Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Độc Hành

"Đây là loại trúc gì, lại cứng như thế?" Lục Vũ Tình thấy vậy, có chút kinh ngạc hỏi.

"Có lẽ là một loại thuộc về Tử Tinh Trúc, là một trong những tồn tại mộc thuộc tính cứng rắn nhất thế gian." Hàn Lập trầm ngâm nói.

Trong khi nói chuyện, hắn tiếp tục cất bước đi đến bậc thang của gian nhà bằng trúc, đẩy cửa bước vào.

Bên trong gian nhà trang trí thập phần đơn giản, gian ngoài chỉ có một cái bàn bát tiên bằng trúc, chung quanh có bốn cái ghế dài, gian trong thì chỉ có bảy cái giường ngủ nhỏ bằng trúc.

"Hàn đại ca, ngươi xem, những giường này sao lại nhỏ như vậy, xem giống như là cho hài tử sử dụng a?" Lục Vũ Tình nhìn khắp nơi, đôi mi thanh tú cau lại nói.

"Tương truyền, Vô Sinh Kiếm Tông tuyển đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, cũng không mở sơn môn tuyển rộng rãi, mà do đệ tử xuống núi du lịch, tìm tòi những hài tử nhất đẳng ở thế gian, mang về núi bồi dưỡng từ nhỏ, hết thảy toàn bộ dựa vào cơ duyên, tuyệt không bắt buộc. Nơi này hơn phân nửa chính là nơi những đệ tử kia luyện tập khi còn bé." Hàn Lập suy nghĩ một lát nói ra.

"Thì ra là thế, ta từng ngẫu nhiên xem qua sự tích tông môn này trên một bản cổ tịch, hình như tông nhân này có nhân số thập phần thưa thớt, rất ít đi lại bên ngoài, cho nên mười phần thần bí. Những thứ khác ta cũng không rõ lắm." Lục Vũ Tình nhớ lại nói.

"Đệ tử tông môn này muốn dùng thân phận sư môn xuống núi hành tẩu thì nhất định phải tu luyện đến tu vi Kim Tiên, nếu không cũng chỉ có thể ở đây cả đời, chết già với sơn môn. Lúc tông môn này cường thịnh, từng có câu chuyện được mọi người ca tụng lưu truyền là "Một tông bảy Kim Tiên cùng xuống núi du lịch". Bất quá thời gian qua đi cảnh vật đổi dời, những sự tình này, hôm nay không còn bao nhiêu người biết nữa." Hàn Lập liếc nhìn trúc lầu bên ngoài được che kín bởi các thanh Tử Trúc Lâm dày đặc vết kiếm, chậm rãi nói ra.

"Những chuyện này, làm sao Hàn đại ca biết được?" Lục Vũ Tình mở lớn hai mắt, có chút nghi ngờ hỏi.

"Lại nói tiếp, ta xem như là một gã kiếm tu, lúc tìm đọc sách cổ tự nhiên sẽ chú ý tới những chuyện này. Về truyền thuyết Vô Sinh Kiếm Tông còn có rất nhiều, trong đó làm người chú ý nhất là Vô Sinh Kiếm Hải trong tông bọn họ." Hàn Lập nói tiếp.

"Vô Sinh Kiếm Hải... Đó là cái gì?" Lục Vũ Tình hỏi, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, vừa đi ra ngoài trúc lầu vừa nói:


"Nghe nói khai sơn tổ sư của Vô Sinh Kiếm Tông là Vô Sinh đạo nhân, có sở thích sưu tầm tích trữ kiếm, bất luận là chém giết sinh tử, hay là luận bàn phân cao thấp, sau khi chiến thắng đều lấy phi kiếm của đối phương, mang về kiếm trì sơn môn bảo tồn. Về sau người thu nhận đệ tử, khai chi tán diệp truyền thừa xuống, cũng đều kế thừa truyền thống này. Lúc hậu nhân môn hạ đệ tử hành tẩu Tiên Vực cũng sẽ tìm kiếm bảo kiếm trong thiên hạ mang về tông môn. Dần dà, Vô Sinh Kiếm Trì liền biến thành Vô Sinh Kiếm Hải..."

Đi ra khỏi rừng trúc này, hai người tiếp tục đi dọc theo con đường hướng lên núi, cuối cùng dừng trước một cầu thang đá thông thiên.

Thang đá này trắng như tuyết, cao không thấy đỉnh, một mực kéo dài theo sườn núi lên đến tầng mây.

Ngay lối vào bên trái, đứng lặng một khối cự thạch màu đen, phía trên khắc ba chữ triện cổ to "Giải Kiếm Thạch".

