Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Cubihu & Độc Hành

Quang đoàn màu lam lơ lửng giữa không trung, chầm chậm xoay tròn, từng tia từng sợi quang tuyến màu lam trong suốt như tuyết từ đó xuyên ra, bên trong mơ hồ còn có một tầng sương mù màu trắng mờ mịt, nhấp nhô, khiến cho cảnh thiên nhiên, kiến trúc bên trong vốn mông lung không rõ càng lộ vẻ mù mịt, hơi có chút cảm giác vài phần tiên khí lượn lờ.

" Tiên Phủ hiện thế rồi!"

Thời gian yên lặng ngắn ngủi trôi qua, không biết là người nào hô một tiếng, trong đó không ít người hít vào một hơi. Ngoại trừ những tu sĩ Kim Tiên cầm đầu các thế lực, phần lớn những người còn lại đều lộ ra vẻ hưng phấn không thôi.

"Xem ra đây chính là Minh Hàn Tiên Phủ theo lời đồn rồi."

Sau khi tự lẩm bẩm, Hàn Lập khẽ động thần niệm, quét về phía quang đoàn màu lam kia, nhất thời chỉ cảm thấy bên tai có tiếng sấm sét nổ vang, thần hồn cũng vì thế bỗng nhiên run lên.

Trong lòng hắn cả kinh, nhưng nét mặt cũng không có chút nào dị dạng, liền vội vàng thu hồi thần thức.

Sau khi lén quan sát phía sau, hắn phát hiện sắc mặt nhiều người ở đây có chút khó coi, hiển nhiên cũng dùng thần thức dò xét cửa vào, bị phản phệ.

Lấy thần thức mạnh mẽ của Hàn Lập có thể so với tu sĩ Kim Tiên còn bị phản phệ khó có thể nhìn lén, huống chi tu sĩ Chân Tiên thông thường. Còn như những tu sĩ Kim Tiên, tuy biểu hiện bên ngoài không thấy gì nhưng tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

"Lạc đạo hữu, Phong đạo hữu, không phải nhị vị dự tính dẫn đầu sao?" Tiêu Tấn Hàn cười ha ha, mở miệng hỏi.

"Lời Tiêu đạo hữu sai rồi, Tiên Cung đưa người tới đây bảo vệ chu toàn như vậy, thế cho nên trước khi Tiên Phủ lâm thế không có bọn đạo chích nào lọt vào phá hư, tư cách dẫn đầu tiến vào nơi này tất nhiên không ai khác ngoài Tiên Cung. Phong đạo hữu, ngươi thấy có phải thế không?" Lạc Thanh Hải ý cười đầy mặt, mở miệng chế nhạo.

Trên mặt cương thi của Phong Thiên Đô vốn cũng không có bao nhiêu biểu cảm, lúc này cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

"Nếu nhị vị khách khí như vậy, ta đây liền đi trước một bước." Không chờ Tiêu Tấn Hàn mở miệng, Cừ Linh không khách khí chút nào, trước tiên lấy ra một tấm Minh Hàn Sơn Hà tàn đồ, rồi nhẹ nhàng rung lên, từ đó tuôn ra một mảng quang mang rộng lớn bao lấy thân thể nàng vào bên trong, bay vào giữa lam quang.


Nàng này thật là có phong thái quyết đoán, từ lúc mở miệng đến khi bay vào lam quang, trước sau chỉ diễn ra một hai nhịp thở, làm cho mọi người chung quanh đều ngẩn ra, sau đó có chút sốt ruột.

Hàn Lập nhìn thân ảnh Cừ Linh biến mất ở giữa lam quang, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm không dễ phát giác.

Tiêu Tấn Hàn thấy thế, xoay người về phía đám người Tuyết Oanh nói một câu "Các ngươi theo ta đi vào, những người còn lại lưu thủ nơi này." Sau đó y liền rung cổ tay, sử dụng một tấm Minh Hàn Sơn Hà tàn đồ khác.

Chỉ thấy trên đồ quyển, tuôn ra một tầng quang mang xanh thẳm bao trọn đám người Tuyết Oanh gồm tám gã Tiên Cung và cả đám Âu Dương Khuê Sơn gồm ba gã Kim Tiên Chúc Long Đạo cuốn vào.

Sau đó, Tiêu Tấn Hàn ở trong quang mang hoạ quyển sải bước vào trong quang đoàn màu lam, thân ảnh mờ nhạt một cái, biến mất không thấy.

Số người còn lại của Tiên Cung và người của Hắc Phong đảo đều ở lại, canh giữ ở bên ngoài.

Đợi sau khi toàn bộ đám người Bắc Hàn Tiên Cung tiến vào, Lạc Thanh Hải lại mở miệng nói vài câu khách khí với Phong Thiên Đô, sau khi thấy đối phương thờ ơ, gã lập tức nói một tiếng với đám người Thương Lưu Cung, vung tay áo một cái, lấy Minh Hàn Sơn Hà tàn đồ bao bọn họ lại, cùng nhau bay vào trong quang đoàn màu lam.

Sau khi mấy người Thương Lưu Cung tiến vào hết, Phong Thiên Đô nhìn thoáng qua Tông chủ độc nhãn hội ý. Tên kia vội vàng triệu tập đám người Phục Linh tông cùng nhau tiến nhập vào quang đoàn màu lam.

Sau khi Cừ Linh và ba thế lực lớn dẫn đầu tiến vào bí cảnh, số người còn lại ở đây đã giảm đi một nửa, bầu không khí cũng không còn căng thẳng như lúc trước. Các thế lực khác tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, rục rịch hành động.

Lão giả mặt rỗ Quỷ Khấp Tông lúc đầu nói chuyện với đám tu sĩ Nam Lê tộc một hồi, sau đó tiến về phía bọn Hàn Lập.

"Cổ đạo hữu, lát nữa Nam Lê tộc đi vào trước, Quỷ Khấp Tông chúng ta theo sát phía sau, vào đến bên trong sẽ chờ các ngươi rồi cùng nhau tiến vào. Đến lúc đó chúng ta hợp lại làm một, hành động chung a!" Lão giả mặt rỗ nói thế.

"Trần đạo hữu nói rất đúng, ta cũng đang có ý này." Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy, vừa cười vừa nói.

"Chúng ta đi trước một bước." Lão giả mặt rỗ thấy tu sĩ Nam Lê tộc đã tiến nhập trong lam quang, vội vàng nói một tiếng, rồi đi trở lại phía đội ngũ tông môn của mình.


"Chúng ta cũng đi thôi." Thấy đám người Quỷ Khấp Tông cũng đã tiến vào, Hô Ngôn nói với mọi người.

Húc Dương Tử đưa mắt ý bảo mọi người trong Tông tập trung lại, tất cả đều đứng ở một chỗ, ánh mắt đảo qua Lục Vũ Tình đứng bên cạnh Hàn Lập vẫn hiện lên vẻ hơi bất mãn.

"Tuy bên trong bí cảnh Tiên Phủ có không ít linh bảo thiên tài nhưng nguy cơ cũng tứ phía. Sau khi tiến vào, mọi người tận khả năng tập trung cùng nhau, không được phân tán." Hô Ngôn đạo nhân dặn dò.

Dứt lời, lão cũng lấy ra bức hoạ cuộn tròn, sau khi thi pháp một chút, liền có linh mang tuôn ra, bao mười hai người lại, bay vào trong lam quang cửa vào.

Vừa tiến nhập quang đoàn màu lam, trong nháy mắt Hàn Lập cảm thấy trong tai một hồi ông hưởng, trước mắt bỗng nhiên trở thành một mảng trắng như tuyết, hầu như mất đi toàn bộ cảm giác, cả người tựa hồ cũng chỉ còn lại có một đạo ý thức mơ hồ không rõ.

Loại cảm giác này không thể dùng từ nào diễn tả, làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, chẳng qua thời gian kéo dài không lâu, chỉ sau hơn mười hơi thở tất cả lại khôi phục bình thường.

Hàn Lập từng bước khôi phục ý thức như thường, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến trận trận tiếng gió gào thét ù ù, khiến tai có chút đau đớn.

Trong tầm mắt phía trước là một thế giới phủ đầy tuyết trắng bay mịt mờ, xung quanh tràn đầy hàn khí lành lạnh, chỗ cực xa có một vòi rồng bão tuyết khổng lồ, như con rồng uốn khúc nối liền thiên địa, làm cho người ta không ngừng kinh hãi.

Quanh thân Hàn Lập tuôn ra một mảng thanh quang, tạo ra một màn sáng hơn một tấc ở bên ngoài cơ thể, ngăn cách với tuyết bay lả tả, nhưng vẫn cảm giác có từng tia từng sợi hàn ý lạnh buốt xương cốt thấm nhập vào trong cơ thể.

Sau khi đảo mắt qua bốn phía, hắn phát hiện tất cả đám người của Bắc Hàn Tiên Cung và mấy thế lực tiến vào lúc trước đều không thấy bóng dáng.

" Lạnh quá..." Lục Vũ Tình đã thả ra linh quang hộ thể quanh người, nhưng vẫn bị lạnh cóng đến mức đôi mắt đẹp không ngừng run rẩy, trên lông mi xuất hiện một tầng băng hoa trong suốt, thở nhẹ nói.

Quang mang trên thân trường bào đỏ đậm của đám người Chân Diễm Tông đại thịnh, mặt ngoài có hoa văn hỏa diễm hư hóa bắt đầu khởi động, từ đó truyền ra trận trận sóng nhiệt lăn tăn.


Mặc dù như thế bộ dáng bọn họ cũng không tốt hơn chút nào, ngoại trừ thần sắc Húc Dương Tử và ba gã Kim Tiên đỡ hơn một chút, còn mấy tu sĩ khác đều là sắc mặt xanh trắng, toàn thân lạnh run.

"Cổ đạo hữu, làm phiền ngươi thôi động Sơn Hà đồ, bảo vệ mọi người." Húc Dương Tử nhìn về phía Hô Ngôn đạo nhân, nói.

Hô Ngôn đạo nhân gật đầu, rung cổ tay, tấm Minh Hàn Sơn Hà tàn đồ lập tức hiện ra, phô triển ra trước người của lão.

Ngay sau đó, một màn sáng hình cầu màu xanh đen từ đồ quyển phóng to ra, tạo thành một cái lồng chụp hơn mười người vào trong.

Tiến nhập vào trong màn sáng, tiếng gió thổi xung quanh nhất thời nhỏ lại, hàn ý thấu buốt đến xương không chịu nổi cũng bị ngăn cách ra.

"Không thấy người của Nam Lê tộc và Quỷ Khấp Tông..." Vân Nghê đứng bên cạnh Hô Ngôn đạo nhân, mở miệng nói.

"Vốn là bọn tông môn quỷ đạo và man tộc ở xó xỉnh, sao có thể tin được lời bọn chúng. Hơn phân nửa là không cam lòng bị bỏ lại phía sau, đã giành đi trước rồi..." Chấn Vân trưởng lão cười một tiếng nói.

"Chưa hẳn, lúc trước Trần Phi chủ động liên hệ chúng ta, theo như lời hắn cũng không phải là nói ngoa, so sánh với những quái vật khổng lồ Bắc Hàn Tiên Cung, Thương Lưu Cung và Phục Lăng Tông, chúng ta vẫn thế đơn lực bạc, cần phải đi cùng đoàn với nhau đấy. Ít nhất chuyện kết minh, tại thời kỳ đầu có lợi nhiều hơn hại, bọn hắn không đến mức vì giành đi trước mà tự hành bội ước." Húc Dương Tử không đồng ý với ý kiến trên, lắc đầu nói.

Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy, ánh mắt mang theo vẻ hỏi thăm, nhìn về phía Hàn Lập.

"Sư thúc, bên trong bạo tuyết nơi này, dường như mơ hồ có Không Gian Chi Lực hỗn tạp, có lẽ bọn hắn bị truyền đưa đến địa phương khác, không cùng một chỗ với chúng ta." Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói ra.

"Ân, ta cũng nghĩ đến khả năng này. Nếu như tạm thời không thấy bọn hắn, chúng ta hãy rời khỏi đây rồi hãy nói. Bất luận thế nào, vẫn phải cẩn thận, các ngươi phải ở bên cạnh ta, tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi màn sáng Minh Hàn Sơn Hà Đồ." Hô Ngôn đạo nhân suy nghĩ một lát, nói ra.

"Vâng." Mọi người vội vàng ứng tiếng.

Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy, đang tính cùng mọi người chạy đi, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng Hàn Lập truyền âm:

"Tiền bối, ta đã thực hiện lời hứa, cùng người tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ này, hiện tại ba tầng sau công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh có thể đưa ta hay không?"


"Tiểu tử nhà ngươi, ngay cả lão phu cũng không tin? Lúc này vừa mới vào bí cảnh Tiên Phủ, còn chưa làm gì lại tìm ta hỏi rồi!" Hô Ngôn đạo nhân hơi sững sờ, trả lời.

"Lúc trước tiền bối có nói, sau khi tiến vào, trước tiên sẽ đưa tại hạ tầng thứ tư công pháp đấy." Hàn Lập nghe vậy, cười truyền âm lại.

Hô Ngôn đạo nhân xem như cũng hiểu rõ tính tình Hàn Lập, cũng không có để trong lòng.

Một tay lão thúc giục Minh Hàn Sơn Hà Đồ, một tay tháo túi trữ vật bên hông xuống, đưa qua Hàn Lập.

"Sau khi tiến vào Tiên Phủ nguy cơ trùng trùng, vật này có chút tác dụng bảo vệ tính mạng, ngươi hãy cất kỹ." Hô Ngôn đạo nhân nghiêm giọng nói ra.

Hàn Lập kinh sợ thò tay tiếp nhận cái túi, mở ra miệng túi dùng Thần Niệm thoáng dò xét một chút, có chút kích động cảm ơn nói: "Đa tạ sư thúc."

Mọi người thấy thế, cũng chỉ nghĩ là trưởng bối tặng đồ vật cho vãn bối, cũng không có quá mức để trong lòng.

"Bây giờ chúng ta nên đi hướng nào? Thoạt nhìn tựa hồ chung quanh giống nhau a." Hàn Lập thu hồi túi trữ vật, sau đó mở miệng hỏi.

Vừa rồi hắn dùng thần thông Linh Mục dò xét bốn phía, bất luận nhìn về phương hướng nào cũng chỉ nhìn thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông, căn bản không cách nào phân biệt rõ khoảng cách và phương hướng.

Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy, không nói gì, lông mày nhíu chặt nhìn Minh Hàn Sơn Hà Đồ phía trước mặt rồi nhìn lên, ý định từ trong đó tìm ra manh mối.

"Nhìn bên cạnh, dường như có một..." Bỗng nhiên Lục Vũ Tình chỉ vào một phương hướng, mở miệng kêu lên.

Mọi người nghe tiếng, nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy tại chỗ rất xa trong hư không mơ hồ có một quang điểm lam sắc nhỏ cỡ nắm tay, nếu không ngưng tụ tâm thần cẩn thận nhìn, căn bản không phát hiện được.

Hàn Lập biết rõ Linh Đồng Lục Vũ Tình không giống người thường, ngược lại cũng không thấy kỳ quái, chẳng qua vị trí kia chính hắn vừa rồi đã từng xem qua, cũng không có quang điểm lam sắc nào, xem ra là vừa mới xuất hiện.

Hô Ngôn đạo nhân liếc nhìn Lục Vũ Tình thật sâu, ánh mắt lộ ra một chút kinh nghi, dù sao lấy thị lực tu vi Kim Tiên của lão, lại không phát hiện ra điểm này trước.

Vì vậy, mọi người đang được che chở trong màn sáng hình tròn, bắt đầu chạy về hướng quang điểm lam sắc kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui