thu lại cho ngươi, sau khi trở về, từ từ mà ăn tiếp." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Được rồi." Kim Đồng hơi do dự một chút sau đó bất đắt dĩ nói ra.
Hàn Lập gật đầu một cái, phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết tới bốn cây cột đá màu trắng, cuối cùng trước mắt bao người nghênh ngang biến tất cả nhỏ lại, sau đó thu vào.
Sau cùng, Kim đồng liếc mắt nhìn đám Phong Thiên Đô giống như là khiêu khích, nghênh ngang nói một câu: "Nhớ kỹ, có thứ tốt phải gọi bổn tiên nữ đó."
Dứt lời, kim quang trên người nàng sáng ngời, hóa thành một con kim sắc bọ cánh cứng to cỡ ngón tay cái, bay lượn trên không trung một vòng rồi đậu lên ngón vô danh trên tay trái Hàn Lập, giống như một chiếc nhẫn vàng vậy.
Thấy một màn này, thần sắc mọi người càng thêm phức tạp.
Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là Tiêu Tấn Hàn sử dụng hậu thủ, tuy chưa chắc có thể hoàn toàn thay đổi tình thế, nhưng chắc chắn mọi người ở trong cốc này sẽ gặp phiền toái không nhỏ, ít nhất cũng bị chết vài người, kế hoạch bao vây tiêu diệt y chưa chắc đã thành công.
Chính vì đột nhiên xuất hiện đầu Phệ Kim tiên này mà cục diện thay đổi, làm cho kẻ đứng đầu Bắc Hàn Tiên cung, một đời thiên kiêu – Tiêu Tấn Hàn, cuối cùng nuốt hận ở Minh Hàn Tiên Cung, triệt để đền tội.
Rồi lúc này Hàn Lập đột nhiên xuất hiện, lại dùng thân phận chủ nhân của Phệ Kim tiên thu hồi bảo vật với phong thái hết sức tự nhiên, đương nhiên càng làm cho bọn họ nghi ngờ.
Vẻ mặt Phong Thiên Đô hơi trầm xuống, mắt lóe lên dị sắc, nhìn đánh giá Hàn Lập.
Vẻ mặt Tề Thiên Tiêu và đám người Phục Lăng Tông cũng đầy cảnh giác, ánh mắt ít nhiều lộ ra thái độ thù địch.
Hai người Nam Lê tộc là lão giả cùng lão bà tóc bạc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.
Lúc trước, tại thời điểm tiến vào Minh Hàn Tiên phủ, bọn họ từng gặp thoáng qua đám người Chân Diễm tông, cho nên đại đa số đều có chút ấn tượng về bộ dáng và dung mạo của Hàn Lập
Tuy nhiên, lúc trước chẳng qua hắn chỉ là một tu sĩ có cảnh giới Chân tiên hậu kỳ, cũng không có gì nổi bật, không ngờ lúc hắn xuất hiện lần nữa, lại không đơn giản chút nào.
"Thiên Vũ, ngươi chạy đi đâu vậy? Hại lão phu phải tìm kiếm một hồi." Nhưng vào lúc này, lão giả áo đen do Hô Ngôn đạo nhân biến thành, bỗng nhiên mở miệng nói ra.
Hàn Lập nghe thấy vậy, liền nhìn về phía đó mỉm cười, từ từ bước tới.
Những người khác thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc lại lần nữa lộ ra.
"Sư thúc, lúc trước ta bị nhốt trong một cung điện, sau khi thoát ra ngoài thấy chỗ này có chút khác thường liền chạy thẳng tới." Đi đến phụ cận, Hàn Lập nói với Hô Ngôn đạo nhân.
Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy không nói gì nữa, nhưng lại âm thầm truyền âm dò hỏi: “Lệ đạo hữu, cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Cảnh giới tu vi của ngươi….?”
Hàn Lập đành phải bất đắc dĩ truyền âm trả lời một câu: "Ta đã nói thực với ngươi, là ta bị nhốt trong một cung điện, nháy mắt sau thoát được ra ngoài, tu vi liền biến thành Kim tiên, ngươi không tin sao?"
"Tất nhiên ta không tin." Hô Ngôn đạo nhân khẽ giật mình, đáp.
Lúc này Vân Nghê bỗng nhiên truyền âm với Hô Ngôn đạo nhân: "Khả năng người này tu luyện Luân hồi mật thuật nào đó, trước kia đã ẩn tàng tu vi nhằm mưu cầu Vô Tướng Chân Luân Kinh của tông môn."
Nghe Hàn Lập nói vậy, đám người Phong Thiên Độ tự nhiên sẽ không tin tưởng rồi, do vậy không những không buông lỏng đề phòng hắn, ngược lại địch ý bao trùm tới cả đám Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê.
Ánh mắt ba người Âu Dương Khuê Sơn dao động một chút, bỗng nhiên từ từ cất bước về phía Hô Ngôn đạo nhân đứng cách đó không xa.
Hiển nhiên bọn họ biết rõ thân phận thật sự của đám người Hô Ngôn.
Mặc kệ là do bọn họ có tâm hướng về đồng môn cũ hay là kiêng kị thế lớn của Phục Lăng Tông nên mới lựa chọn như vậy. Nhưng bởi vì lựa chọn của bọn họ mà tình hình trong cốc đã cải biến.
Vừa rồi mọi cùng nhau liên thủ, nhưng giờ đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Phong Thiên Đô thấy thế, khóe miệng hiện ra một vòng mỉa mai, ánh mắt lại nhìn về phía hai người Nam Lê Tộc.
Lão giả nhìn về phía lão bà với ánh mắt phức tạp, ánh mắt tỏ vẻ thăm dò ý kiến. Lão bà khẽ lắc đầu, không lựa chọn gia nhập.
Ngay thời điểm bầu không khí trong sơn cốc trở nên có chút vi diệu, bỗng nhiên giữa không trung truyền đến tiếng nổ “ầm ầm”.
Thần sắc mọi người nhao nhao biến đổi, đồng thời ngước mặt nhìn lên không trung.
Chỉ thấy trên bầu trời bắt đầu gió giục mây vần, vô số kim quang tuôn ra tập trung lại một chỗ, rất nhanh hình thành một đám mây kim sắc cực lớn.
Trong đám mây cuồn cuộn kim quang, hầu như che kín non nửa bầu trời, làm cho cả bầu trời đều tản mát ra kim quang rực rỡ, phát ra từng đợt chấn động khí tức cường đại, kéo theo thiên địa linh khí chung quanh mười dặm bị kích động không ngừng.
Một cỗ uy áp cường đại ngưng thực từ trên cao phủ xuống cuồn cuộn, theo đó là ánh sáng kim sắc chói lóa bao trùm cả sơn cốc, cả sơn cốc như được phủ bằng màn nước kim sắc.
"Đan kiếp hàng lâm, chẳng lẽ..." Ánh mắt Hàn Lập hơi đổi, một màn này cũng không xa lạ gì với hắn, hắn quay về phía Hô Ngôn đạo nhân thì thào hỏi.
"Đúng vậy, tòa sơn cốc này chính là Thái Ất Điện, mà trong điện thờ chính là chỗ luyện chế Thái Ất Đan. Lúc này chính là thời khắc mấu chốt đan thành, cho nên mới đưa tới Kim Vân Đan Kiếp." Thần sắc Hô Ngôn đạo nhân không thay đổi, gật đầu nhẹ, xác nhận phỏng đoán của hắn.
Phong Thiên Đô nhìn lên bầu trời, vừa liếc nhìn tòa thạch bích màu trắng trong sơn cốc, thấy Sơn Hà Đồ khắc trên đó chớp động quang mang, núi non rung động, sông ngòi chảy róc rách, dường như sắp sống lại.
Cùng lúc đó, màn sáng màu trắng bao trùm ở phía trên bắt đầu trở nên càng nồng đậm hơn.
"Hặc hặc, vậy mà ở chỗ này, Phong đạo hữu tới sớm thật đấy..." Đột nhiên trên sơn cốc truyền đến một tiếng cười sang sảng.
Một cây lam sắc thủy liên chậm rãi từ trên cao phủ xuống, vừa chạm đến mặt đất liền loé lên quang mang, biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong quang mang hiện ra hai thân ảnh, đúng là Lạc Thanh Hải cùng tên đệ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, Nam Kha Mộng. Về phần những nhân sĩ khác của Thương Lưu Cung, chẳng biết tại sao không thấy đi theo.
Sau khi hạ xuống đất, lập tức gã quét nhìn tất cả mọi người trong sơn cốc một lượt, ánh mắt mơ hồ dừng lại trên thân Hàn Lập một chút.
"Tới sớm cũng không bằng Lạc đạo hữu tới đúng lúc, Đan kiếp vừa mới xuất hiện, ngươi lại đến..." Gò má trên gương mặt giống như cương thi của Phong Thiên Đô hơi nhúc nhích một chút, danh sao người vậy, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Lạc Thanh Hải cũng không thèm để ý đến lời nói của Phong Thiên Đô, chỉ đánh giá tình huống trong cốc một chút, sau đó nói: “Xem ra chỗ này đúng là Thái Ất Điện rồi, lúc trước tìm được một cái cung điện ở dưới nước, cơ quan trùng trùng điệp điệp, phí biết bao công sức, đả thương không ít người, cuối cùng lại không phải Thái Ất Điện… À đúng rồi, mọi lần Tiêu đạo hữu luôn đi trước một bước, như thế nào giờ lại không thấy bóng dáng?”
Trong lòng Phong Thiên Đô thầm mắng một tiếng “Lão cáo già”, nghĩ thầm có lẽ lão thất phu này đã tới sớm nhưng ẩn núp ở một bên, tọa sơn quan hổ đấu, chỉ chờ lão lưỡng bại câu thương với Tiêu Tấn Hàn sẽ chạy ra làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Tấn Hàn lại chết nhanh như vậy, cũng không làm những khác tiêu hao thực lực nhiều.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện Đan kiếp, chỉ sợ gã cũng không hiện thân lúc này mà tiếp tục đợi Phục Lăng tông cùng những người khác chém giết tới thiên hôn địa ám, sau đó mới xuất hiện.
“Người quan trọng như Tiêu cung chủ luôn bận rộn, có lẽ đạt được đại cơ duyên nào đó, chướng mắt nơi này.” Phong Thiên Đô lạnh lùng nói.
Đối với rất nhiều thế lực ở Bàn Hàn Tiên Vực, trong tất cả các tu sĩ, duy nhất chỉ có Chúc Long Đạo mới được lão để vào mắt, tuy rằng thực lực Tiêu Tấn Hàn mạnh mẽ, nhưng trong lòng lão thì không so được với Bách Lý Viên.
Về phần Lạc Thanh Hải, trong lòng lãi luôn có chút xem thường.
"Nếu như vậy, ngược lại là chuyện may mắn, lại nói tiếp, trước đây không lâu ta cùng Tiêu cung chủ còn có duyên gặp mặt một lần đấy." Thần sắc Lạc Thanh Hải mịt mờ, vừa cười vừa nói.
"Nếu như Lạc đạo hữu đã ở đây, không ngại thử nhìn một chút, có thể phá vỡ cấm chế trong cốc này không, các hạ là trận pháp đại sư, chắc có không ít biện pháp." Ánh mắt Phong Thiên Đô hơi trầm xuống nói.
"Không cần phí sức cho chuyện này, nếu đã là cấm chế thủ hộ Thái Ất Điện, thì mình ta phá giải làm sao được? Chỉ sợ vẫn cần các vị đại Kim tiên trong cốc tương trợ mới phải." Lạc Thanh Hải khoát tay áo cười nói.
Gã vừa dứt lời, bỗng nhiên đám mây kim sắc giữa không trung bắt đầu co rút lại, ngay phía trên sơn cốc ngưng tụ ra một vòng xoáy hải vân cực lớn, quang mang ở chính giữa tăng vọt, truyền ra từng tiếng sấm vang rền.
"Đan Kiếp sắp phủ xuống, sau một kích này, chỉ sợ là sẽ hình thành đan dược, chúng ta cũng không thể tiếp tục đứng ở đây chờ hết thời gian." Thần sắc Lạc Thanh Hải bỗng nhiên biến đổi, nét vui vẻ trên mặt biến mất, nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Phong Thiên Đô ngưng lại, gật đầu một cái.
"Chư vị, việc phá giải cấm chế cần mọi người toàn lực tương trợ, nếu không thì không ai trong chúng ta có thể tiến vào Thái Ất điện, sẽ lãng phí mất thiên đại cơ duyên này." Nhìn về phía những người khác, Lạc Thanh Hải cao giọng nói ra.
"Đã như thế, chúng ta nguyện ý tương trợ." Thần sắc Hô Ngôn đạo nhân không thay đổi, nói ra.
"Cùng mọi người mở ra cấm chế, lão thân cũng không dị nghị. Nhưng nhân số các ngươi đông hơn, một khi tiến vào trong đó, đừng nói tới việc chúng ta tranh đoạt cơ duyên, ngay cả việc bảo vệ tính mạng cũng khó." Lão bà tóc bạc, một trong hai vị Kim tiên của Nam Lê tộc không nhanh không chậm nói ra.
"Nếu đã tới đây tìm kiếm cơ duyên thì việc mạo hiểm là không thể tránh khỏi. Nếu nghĩ rằng không cần mạo hiểm mà vẫn được chỗ tốt thì các người nên ở nhà mà chờ bánh từ trên trời rơi xuống cho nhanh" Tề Thiên Tiêu khẽ gắt một tiếng, không vui nói.
"Tề tông chủ, không thể nói như vậy được, nhân số Phục Lăng tông các người đông hơn, khó tránh khỏi làm những người khác sinh lòng sợ hãi. Nếu muốn mọi người đồng tâm hiệp lực phá cấm thì các người cũng phải nhượng bộ một chút." Lạc Thanh Hải vừa cười vừa nói.
Tề Thiên Tiêu nghe vậy, đang định mở miệng nói gì thêm, đã bị Phong Thiên Đô ngăn lại.
"Không sao, nếu như dị tộc bọn hắn chỉ có hai người, mà Lạc cung chủ cũng chỉ có hai người, như vậy chúng ta quy định một chút, sau khi phá cấm, mỗi bên có hai người được phép tiến vào Thái Ất điện, như thế nào?" Phong Thiên Đô mở miệng nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...