Hàn Lập đi lên trước, cẩn thận đánh giá một chút, liền phát hiện phía dưới ba chữ to "Giải Kiếm Thạch" còn khắc hai hàng chữ nhỏ màu trắng chú giải:

"Chân Tiên khom lưng không thể phi hành, vạn kiếm thế gian đều phải phục tùng "

Từng lời mang theo một cỗ chi khí sắc nhọn không cách nào diễn tả, phảng phất chữ viết này đều do một đạo kiếm khí tạo thành, chữ sau càng muốn thoát khỏi tấm cự thạch phóng tới. Từ sự sắc bén, cùng với chữ viết "Vô Sinh Kiếm Tông" gặp được tại cửa ra vào lúc trước hiển nhiên xuất phát từ cùng một người

"Câu trước có nghĩa là Chân Tiên đến đây đều không thể ngự không phi hành, ta ngược lại có thể hiểu được, nhưng ý câu sau là gì, xem ra ta có chút hồ đồ rồi." Lục Vũ Tình đứng ở một bên, thì thào lẩm bẩm.

"Vô Sinh Kiếm Tông vốn là thánh địa kiếm tu, kiếm hải trong môn tồn trữ Tiên Kiếm nhiều không kể xiết? Thế gian lại có bao nhiêu kiếm có thể vượt nơi đây? Nghĩ đến vạn kiếm đều phải phục tùng chính là ý tứ này rồi. Bất quá Giải Kiếm Thạch này... Giải kiếm..." Hàn Lập suy tư một lát, nói ra.

Hắn vừa dứt lời, trong đám mây trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng rung mạnh, một vầng sáng kim sắc từ bên trong vân hải nhộn nhạo phóng tới, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Hàn Lập nghe tiếng động, bỗng nhiên ánh mắt xiết chặt, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi.

"Làm sao vậy, Hàn đại ca?" Lục Vũ Tình thấy thế, trong lòng biết xảy ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi.

"Hình như phía trên vân hải này mở ra cấm chế gì đó, ta lại bị cắt đứt cảm ứng với Bản Mệnh phi kiếm..." Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, thấp giọng nói một câu.


Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, mũi chân giẫm mạnh lên bậc thang nhất cấp, thân hình hầu như dán lên mặt phẳng bậc thang đá lướt thẳng lên, rõ ràng vượt lên cả trăm cấp.

Lục Vũ Tình thấy thế, cũng bắt chước phi thân đuổi theo.

Càng đi lên đỉnh núi, ven đường bậc thang càng thêm ẩm ướt đậm đặc. Sau khi bọn hắn lướt đi được mấy trăm trượng, hơi nước dày đặc chung quanh đã ngưng kết thành một đám mây sương mù, bao phủ toàn bộ chung quanh lại.

Thân thể hai người đi trong vụ hải, thị lực lại thập phần có hạn, dường như thần thức cảm ứng cũng bị trở ngại cực lớn.

"Sương mù này có chút không đúng, Linh Mục của ta cũng nhìn không thông thấu, ngươi cẩn thận một chút." Hàn Lập dặn dò một tiếng, bên ngoài cơ thể thả ra một tầng ánh sáng màu xanh hộ thể, gia tốc tiến lên.

Lục Vũ Tình theo sát phía sau, trong đôi mắt lóe ra quang mang tĩnh mịch, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, lớn tiếng nhắc nhở: "Hàn đại ca, cẩn thận..."

Nàng còn chưa dứt lời, trong sương mù dày đặc trên đỉnh đầu Hàn Lập có hai đạo kim sắc kiếm quang giao thoa nhau, như một cái kéo từ bên trên trảm xuống.

Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, thấy rõ chủ nhân đạo kiếm quang chính là hai khôi lỗi bằng gỗ có thân hình cao lớn, tứ chi khá dài.

Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, thân hình không lùi mà tiến tới, ngay lúc sắp bị chém trúng thì hai đạo kiếm quang lại trượt qua, hắn trực tiếp nhảy lên tới.

Sau khi đứng vững, thân hình hắn bỗng nhiên biến chuyển, năm ngón tay khép lại vung lên phía trước, lập tức trên bàn tay tuôn ra một tầng ánh sáng màu xanh, giống như chuôi trường đao màu xanh bổ tới phía khôi lỗi.

Chỉ thấy thân hình hai cỗ Khôi Lỗi kia vẫn bất động, nhưng bỗng nhiên đầu quay ngược lại phía sau một trăm tám mươi độ, quỷ dị nghênh đón Hàn Lập.

Cùng lúc đó, tên cầm kiếm thủ hộ các đốt ngón tay cũng đồng thời khẽ chuyển, trường kiếm trong tay "Boang..." một tiếng chặn cổ tay Hàn Lập chặt đến, tên còn lại thì cầm kiếm đâm thẳng vào ngực của hắn.


Mũi chân Hàn Lập chỉa xuống đất, thân hình thối lui gấp trên bậc thang đá, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Khí tức trên người hai cỗ Khôi Lỗi này đều không có, nhìn không ra cuối cùng là cấp độ gì, nhưng trường kiếm trong tay quả thực lợi hại, phía trên bọc lấy một tầng kim quang, một kích lại có thể chấn nát lưỡi đao ánh sáng màu xanh ngưng tụ thành trên cánh tay hắn thành phấn vụn.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một ít đạo kiếm quang, đan vào với nhau thành một mảnh kim sắc võng kiếm chụp xuống.

Hàn Lập nâng một quyền đánh lên phía trên.

