Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Nếu như tín vật không có vấn đề, đạo hữu cũng nên nói cho ta biết nội dung nhiệm vụ lần này là gì chứ?" Hàn Lập không lòng vòng, mà trực tiếp hỏi.
"Trước hết, tại hạ còn có một chuyện cần xác minh, sau đó mới có thể quyết định giao nhiệm vụ cho ngươi." Chưởng quầy béo xoay chuyển lời nói.
"Chuyện gì?" Hàn Lập nghe vậy, lông mày có chút nhăn lại.
"Trước tiên, tại hạ cần xác minh tu vi của đạo hữu để chắc chắn đạo hữu có đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ?" Chưởng quầy béo chằm chằm nhìn Hàn Lập, chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe vậy, không áp chế khí tức bản thân nữa, trên người xuất hiện một tầng thanh quang, lập tức không hề che giấu phóng ra khí tức Chân Tiên cảnh sơ kỳ.
Tuy rằng, hắn chỉ thả ra một tia, nhưng chưởng quầy béo không kịp đề phòng, sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng hốt. Mặt gã đỏ bừng, như không thở nổi.
Hàn Lập thấy vậy, vội vàng thu khí tức trên người lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Dung mạo chưởng quầy béo hiển nhiên là do mặt nạ Vô Thường Minh biến ảo ra, cho nên khí tức trên người gã cũng bị che lấp đi. Mặc dù, thần thức của hắn cường đại nhưng nếu không xâm nhập điều tra kỹ thì cũng không tra rõ được tu vi.
Mà hắn phóng ra khí tức rất có chừng mực, chẳng qua chỉ một chút mà thôi, làm sao lại khiến đối phương phản ứng mạnh như vậy?
"Nếu tại hạ đoán không sai thì các hạ hẳn là tu sĩ Chân Tiên cảnh sơ kỳ?" Giờ phút này, sắc mặt chưởng quầy béo vẫn còn tái nhợt, nhưng sau khi hít sâu vài hơi, gã cũng khôi phục một chút hồng hào, rồi nói.
Hàn Lập im lặng, nhẹ gật đầu.
"Ài... Nếu như vậy thì ta khuyên đạo hữu không nên tiếp nhận nhiệm vụ này" Trong mắt chưởng quầy béo hiện lên vẻ thất vọng, thở dài nói.
"Vì sao? Lúc trước trong nhiệm vụ nói rõ chỉ cần tu sĩ Chân Tiên cảnh là được, cũng không có yêu cầu cụ thể hơn." Hàn Lập có chút nghi hoặc hỏi.
"Không dối gạt đạo hữu, nội dung nhiệm vụ ta công bố kỳ thật là đi tiêu diệt một người. Theo ta biết, kẻ kia cũng có tu vi Chân Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng thủ đoạn lại không tầm thường, tu sĩ cùng giai khó có thể sánh bằng. Ta sợ đạo hữu đánh không lại y, ngược lại còn bị hại đến tính mạng mình." Chưởng quầy béo lắc đầu nói.
"Nếu là tu sĩ cùng giai, tại hạ vẫn tự tin có thể tranh đấu một trận, dù không địch lại cũng không đến nỗi ném đi tính mạng. Đạo hữu cứ yên tâm giao phó nhiệm vụ này, tại hạ tâm ý đã quyết, sẽ không lùi bước." Hàn Lập nghe vậy, ý niệm trong đầu khẽ chuyển, cười cười nói.
Chưởng quầy béo thấy thái độ kiên quyết của hắn không giống giả bộ, nên không còn nghi kị nữa, mở miệng nói:
"Cái này... Được rồi. Tại hạ cần đạo hữu tiêu diệt một kẻ có tên là Bạch Tùng Thạch, chính là đương kim Thái sư Bách Hữu Quốc. Chỉ cần đạo hữu thành công thì sẽ nhận được thù lao theo thoả thuận."
“Thái sư của quốc gia phàm nhân? Không phải là Chúc Long Đạo vốn không cho phép tu tiên giả can thiệp vào sự tình thế tục hay sao? Người này thân là Tiên nhân Chân Tiên cảnh, làm sao lại trở thành trọng thần một đất nước phàm nhân chứ?” Hàn Lập nghe vậy sững sờ hỏi.
"Đạo hữu hẳn không phải là người của đại lục Cổ Vân chúng ta?" Chưởng quầy béo không trực tiếp trả lời Hàn Lập mà hỏi ngược lại.
"Không sai." Hàn Lập thản nhiên thừa nhận.
"Vậy không trách được rồi... Đạo hữu có chỗ không biết, số lượng phàm nhân ở đại lục Cổ Vân có thể tính đến vạn ức. Các quốc gia thế tục mà họ lập nên không có đến ngàn vạn thì cũng có đến trăm vạn người. Ở Bách Hữu Quốc, bề ngoài nhìn như là do hoàng thất thế tục quản lý, nhưng thực tế sau lưng đều có một hai gia tộc tu tiên âm thầm lo liệu. Bọn họ mới thật sự là người cầm quyền." Chưởng quầy béo giải thích.
"Nói như vậy ở Bách Hữu Quốc, người cầm quyền thực sự chính là gia tộc của Bạch Tùng Thạch?" Hàn Lập suy nghĩ, nhẹ gật đầu hỏi.
"Không sai. Trên thực tế sau lưng các gia tộc tu tiên này đều được tông môn tu tiên có thế lực cao hơn chống lưng. Chẳng qua là, bởi vì một ít ước định quy củ là trừ phi có họa diệt quốc, còn bình thường các gia tộc tu tiên sẽ không can thiệp vào quốc gia thế tục. Cho nên phàm nhân căn bản ít chú ý đến ảnh hưởng của thế lực tu tiên." Chưởng quầy béo gật đầu nói.
"Nếu như vậy, ta ra tay với Bạch Tùng Thạch, chẳng phải là sẽ trêu chọc đến thế lực tông môn chống lưng y sao? Thậm chí là chọc cả đến sự chú ý của Chúc Long Đạo." Hàn Lập có chút nghi ngờ nói.
"Đối với điểm này, đạo hữu cứ yên tâm. Người mà tại hạ thuê đạo hữu tiêu diệt thực sự không phải là Bạch Tùng Thạch chân chính." Chưởng quầy béo khoát tay nói.
Hàn Lập nghe vậy có chút không hiểu, đang muốn mở miệng hỏi, chợt chưởng quầy béo tiếp tục nói:
"Người mà ta thuê các hạ tiêu diệt thực tế là một tên Vực Ngoại Thiên Ma. Thời điểm Bạch Tùng Thạch độ kiếp thăng tiên đã bị tên đó thừa dịp hư nhược mà đoạt xá. Tên này vì không muốn người khác chú ý nên thực tế có tu vi Chân Tiên cảnh sơ kỳ nhưng vẫn áp chế ở cảnh giới Đại Thừa kỳ..."
"Tại hạ có một chuyện khó hiểu. Nếu thật sự là Thiên Ma quấy phá, tất nhiên y sẽ hành động bí mật, không lộ ra nửa điểm phong thanh. Đạo hữu làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?" Hàn Lập chau mày, mở miệng cắt ngang lời của gã, hỏi.
"Cái này..." Chưởng quầy béo há miệng định nói nhưng lại không cách nào nói được.
"Đạo hữu cần nói rõ vì sự tình thật sự có chút khó hiểu. Nếu không thể giải thích rõ nguyên do, xin thứ cho tại hạ khó mà tin được." Hàn Lập nhàn nhạt nói ra.
Chưởng quầy béo nghe vậy, cúi đầu lâm vào trầm tư, hồi lâu không nói.
Hàn Lập cũng không có thúc giục, yên tĩnh chờ đợi.
Sau một thời gian dài trầm mặc, chưởng quầy béo chậm rãi ngẩng đầu lên, như đã có quyết định trọng yếu. Ánh mắt gã trở nên kiên định.
Chỉ thấy hai tay gã nhẹ nhàng đưa lên hai bên má, thanh quang liền nhộn nhạo một hồi, lấy xuống một mặt nạ đầu thỏ màu xanh.
Sau khi mặt nạ dỡ xuống, trên người chưởng quầy béo đồng thời cũng sáng lên từng đợt thanh quang mơ hồ, vặn vẹo. Thân ảnh gã kịch liệt co rút lại, vòng eo càng trở nên nhỏ bé.
Trong chốc lát, chưởng quầy béo lúc trước cũng đã biến mất không thấy, thay vào đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, tầm mười bảy mười tám.
Nàng có lông mi cong, mắt hạnh nhân, môi mỏng, mũi thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, gương mặt còn phảng phất chút ngây thơ tuổi mới lớn. Nàng mặc một bộ váy ngắn hoa sen màu hồng nhạt, nhìn rất trong sáng, thoát tục, xinh đẹp vô song.
Bất quá nếu nhìn kỹ khuôn mặt nàng, có thể phát hiện một vài nét khiến vẻ non nớt kia giảm đi vài phần, ngược lại hiện lên một chút vẻ đau thương.
Hàn Lập nhìn người biến hoá trước mặt, không hề biến sắc nhưng trong lòng thoáng giật mình.
Lúc này, khí tức trên người thiếu nữ phát ra chỉ mới là Hóa Thần hậu kỳ mà thôi.
Khó trách lúc trước mình chỉ phóng xuất ra một tia khí tức đã khiến cho nàng phản ứng mạnh như vậy.
Chẳng qua với tu vi như vậy thì làm cách nào nàng ta có thể gia nhập Vô Thường Minh?
Sau khi hắn cẩn thận quan sát một lúc thì phát hiện trên người thiếu nữ tựa hồ có chút không tầm thường, nhưng cụ thể không tầm thường ở chỗ nào thì hắn cũng chưa rõ.
"Trong Vô Thường Minh không cho phép thành viên tìm hiểu thân phận lẫn nhau, quy củ này có lẽ đạo hữu biết rõ? Tại hạ tin tưởng dùng chân thân cho đạo hữu biết cũng là thể hiện chút thành ý." Thiếu nữ mở miệng nói, thanh âm êm tai, dễ nghe dị thường.
Đối với vị Chân Tiên đứng trước mặt có tu vi cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, nàng ta cũng không lộ vẻ sợ hãi, vẫn trấn định, tự nhiên như cũ.
"Hay là trước mắt đạo hữu giải thích thêm một chút việc lúc trước khiến tại hạ có chút hoang mang." Hàn Lập bất động thanh sắc tiếp tục nói.
"Không dối gạt đạo hữu, tại hạ tên là Bạch Tố Viện, chính là cháu gái Bạch Tùng Thạch. Năm đó..." Thiếu nữ hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Nghe thiếu nữ tự thuật êm tai, Hàn Lập đại khái đã biết rõ chân tướng sự tình.
Nguyên do là trước kia cha mẹ thiếu nữ ra ngoài du lịch gặp việc ngoài ý muốn mà bất hạnh bỏ mình; còn nàng bởi vì từ nhỏ đã rất thông minh, căn cốt tu hành lại tốt, nên rất được lão tổ Bạch Tùng Thạch trong tộc yêu thích. Chính vì thế, nàng được lưu lại bên lão và được lão yêu mến vô cùng.
Về sau, lão tổ bế quan trùng kích Chân Tiên cảnh. Thời điểm lão độ kiếp hư nhược bị Thiên Ma đoạt xá, dù tất cả mọi người không thể nhìn ra, thì nàng lại là người duy nhất phát hiện được. Khi nàng nói chuyện này cho gia tộc biết, căn bản không có người nào tin, thậm chí ngay cả gia gia của nàng cũng không tin.
Ngay từ đầu tên Thiên Ma kia vì e ngại mà còn thu liễm, cũng không có quá nhiều hành động bất thường. Nhưng đến lúc đã dung hợp hoàn toàn trí nhớ của Bạch Tùng Thạch thì y bắt đầu dần dần nắm toàn bộ Bạch gia trong tay, dùng thân phận Thái sư điều khiển triều đình Bách Hữu Quốc.
Từ đó về sau, bên trong Bách Hữu Quốc xảy ra nhiều chuyện, thỉnh thoảng dân chúng của một thành trấn nào đó đột nhiên mất tích. Với tư cách thế lực tu tiên tọa trấn quốc gia này, đương nhiên Bạch gia phái người đến truy xét nhưng kết quả cũng không thu hoạch được gì.
"Về sau tên Thiên Ma này làm việc càng ngày càng cổ quái, một số người trong gia tộc rút cuộc cũng phát hiện ra dị thường trong đó nên bắt đầu điều tra. Kết quả lại bị tên Thiên Ma ra tay trước, nên từng người bị loại bỏ. Tên Thiên Ma này nhìn trúng căn cốt thiên phú của ta, muốn đào tạo ta thành lô đỉnh tu luyện, đã giam ta trong cấm địa của gia tộc. Gia gia ngay lúc cứu ta mà đã bị tên Thiên Ma giết chết..."
Bạch Tố Viện nói đến đây thì ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.
"Bạch đạo hữu xin nén bi thương." Hàn Lập thấy vậy, thần sắc không biến, mở miệng an ủi.
"Năm đó tại thời điểm chạy trốn, gia gia lấy trộm mặt nạ cùng tín vật của tổ tiên lưu truyền xuống giao cho ta, dặn dò ta dùng tín vật này mà gia nhập Chúc Long Đạo rồi dốc lòng tu luyện, đợi đến lúc có năng lực, trở lại thay gia tộc báo thù. Nhưng mà tu vi ta chỉ là Hóa Thần Kỳ, dù không ngủ không nghỉ mà tu luyện cũng chẳng biết đến lúc nào mới có thể chống lại được tên ma đầu kia..." Sau một lát thiếu nữ tiếp tục nói.
"Cho nên ngươi tuyên bố nhiệm vụ trong Vô Thường Minh, tìm người giúp ngươi giết y?" Hàn Lập nhẹ gật đầu hỏi.
Đối với việc nàng kể lại, hắn có chút thông cảm. Đừng nói là Chân Tiên cảnh, dù là từ Hóa Thần Kỳ tiến giai đến Luyện Hư kỳ, cũng cần phải qua cửa ải "Ngũ Hành hợp nhất", khó khăn trong đó Hàn Lập biết rõ, chưa cần phải nói đến Thiên Kiếp Đại Thừa về sau.
"Không sai! Lúc trước do ngoài ý muốn mà từ cái mặt nạ ta biết được Vô Thường Minh nên đã ban bố nhiệm vụ kia. Mà những năm gần đây, Thiên Ma chưa bao giờ ngừng truy tìm ta, cũng nhờ vào cái mặt nạ này, ta mới có thể trốn thoát nhiều lần. Chẳng qua nếu không tìm được người tiêu diệt tên Thiên Ma này, sợ rằng ta cũng không thể trốn lâu được nữa." Lúc này, Bạch Tố Viện đã khôi phục tỉnh táo, tiếp tục nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...