Dịch giả: Độc Hành
"Oành" một tiếng vang thật lớn!
Giữa không trung cao lập tức bạo liệt ra một
mặt trời chói mắt, từng sợi hỏa hồng quang tuyến nhè nhẹ không ngừng bắn đến hướng Cự Phủ nhanh như gió.
Nhìn thế đi không thể đỡ, phía trên Cự Phủ "Két" một tiếng, lại trực tiếp đứt gãy ra.
Chuôi cự kiếm đỏ thẫm này thế đi không ngừng, trực tiếp chui vào lồng ngực Đổng Kiệt rồi xuyên qua.
Chỉ thấy ngay chỗ lồng ngực lập tức phá vỡ một đạo vết thương khổng lồ, máu tươi chưa kịp tuôn ra, đã bị hoả hồng quang tuyến trên cự kiếm đốt cháy, hóa thành từng sợi khói khí, tiêu tán ra.
Thân hình Đổng Kiệt ở trên không lung lay mấy cái, nhanh chóng thu nhỏ lại rơi xuống dưới, mà chuôi cự kiếm đỏ thẫm ở trên không bay vòng trở về trên đỉnh đầu Chúc Long.
Phi kiếm chưa kịp ổn định, quang mang liền lóe lên thu nhỏ lại, thân ảnh Hô Ngôn đạo nhân từ trong loạng choạng ngã ra, sắc mặt tái nhợt, thở dốc từng ngụm.
Vừa rồi lão không tiếc điều động tinh huyết trong cơ thể, thông qua Xích Loan kiếm thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, mới đả thương nặng tên đại hán râu quai nón kia.
Mà giờ khắc này, lão lại bất chấp phục dụng đan dược điều tức, sau đó ngửa đầu lên không trung nhìn cung trang nữ tử hồng nhạt kia.
Chỉ thấy sau lưng nàng, sương mù bạch quang bỗng nhiên hiện ra, một cỗ chấn động vô hình nhộn nhạo lên, thân ảnh Vân Nghê từ trong thoáng hiện ra phóng tới, trong tay mang theo một cành liễu xanh nhạt, từ phía sau công kích tới.
Phía trên cành liễu ánh sáng màu xanh quanh quẩn, thời điểm ra tay mang theo tiếng sấm nổ mạnh, vô số Liễu Diệp quang nhận cuốn tới, giống như Đả Thần Tiên đánh vào sau lưng cung trang nữ tử.
Lúc này cung trang nữ tử vì củng cố đại trận gần như tan vỡ, đã là đỡ trái hở phải, căn bản không chú ý phía sau lưng.
Lúc phát hiện thì đã chậm một bước, sau lưng cung trang nữ tử băng quang mãnh liệt dựng lên nghênh đón cành liễu kia.
Cùng lúc đó, bên cạnh Vân Nghê một đạo lưu quang hiện lên, ánh mắt Âu Dương Khuê Sơn phức tạp từ đằng xa lướt gấp đến, trong tay nắm một Kim sắc trường kiếm, đâm tới ngực Vân Nghê.
Vân Nghê thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, căn bản không tránh né, dường như muốn dùng tổn thương đổi tổn thương, cũng muốn hoàn thành một kích này.
"Boong..."
Một hồi dày đặc ánh đao từ trên cành liễu cuốn động phóng tới, lập tức xé tường băng mở ra một lỗ hổng, trùng trùng điệp điệp đánh vào sau lưng nữ tử.
Linh quang hộ thể sau lưng cung trang nữ tử bị đao quang Liễu Diệp bỗng nhiên quấy tán, toàn bộ cơ thể bổ nhào về phía trước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, rải đầy trên tấm đàn cổ.
Cùng lúc đó, mũi kiếm Âu Dương Khuê Sơn cũng đến trước ngực Vân Nghê, lúc gần đâm trúng thì cổ tay y chợt chuyển hướng, mũi kiếm cuối cùng chếch đi vài phần, đâm vào đầu vai Vân Nghê.
"Vì hắn mà nàng chịu khổ như vậy sao?" Trong mắt y hiện lên một vòng thần sắc khổ sở, thì thào hỏi.
Nhưng Vân Nghê chỉ cười cười, không nói gì thêm, cả người liền hóa thành vô số cánh hoa màu trắng, tiêu tán ra.
Tiếp theo trong nháy mắt, thân ảnh của nàng một lần nữa hiện ra, đã về tới bên cạnh Hô Ngôn đạo nhân.
"Gào..."
Lại một tiếng gào thét rung trời, hắc diễm trên người Chúc Long tăng vọt gấp mấy lần, thân hình ở trên không giãy giụa mãnh liệt, ngược lại làm Kim sắc Bàn Long đang quấn quanh người nó càng thêm quấn chặt vài phần.
Trụ lớn kim sắc chung quanh không được cũng cố, bị cổ cự lực này lôi kéo một hồi, lập tức chấn động kịch liệt nghiêng lệch về hướng trung tâm.
Thân hình Chúc Long vọt mạnh lên phía trên, một hồi âm thanh bạo phá không ngừng vang lên, Kim sắc Bàn Long quấn quanh người nó đứt gãy từng khúc, hóa thành một mảnh Kim Quang tiêu tán.
"Oành" "Oành" "Oành "
Theo sát phía sau, bảy cột sáng Kim sắc ầm ầm nổ tung, hóa thành từng đạo kim sắc quang hồ cực lớn, trùng kích về bốn phương tám hướng. Cung trang nữ tử hồng nhạt ở bên trong và vài tên tu sĩ Kim Tiên Tiên Cung cũng bị đại trận cắn trả, máu tươi nhao nhao chảy như điên, rơi từ trên cao xuống dưới.
Chúc Long màu đen thoáng giãy giụa mở trói buộc, lần nữa bay lên như diều gặp gió, thoáng cái liền bay ra khỏi tầng tầng Vân Hải, đi tới hư không một chỗ khác trên chiến trường.
Chỉ thấy chỗ hư không đó, bạch quang quanh quẩn, bao phủ một tầng màn sáng màu trắng cực lớn.
Ở trong màn sáng, Hàn Phong gào thét, bông tuyết bay múa đầy trời, trên tầng mây ngưng kết một tầng băng cứng dày đặc, không ít đám mây đều bị Băng Tuyết bao trùm, đông lạnh kết thành băng điêu hình dạng cổ quái khác nhau, thoạt nhìn giống như đã đến Minh Hàn đại lục.
"Cái này là... Linh Vực Kim Tiên của Tiêu Tấn Hàn!" Ánh mắt Hô Ngôn đạo nhân ngưng lại, mở miệng kêu lên.
"Bách Lý đạo chủ..." Vân Nghê đưa tay chỉ màn sáng phía xa, kêu lên.
Lúc trước nàng đã ăn vào đan dược chữa thương, lúc này thương thế ở đầu vai đã hoàn toàn khôi phục, tuy nhiên sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Theo hướng nàng chỉ có thể nhìn thấy, trung tâm màn sáng lơ lửng một toà cự bia băng tinh cự đại, phía trên Lam Quang tràn đầy, khắp nơi đều là hàn khí lành lạnh.
Ở trong toà cự bia băng tinh, giam cầm một gã trung niên nam tử, đang mặc trường bào lửa đỏ, khí tức uy nghiêm, đúng là Bách Lý Viêm.
Trên người gã bao phủ một tầng Thất Thải quang hồ, không ngừng lóe ra quang mang, dường như đang toàn lực chống lại hàn khí ăn mòn của băng tinh.
Mắt thấy Chúc Long màu đen xuyên qua Vân Hải bay nhanh đến bên này, trong mắt gã hiện lên một tia phức tạp.
Trên đỉnh cự bia băng tinh, Tiêu Tấn Hàn trong bộ tuyết bào, hai tay chống kiếm đứng thẳng trên đó.
Sau lưng y đang treo một băng luân tinh oánh cự đại, phía trên ánh sáng bạc rực sáng, đang có từng miếng phù văn màu bạc không ngừng bay ra.
Mỗi khi có một phù văn bay hạ xuống, sẽ theo trường kiếm trong tay y rơi vào trên tấm cự bia băng tinh.
Từ đó, trên tấm cự bia liền phát ra âm thanh "Ken két", trở nên kiên cố vững chắc hơn, trong đó ẩn chứa hàn khí lành lạnh, càng nồng đậm thêm vài phần.
Mắt thấy Chúc Long màu đen xông đến, trong mắt Tiêu Tấn Hàn hiện lên một tia tức giận.
Chỉ thấy một tay y nắm chuôi kiếm, tay còn lại bấm niệm pháp quyết, đột nhiên vung lên phía trước.
Băng luân sau lưng y rực sáng ánh sáng bạc, hướng trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một đầu băng tinh Cự Long to vạn trượng, xông đến Chúc Long màu đen.
Một đen một trắng, một băng một Hỏa, hai thứ không buông tha, va chạm vào nhau.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Một bộ phận phía đầu Băng tinh Cự Long bắt đầu vỡ vụn từng tầng, hóa thành một mảnh tuyết phấn óng ánh, Chúc Long màu đen thì xuyên thẳng qua đến màn sáng màu trắng.
"Vèo..."
Mắt thấy song giác Chúc Long muốn đâm rách màn sáng, một mũi tên vạch phá bầu trời bay đến, lập tức âm thanh vang vọng toàn bộ Thiên Mạc.
Lô Việt tụ lực thật lâu, mũi tên đạt đến đỉnh điểm uy lực, cuối cùng tại thời khắc này bắn ra.
Chỉ thấy một mũi tên màu bạc mang theo đuôi lửa thật dài chói mắt, giống như sao băng xẹt qua Thiên Mạc.
Phía trên đầu mũi tên, một vòng xoáy màu bạc ngưng thực vô cùng kịch liệt, xoay tròn, những nơi đi qua Hư Không chấn động, vô số thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, hiện lên vòng xoáy hình dáng dũng mãnh.
Mũi tên màu bạc giữa không trung cấp tốc lớn lên, lúc đầu to khoảng ba thước, rất nhanh tăng vọt đến ngàn trượng, lập tức đâm thủng Vân Hải tạo ra một lỗ trống thật lớn, bắn vào cằm Chúc Long.
"Oành" một tiếng vang thật lớn!
Từ cằm đến đỉnh đầu Chúc Long dường như bị mở ra một lỗ trống thật lớn như cửa sổ mái nhà.
Một đạo vòng xoáy màu bạc cự đại xỏ xuyên qua đó, vô số Thiên Địa Nguyên Khí dày đặc điên cuồng mãnh liệt tụ tập cuốn vào trong đó.
Linh áp chỗ đó cũng đang không ngừng bay lên, rất nhanh đạt đến trình độ khủng bố.
Hô Ngôn đạo nhân thấy thế, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc của Vân Nghê, trên người xích quang sáng rõ, nhanh chóng phóng đi.
Lão vừa mới bay ra hơn nghìn trượng, sau lưng liền có một tiếng vang thật lớn truyền đến.
"UỲNH UỲNH RẦM RẦM..."
Vòng xoáy màu bạc kia ầm ầm nổ bể ra, vô số Thiên Địa Nguyên Khí cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng, điên cuồng xé rách Hư Không, bao phủ phương viên ngàn dặm vào trong.
Hai người Hô Ngôn đạo nhân cảm thấy sau lưng một cỗ lực lượng tràn đầy khủng bố cuồn cuộn kéo tới, trong miệng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, thân thể tựa như thuyền nhỏ trong gió lốc, không tự chủ được bay về phía trước.
Vòng xoáy màu bạc trong lúc nổ tung không ngừng lớn lên, đầu Chúc Long cực lớn dưới tác động của vòng xoáy quấy phá bên trong liền phá vỡ ra, dần dần hóa thành tầng tầng sương mù màu đen dày đặc, cuồn cuộn kịch liệt.
Nhưng sau một khắc, một màn quỷ dị xuất hiện.
Những hắc vụ dày đặc kia chẳng những không có tiêu tán, ngược lại như là trâu đất xuống biển tràn vào màn sáng màu trắng, tiếp theo toàn bộ hòa nhập vào tấm cự bia băng tinh.
"Oành" một tiếng vang thật lớn!
Bên trong tấm cự bia băng tinh, một vòng Mặt Trời màu đen bỗng nhiên nổ tung lên.
Một cổ sóng khí cuồng bạo cuốn lấy vô số mảnh vụn băng tinh, nhanh chóng bắn về bốn phương tám hướng.
Trên người Tiêu Tấn Hàn bạch quang lóe lên, thân hình trực tiếp từ trên tấm cự bia Thuấn Di ra, mà đám người Tuyết Oanh ở bốn phía chung quanh tấm cự bia, nguyên một đám lóe lên linh quang hộ thể, nhưng vẫn bị tạc bay tứ tán.
Ngay sau đó, giữa không trung cao từng sợi sương mù màu đen nhè nhẹ ngưng tụ lại một chỗ, thân ảnh Bách Lý Viêm từ trong hiển hiện phóng tới, chậm rãi rơi vào phía trên băng cứng ngưng kết trên tầng mây.
Quanh thân gã Hắc Vụ lượn lờ, hai bên đầu vai lơ lửng một viên hắc diễm âm u, một đầu Hồng Phát đã triệt để biến thành đen, ở giữa mi tâm xuất hiện một linh văn hoả diễm màu đen to chừng ngón cái, đôi mắt gã trở nên thâm thúy tối tăm hơn.
Thoạt nhìn, gã lúc này cùng lúc trước tưởng như hai người khác nhau!
Khí thế trên người gã tăng vọt gấp mấy lần, giơ tay nhấc chân đều mang theo tiếng gió hạc hạc, tựa như một Ma Vương độc nhất vô nhị.
"Không thể tưởng được bổn tọa nhiều năm qua hao hết trăm cay nghìn đắng mới đưa một thân vào trong Nghiệp Hỏa, hôm nay lại bị bức bách phải tự thu hồi, thật sự là Thiên Đạo trêu ngươi." Ánh mắt Bách Lý Viêm nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn, mặt không biểu tình nói.
"Rất tốt, đây mới là Sát Tiên Bách Lý Viêm bị Thiên Đình truy nã! Bất quá bởi như vậy, đệ ngũ kiếp này, ngươi cuối cùng trốn không thoát." Tiêu Tấn Hàn chậm rãi nói ra, thần sắc nghiêm nghị, không có tùy tiện hành động.
"Mà thôi, việc đã đến nước này, không bằng để cho Nghiệp Hỏa này đốt tràn lan một chút a!" Ánh mắt Bách Lý Viêm âm trầm, lạnh giọng nói ra.
Vừa dứt lời, hắc vụ quanh thân gã không ngừng tuôn ra, phía sau hình thành một bức tường sương mù màu đen, không ngừng đẩy mạnh về phía Tiêu Tấn Hàn, hóa thành một mảnh Linh Vực màu đen, bắt đầu che khuất dần màn sáng màu trắng trên bầu trời.
Cùng lúc đó, ánh mắt gã lạnh lùng, từng bước một giẫm phía trên tầng mây băng cứng, đi đến phía Tiêu Tấn Hàn.
Không trung tầng mây như băng nứt ra, thanh âm "Ken két" vang vọng Thiên Mạc...
"Nghiệp Hỏa quy thân... Ài... Đi thôi!"
Bên trong đoá hoa lớn màu lam phía dưới vân hải đằng xa, Lạc Thanh Hải phẩy tay, dẫn đám người Thương Lưu Cung bay vút về phương bắc, tránh xa khoảng thiên địa này.
Bên ngoài mấy ngàn dặm, Hùng Sơn nhìn vào chỗ sâu trong Thương Khung, sau đó không chút do dự, quay người vội vã bay về phía tây.
Đám người Phó đạo chủ còn lại cũng nhao nhao lắc đầu, bay khỏi đó như y.
Nhìn qua trên ngọn núi cũ, độn quang nổi lên bốn phía, rất nhiều Chân Tiên trưởng lão cũng bắt đầu nhao nhao bay khỏi.
Lam mang trong mắt Hàn Lập thu lại, không nhìn bên kia nữa.
Vừa rồi ánh mắt hắn dừng lại trên thân hai người Hô Ngôn đạo nhân, phát hiện hai người cũng đã chạy xa, hắn liền muốn lập tức rời đi.
"Kỳ huynh, nơi này không nên ở lâu, Lệ mỗ đi trước." Hàn Lập quay đầu, nói với Kỳ Lương bên cạnh.
"Lệ huynh đi trước, Kỳ mỗ còn muốn lưu lại một lát." Kỳ Lương nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức nói ra.
Giao phong thuộc về Kim Tiên đỉnh phong thật sự hiếm thấy, bởi vậy Kỳ Lương cam nguyện bất chấp nguy hiểm ở lại, chờ mong từ trong đó lấy được ích lợi tu luyện, thậm chí đạt được cơ duyên có thể phá cảnh, cũng không phải là không thể.
"Bảo trọng." Hàn Lập gật đầu nhẹ với y, từ trong đám người xuyên ra, độn quang trên người phát sáng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...