Phía trên đầu quyền hiện ra ánh sáng màu xanh, cùng kim sắc võng kiếm đụng vào nhau ầm ầm, ánh sáng màu xanh trên quyền ảnh trực tiếp nổ bể ra.

Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, bàn tay vung lên lần nữa.

Một đạo ô quang từ trong tay áo bay ra, quay tít một vòng, liền bay tới trên đỉnh đầu của hắn.

Chỉ thấy đạo ô quang kia lượn vòng một cái, bỗng nhiên phóng đại mãnh liệt, biến thành một Chân Luân màu đen to hơn một trượng giống như ma bàn chắn trên đỉnh đầu của hắn.

Kim sắc võng kiếm chém xuống với uy thế không tầm thường, vậy mà lúc tiếp xúc với ô quang của Trọng Thủy Chân Luân lại như băng tuyết rơi vào trong ngọn lửa, lập tức tan rã ra.

Nhưng vào lúc này, bốn phía Hàn Lập loé lên năm đạo kiếm quang, lăng không nhiều ra năm gã khôi lỗi bằng gỗ giống hai tên lúc trước.

Năm bộ Khôi Lỗi mới này vừa xuất hiện thì hai gã khôi lỗi lúc trước cũng từ phía sau chạy tới, trường kiếm trong tay chuyển một cái, đâm thẳng về phía Hàn Lập.

Nhưng mà mũi kiếm của bọn chúng chưa kịp đâm tới liền có hai đạo gió lốc màu xanh từ phía dưới đuổi theo, phân biệt bọc hai gã lại kéo xuống dưới.

Hàn Lập đưa mắt nhìn qua liền thấy Lục Vũ Tình đang cầm trong tay một cây quạt lông vũ màu xanh đang vũ động, Linh quang mãnh liệt nhấc lên từng trận thanh phong, khốn trụ bọn chúng lại.

Ánh mắt của hắn lóe lên một chút, bàn tay vung lên phía trước.


Trọng Thủy Chân Luân trên đỉnh đầu lập tức vang lên tiếng thét mãnh liệt, lượn vòng đánh tới bộ Khôi Lỗi phía trước.

Bộ Khôi Lỗi kia phản ứng cũng không chậm, một tay bấm kiếm quyết, tay kia thì nắm trường kiếm đâm về phía trước một cái.

Phía trên mũi kiếm, kim sắc quang mang mãnh liệt, một đạo kim quang kiếm ảnh cự đại từ trong bắn ra phóng tới, hung hăng đụng vào Trọng Thủy Chân Luân.

"Oành" một tiếng nổ mạnh động trời!

Kim quang kiếm ảnh trực tiếp biến thành một đám hơi bụi kim sắc, mà thân hình Khôi Lỗi cầm kiếm cũng bị Trọng Thủy Chân Luân phản chấn, ô quang phóng tới nuốt hết người gã, nghiền nát bấy.

Sau khi thôn phệ nhị nguyên Trọng Thủy, uy lực Trọng Thủy Chân Luân hôm nay đã không còn như xưa nữa.

Bốn gã khôi lỗi cầm kiếm chung quanh thấy thế, đầu chuyển hướng nhìn về Hàn Lập, ngay chỗ mi tâm có một đạo phù văn kỳ dị đồng thời sáng lên kim sắc quang mang, một tay đánh ra một cái kiếm quyết cổ quái, mũi kiếm mãnh liệt chỉ lên trời.

Lông mày Hàn Lập nhăn lại, ngửa đầu nhìn lên không trung, lập tức cảm thấy có chút không ổn.

Quả nhiên, mây mù phía trên bao phủ hai người bọn họ sáng lên từng trận quang mang mơ hồ, lóe lên giống như sấm sét chuẩn bị đánh xuống lúc trời sắp mưa to.

"Lục cô nương, mau tới đây..." Hắn vội vàng nói một tiếng.

Lục Vũ Tình nghe vậy, không chút do dự vung quạt lông trong tay đánh ra hai luồng gió lốc, ngăn cách hai gã Khôi Lỗi kia, thân hình lóe lên, liền đi tới bên cạnh Hàn Lập.

Nàng vừa mới tiến vào Trọng Thủy Chân Luân, trong mây mù liền vang lên một tiếng nổ rung trời.

Một mảnh kim sắc quang mang chói mắt từ chỗ sâu trong mây mù đánh xuống, bên trong lôi quang cuốn lấy rậm rạp chằng chịt kim sắc kiếm quang, không sai biệt lắm với lúc trước Hàn Lập phi thân lên núi gặp phải.

Nếu lúc trước dưới chân núi gặp phải kiếm trận vân hải, chỉ là vì áp đảo bốn phương, không để Chân Tiên cưỡng ép ngự không, thì kim sắc kiếm trận nơi đây liền đơn thuần là vì giết chết địch nhân, cho nên trong kiếm quang nơi này ẩn chứa khí tức sắc bén vượt xa lúc trước.

Chẳng những thế, lúc này trong kiếm quang rơi xuống dường như mơ hồ còn có chấn động Pháp tắc chi lực Kim thuộc tính, cho nên Hàn Lập không dám khinh thường sớm triệu hồi Lục Vũ Tình lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui