Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Sweeti3 + Tiểu Quỷ

Biên: Độc Hành

Huyết Sắc Cự Nhân hiển nhiên cũng nhìn ra Hàn Lập đã tới giới hạn sắp sụp đổ. Gã vặn vẹo khuôn mặt xấu xí, nở một nụ cười dọa người, gào lên:

"Còn không phá cho ta!"

Thanh âm vừa vang, cảm giác đau nhức kịch liệt ở khắp thân thể Hàn Lập liền tăng thêm gấp mấy lần. Phảng phất kỳ kinh bát mạch toàn thân, thậm chí cả cốt cách bên trong đều có vô số kim nhọn đâm chọc liên hồi.

Một tầng hào quang vàng nhạt sáng lên trong đôi mắt hắn. Hàn Lập ngửa đầu, phát ra một tiếng gào thét rung trời, hắn không còn dùng Tiên Linh Lực trong cơ thể để áp chế tinh huyết Chân Linh, mà đang toàn lực thi triển Phạm Thánh Chân Ma Công.

Chỉ thấy bên ngoài cơ thể hắn, có từng tầng lại từng tầng lân phiến ánh tím nổi lên. Trên đầu vai và dưới xương sườn hai bên thoáng mơ hồ, rồi phân biệt mọc thêm hai cái đầu lâu dữ tợn cùng với bốn cánh tay dài màu ánh tím.

Ba cái đầu lâu của Cự Viên đồng thời trợn sáu mắt lên. Sau đấy, trên trán hai cái đầu bên trái phải lấp lóe hào quang, rồi đều mọc ra một cái sừng ngắn màu bạc nhạt.

Sau khi Tam Niết biến thân được sử dụng, đám Chân Linh hư ảnh, vốn là đã gần như phân tách khỏi cơ thể, liền ánh lên hào quang lấp lánh, rồi như chim bay về tổ, hết cái này tới cái khác bay trở lại trong cơ thể hắn.

Ở bên ngoài thân thể Cự Viên do Hàn Lập biến thành tỏa ra hào quang ánh tím mãnh liệt, hình thể lại cao thêm một đoạn lớn, đã sắp nhỉnh hơn Huyết Sắc Cự Nhân một cái đầu.

Từng tấm lân phiến ánh tím trên người hắn đang tiếp nối lẫn nhau, bỗng nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một bộ chiến giáp ánh tím chạm khắc vô số phù văn kiểu cổ, bao bọc toàn bộ thân thể một cách cực kỳ chặt chẽ, từ trong tản mát ra một cỗ khí tức hung hãn tuyệt thế vô song.

Trọng Loan ở chỗ xa, giờ phút này đã sớm triệt hạ pháp quyết kết ra lúc trước, trên khuôn mặt xấu xí to lớn đang tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Gã bất luận như thế nào đều nghĩ không ra, Hàn Lập cuối cùng là như thế nào thoát khỏi khống chế từ Huyết Sát Chi Ấn của mình? Thêm vào đó, biến thân ba đầu sáu tay do đối phương thi triển cũng khiến gã cảm thấy có chút bất an.

Trên thực tế, Hàn Lập cũng không biết liệu thi triển Phạm Thánh Chân Ma Công có thể ổn định tinh huyết Chân Linh trong cơ thể hay không. Lần này sử dụng ra, bất quá là để dẫn dắt các loại tinh huyết Chân Linh trong cơ thể, làm cho công hiệu được tập trung phát huy tại một chỗ, thay vì tiếp tục làm loạn dưới ảnh hưởng của Huyết Sát Chi Ấn.


Mà cũng nhờ lúc trước ở Linh Giới, hắn thường lấy lực lượng Chân Linh để thúc giục Niết Bàn Tam Biến, cho nên lần này mới sử dụng thành công, như là nước chảy thành sông vậy.

Chỉ thấy ba cái đầu của hắn đồng thời khẽ nhếch miệng cười, sáu cánh tay cực lớn chợt mơ hồ, bỗng nhiên huyễn hóa ra vô số ảo ảnh cuồng kích về hướng đối diện.

Trong nháy mắt, trên hải vực vang lên những tiếng gào thét mãnh liệt!

Quyền ảnh màu vàng kim phủ khắp bầu trời, phân bố chằng chịt khắp hư không. Mà sau khi chợt hiện ra, lại lập tức mơ hồ biến mất không thấy.

Hầu như cùng lúc, không gian chung quanh Huyết Sắc Cự Nhân run lên, bắt đầu chấn động mạnh. Vô số quyền ảnh màu vàng kim hiện ra từ hư không, tầng tầng tuôn ra, hóa thành từng đoàn kim quang điên cuồng tụ tới gã khổng lồ.

Huyết Sắc Cự Nhân lập tức nhấc bốn cánh tay, vung nhanh trước người, đấm ra lia lịa tạo thành một mảnh quyền ảnh như sương mù.

"Uỳnh uỳnh uỳnh "

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, hư không không ngừng rung động mạnh.

Ánh sáng màu vàng kim lẫn màu đỏ máu nhao nhao nổ tung khắp trời, chưa kịp lắng xuống đã thấy một đạo thân ảnh khổng lồ lăng không nhảy lên, tựa như Thái Sơn áp đỉnh giáng xuống Huyết Sắc Cự Nhân. Trên đỉnh đầu của thân ảnh còn có một thanh trường kiếm to lớn màu xanh đang được giơ lên, một vầng sáng màu xanh khổng lồ xẹt lên giữa không trung, chém thẳng xuống dưới.

Huyết Sắc Cự Nhân thấy vậy, hai tay nắm vào hư không, một thanh trường đao màu máu to lớn hiển hiện từ hư không, được cự nhân đặt ngang trên bờ vai, cản lại kiếm lớn màu xanh.

Chỉ nghe "Uỳnh " một tiếng thật lớn!

Kiếm lớn màu xanh chém vào trường đao màu máu, một cỗ man lực tràn trề đủ rung chuyển trời đất rót xuống, đè mạnh làm thân thể Huyết Sắc Cự Nhân trùng lại, hơi quỳ xuống. Sống đao của thanh đao máu khổng lồ cũng lõm thật sâu vào trong máu thịt ở bờ vai của hắn.

Trên khắp phiến hải vực, sóng nước cuồn cuộn, xoáy lên những bọt sóng ngàn trượng, dù là ở xa hơn mấy ngàn dặm, cũng có vô số yêu thú sinh sống trên biển chịu ảnh hướng, tử thương vô số kể.


Hàn Lập sau một kiếm khiến tên kia khom lưng, liền phi thân về phía trước, nâng cái chân lớn lên đạp vào giữa ngực Huyết Sắc Cự Nhân.

Trong mắt gã kia lóe lên huyết quang, chỗ lồng ngực vậy mà bỗng nhiên mở ra một lỗ hổng cực lớn, bên trong mọc chằng chịt vô số răng lớn trắng nhởn, nhọn hoắt, ngoác rộng ra, ngoạm vào chân Cự Viên.

Nhưng mà, gã chỉ cảm thấy hoa mắt, căn bản không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, liền cảm thấy một cơn đau đớn ở trước ngực.

Ngay từ đầu, hàm răng trắng rậm rạp chưa nhe ra, đã bị một cước của Cự Viên đạp xuống, lập tức rụng mất hơn mười cái.

Không chỉ có như thế, một cước này của Cự Viên có lực đạp cực kỳ lớn, đạp lún xuống tạo thành một cái hố to giữa bộ ngực của gã khổng lồ.

Huyết Sắc Cự Nhân hộc ra một ngụm máu tươi trong miệng, hai bàn tay khổng lồ đang cầm đao ra sức đỡ lên trên, hai bàn tay còn lại nắm lại, đấm tới thân thể Cự Viên.

Cự Viên cũng không yếu thế, hai tay cầm kiếm ép xuống, bốn tay còn lại múa quyền tấn công, giáp lá cà với Huyết Sắc Cự Nhân.

Tục ngữ nói song quyền nan địch tứ thủ, dùng ở chỗ này đúng là cực kỳ thích hợp.

Huyết Sắc Cự Nhân dùng hai cánh tay, căn bản đánh không lại bốn tay của Cự Viên điên cuồng đấm nện, không khác gì đang bị Hàn Lập đè xuống đất đánh đập.

"Bịch" "Bịch" "Bịch "

Tiếng va đập liên hồi không ngừng vang lên, toàn bộ nước biển trên mặt biển cộng hưởng với tiếng vang, chấn động không ngừng.

Cũng không lâu lắm, lồng ngực và cánh tay của Huyết Sắc Cự Nhân đã bị nện thành một đám huyết nhục mơ hồ, trông thê thảm hết mức.


Đúng lúc này, Hàn Lập đột nhiên chia ra hai cánh tay gắt gao tóm chặt lấy hai cánh tay cầm đao của Trọng Loan. Hai tay cầm kiếm của hắn được giải phóng, lại giơ ra sau một chút, rồi mãnh liệt chém xuống đầu lâu của Huyết Sắc Cự Nhân.

Huyết sắc Cự Nhân đột nhiên kinh hãi, thân hình giãy giụa, như muốn tránh thoát.

Tiếc rằng toàn bộ thân hình gã bị Cự Viên đè nặng, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể từ trong đó gầm gừ một tiếng thê thảm, liền bị trường kiếm màu xanh chém xuống nửa cái đầu sọ.

Đầu lâu vừa đứt, bốn tay Huyết sắc Cự Nhân lập tức mất đi khí lực, một hồi bại liệt rũ xuống.

“Chủ nhân…” Tại chỗ rất xa, hắc Hạc hú gọi một tiếng.

Đi theo Trọng Loan từng ấy năm tới nay, nó chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân thảm hại đến như vậy, giờ phút này nó lại nhìn về phía đầu Sơn Nhạc Cự Viên kia, trong lòng sớm đã run lên sợ hãi không ngừng.

Chỉ thấy Cự Viên vừa nhấc đại thủ lên, trong lòng bàn tay sáng lên một mảng kim quang, như chuẩn bị vỗ xuống đầu sọ Cự Nhân.

Đột nhiên, một màn quỷ dị xuất hiện.

Huyết sắc Cự Nhân với đầu lâu đã đứt gãy, đột nhiên cả người mềm nhũn, vậy mà biến thành một bãi huyết tương sền sệt.

Tay cự viên cùng một cái chân lớn, lập tức lọt vào bên trong huyết tương, bị một cỗ hấp lực cực lớn truyền ra từ trong đó hút lấy, như sa vào vùng lầy, không cách nào giãy giụa.

Cùng lúc đó, ở trong huyết tương có từng sợi Tinh Ti màu vàng quỷ dị hiện ra, giống như loài cá lươn uốn lượn tới lui, nhằm hướng cánh tay cùng chân lớn Cự Viên bơi lại.

Hàn Lập cảm nhận từ trên những sợi Tinh Ti kia truyền đến từng trận khí tức pháp tắc, trong lòng biết không ổn, toàn thân liền vận chuyển toàn bộ Tiên Linh Lực, tính giãy giụa rút cánh tay cùng chân lớn ra, nhưng chỉ rút ra được hơn một trượng lại không thể nhúc nhích được nữa.

Lúc này những những sợi Tinh Ti màu vàng kia cũng đã bơi tới, dồn dập căng ra thành kim nhọn, đâm thẳng vào.

Cánh tay cùng chân lớn Kim Mao Cự Viên tuy rằng đều có tử kim Lân Phiến che đậy, nhưng vẫn không thể tạo được bất kỳ tác dụng cản trở nào, đã bị những sợi Tinh Ti kia đâm thủng, xông thẳng vào bên trong huyết nhục của hắn.

Tinh Ti vừa mới nhập vào cơ thể, Hàn Lập liền cảm thấy toàn thân tê rần, ngay sau đó Tiên Linh Lực trong cơ thể hắn, giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng hướng phía bên ngoài cơ thể dũng xuất ra.

Những sợi Tinh Ti kia nhìn như rất nhỏ, vậy mà giống như nhánh sông rộng lớn, dẫn dắt Tiên Linh Lực vô cùng dồi dào trong cơ thể hắn cuồn cuộn đi ra, thân hình cũng bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ trở lại.


Chỉ sau một lát, Sơn Nhạc Cự Viên vốn cao ngàn trượng, một lần nữa biến trở về hình dáng bình thường.

Chỉ là không còn ba đầu sáu tay cùng thân thể khổng lồ, giờ phút này nửa người Hàn Lập đều ngập trong huyết tương, không cách nào nhúc nhích nổi, bất quá cũng may những sợi Tinh Ti màu vàng không ngừng hấp thu Tiên Linh Lực trong cơ thể hắn đều đã biến mất.

Lúc trước thời điểm hóa thân trở thành Cự Viên, mặt nạ đầu trâu hắn mang trên mặt cũng đã thu vào, giờ phút này lộ ra khuôn mặt hắn. Hắn nhíu chặt lông mày, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

Ở chỗ trước người hơn trăm trượng, một đoàn huyết tương như sóng hoa bắt đầu khởi động nổi lên, rất nhanh ngưng tụ trước thân thể đại hán mặt cháy vàng, phía dưới bộ phận eo gã cùng huyết tương trên mặt biển dung hợp thành một chỗ.

“Lúc trước là ta xem nhẹ ngươi rồi, lại bức ta vận dụng Linh Sát Tinh Ti tích góp từng tí một vài vạn năm, trăm nghìn cay đắng luyện ra. Lần này nếu không móc ra tất cả bí mật trên người ngươi, coi như tổn thất nặng rồi”. Ánh mắt Trọng Loan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, mở miệng nói ra.

Sắc mặt hắn cũng không khá hơn so với Hàn Lập, tựa hồ như lúc trước hấp thu Tiên Linh Lực, cũng không tiến nhập vào trong cơ thể hắn.

“Các Ngươi đến tột cùng là chịu sự sai khiến của người phương nào, vì sao lại muốn gây sự với ta”? Ánh mắt Hàn Lập nhíu lại, lạnh lùng hỏi.

Đang lúc nói chuyện, hắn bị ngập bên trong huyết tương, trong lòng bàn tay đã chuẩn bị sẵn một khỏa Tiên Nguyên Thạch, rất nhanh hấp thu Tiên Linh Lực vào.

“Hắc hắc, nói thật Phương Bàn bị người nào sai khiến ta cũng không rõ lắm, ngươi bây giờ nên suy nghĩ thật kỹ về tình cảnh của mình, không bằng hào phóng nói cho ta biết vì sao bọn Phương Bàn truy đuổi ngươi không bỏ? Ngươi cũng nên tỉnh ngộ đừng để ta tốn công sưu hồn ngươi, thuật sưu hồn của chúng ta có chút đặc biệt, ta nghĩ ngươi chắc chắn sẽ không thích thú.” Trọng Loan liếc qua Hàn Lập, chậm rãi nói ra.

“Vậy ngươi có thể không biết, Hàn mỗ rất có hứng thú với Sưu hồn thuật, cũng muốn lãnh hội thêm về Sưu hồn thuật của đạo hữu, xem đến tột cùng có chỗ gì đặc biệt?” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên một cái, vui vẻ nói ra.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện”. Trọng Loan sắc mặt phát lạnh, nổi giận nói.

Vừa nói xong, ở trên hư không một bàn tay nắm chặt lại, bên trong huyết quang lóe lên, huyết sắc Trường Đao hiện ra trong tay.

Thân hình gã tựa như lướt sóng, trượt nhanh đến hướng Hàn Lập, thời điểm chỉ cách vài chục trượng, huyết sắc Trường Đao trong tay thình lình vung lên, hoa văn khắc trên thân đao lóe lên hào quang, nở rộ ánh sáng như hoa làm cho người gã trông rất đẹp mắt.

Huyết quang lóe lên!

Một đạo huyết sắc đao mang dài hẹp, nhắm thẳng trên đầu Hàn Lập chém xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui