Dịch giả: cubihu
Hàn Lập mới vừa cảm thấy trước mắt bị hào quang màu trắng loá mắt bao phủ, thì thoáng một cái đã xuất hiện trong một tòa thạch điện màu xanh, dưới chân là truyền tống trận.
“Sưu sưu sưu”!
Đám người vừa ra khỏi truyền tống trận, lập tức đã có mấy người hóa thành độn quang bay ra đại điện, phóng nhanh đi xa, trong đó bao gồm cả nhóm ba tên đại hán khôi ngô.
Nhiệm vụ này nói cho cùng chỉ có một người có thể hoàn thành nên cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Hàn Lập cùng mấy người còn lại nhìn nhau vài lần, rồi im lặng đi ra đại điện.
Ngoài điện là một bãi đất, đưa mắt nhìn bốn phía có thể lờ mờ thấy phía dưới là những con đường tỏa đi khắp nơi, người người bé như hạt vừng đang đi lại.
Nơi này hiển nhiên là một tòa thành trì, mặc dù nhìn cũng phải là nhỏ, cũng có chút phồn hoa nhưng so với thành Hắc Phong thì không đáng là gì.
"Nhìn dáng vẻ Liễu huynh hình như đã có kế hoạch rồi. Không lẽ huynh đã có đầu mối?" Quản Vĩnh đi tới, cười ha ha hỏi.
"Khổ nỗi Liễu mỗ ngay cả việc vị Lục tiểu thư kia có thể sẽ đi địa phương nào cũng còn chưa có đầu mối gì. Hay Quản huynh đã nghĩ ra manh mối gì?" Hàn Lập cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại.
"Ta cũng không có đầu mối. Xem ra chỉ có thể từ từ tìm kiếm thôi." Quản Vĩnh thở dài, nói ra.
Hai người hàn huyên hai ba câu, rồi chia tay. Những người khác sớm đã ai đi đường nấy rồi.
Hàn Lập lật tay lấy ra một khối ngọc giản, chứa bản đồ chi tiết hải vực Hắc Phong, thả thần thức vào trong đó thăm dò, rất nhanh xác định vị trị của đảo Ngưng Tụy này.
"Quả nhiên là thế."
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ như đã nghĩ tới điều gì, rồi hóa thành một đạo thanh quang mau chóng bay ra khỏi đảo Ngưng Tụy. Tại hải vực phụ cận bay lòng vòng một lúc, sau khi biết rõ là không có người theo dõi thì tay hắn bấm niệm pháp quyết.
"Xoẹt" một tiếng!
Trên người hắn hiện ra vô số hồ quang điện màu bạc, phía dưới lập tức lóe lên, hóa thành một trận pháp lôi điện hình tròn đường kính vài chục trượng, có vô số phù văn màu bạc ở bên trong lấp loé liên hồi.
Rồi một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, trận pháp màu bạc biến mất không còn tăm tích, chỉ có mấy đạo hồ quang điện màu bạc còn sót lại trên không trung chớp động, rồi cũng tiêu tán đi rất nhanh.
Mấy ngày sau.
Ở một nơi nào đó của hải vực Hắc Phong lóe lên điện quang, một trận pháp màu bạc nổi lên giữa hư không, rồi lập tức tiêu tán, lộ ra thân ảnh Hàn Lập, sắc mặt mang theo mấy phần mỏi mệt.
Hắn nhìn khắp xung quanh một lượt, chỉ thấy ở một chỗ rất xa trên đường chân trời mơ hồ có một điểm đen, dường như là một hòn đảo.
"Cuối cùng đã đến."
Miệng hắn tự lẩm nhẩm một câu, rồi hắn không tiếp tục sử dụng Lôi Truyền Tống Trận nữa, mà hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay đến hòn đảo.
Với độn tốc hiện tại của hắn thì rất nhanh đã đến gần hòn đảo.
Hòn đảo trước mắt này quả thực là quỷ dị, cả mặt đất, cây cối cùng thảm thực vật cơ hồ đều một màu đỏ. Không ngờ đây đúng là nơi trước đây khi hắn chấp hành nhiệm vụ của Vô Thường Minh đã tới qua một lần, đảo Hồng Nguyệt.
Trong phạm vi thế lực của đảo Hắc Phong đến đảo Ngưng Tụy thì nơi có khoảng cách gần nhất chính là đảo Hồng Nguyệt, cộng với cái mặt nạ của Lục Mặc.
Những đầu mối này hết thảy đều chỉ về một hướng, đó là Lục Mặc có khả năng vô cùng lớn chính là Giao Thập Lục. Lục Vũ Tình rất có thể sau một phen tìm kiếm đã tra ra được những đầu mối này nên tìm tới đảo Hồng Nguyệt.
Mặc dù những điều trên cũng chỉ là Hàn Lập suy đoán, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng có manh mối, cùng mục tiêu nào khác.
Hàn Lập nhìn đảo Hồng Nguyệt phía trước, nhíu mày.
Diện tích của đảo Hồng Nguyệt này quá lớn, với thần thức cường đại của hắn mà muốn dò xét toàn bộ một lượt cũng không biết phải tốn thời gian bao lâu.
Suy nghĩ một chút, rồi thân hình hắn đột nhiên hóa thành một đạo thanh hồng bay đến thành Hồng Nguyệt ở Khôn Châu, nơi Giao Thập Lục vẫn lạc.
Đồng thời, hắn dốc hết toàn lực khuếch tán thần thức, cảm ứng tình huống xung quanh.
Nếu không cách nào dò xét toàn bộ thì cũng chỉ có thể dò xét địa phương có khả năng lớn nhất mà thôi.
Bây giờ với tu vi đã khôi phục cùng toàn lực phi độn, vừa mới qua nửa ngày, hắn đã bay được gần nửa đường, nhưng dọc đường cũng không dò xét được mảy may vết tích nào.
"Ồ!"
Giống như chợt phát hiện ra cái gì, thân hình hắn dừng lại, hạ xuống phía dưới.
Tại một chỗ trong rừng rậm phía dưới, trên mặt đất có một vết chém rất dài, chừng mấy trăm trượng. Bùn đất phảng phất như đã trải qua một trận lửa lớn đốt cháy, hiện ra màu đen nhánh.
"Dấu vết chiến đấu này còn rất mới, hẳn là sự việc diễn ra cách đây không lâu." Mắt Hàn Lập sáng lên, thì thào nói.
Trong bùn đất đen kịt, mơ hồ còn có một chút tia ấm áp còn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Nhìn vết tích này thì xem ra người xuất thủ tối thiểu cũng có tu vi Đại Thừa.
Hàn Lập không lưu lại ở đây lâu, thân hình thoắt một cái đằng không, tiếp tục lao vùn vụt về phía trước.
Sau khi tận lực lưu ý phía dưới, quả nhiên sau đó phát hiện trên đường có không ít vết tích chiến đấu tương tự.
Sau gần nửa canh giờ, Hàn Lập đứng ở một chỗ trên thảo nguyên.
Mặt đất phía trước cháy đen một mảnh, hiện ra vô số hố to, sâu chừng mấy trăm trượng. Hiển nhiên là nơi này cách đây không lâu đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Hàn Lập khuếch tán thần thức, tiếp đó một tay đưa ra, hất lên một cái.
Một chỗ trong hố bùn đất lớn phía trước khẽ động, một tấm vải màu đen bay ra, rơi vào trong tay hắn.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn vào tấm vải, trong đầu không khỏi hiện ra trang phục màu đen của những tên hộ vệ trên đảo Hắc Phong, vật liệu cùng tấm vải này giống nhau y hệt.
Vừa nghĩ đến đây, thân hình hắn bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh hồng, lóe lên, rồi biến mất phía chân trời.
Bất quá, sau hai ba nhịp hô hấp, phía trên hố to lại lóe lên điện mang màu bạc, hắn đã lại bay trở về.
Ở phía trước, hắn cũng không phát hiện thêm được vết tích chiến đấu nào.
Mặc dù không biết kẻ địch của Lục Vũ Tình là ai, nhưng hiển nhiên nàng cùng đồng bạn bên cạnh đã bị kẻ địch đánh bại hoàn toàn, chỉ là không biết hiện tại nàng sống hay chết mà thôi.
Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, hai mắt đột nhiên phóng lam quang rực rỡ, đồng thời hắc quang ở mi tâm lóe lên, hiện ra Phá Diệt Pháp Mục.
Ba đạo hào quang gồm hai lam một đen lập tức hội tụ trước người, ngưng tụ thành một mắt dọc khổng lồ, có màu hắc lam đan xen, tỏa ra lớp lớp quang mang hắc lam, khuếch tán ra xung quanh.
Trong hư không xung quanh, thiên địa linh khí hiện ra vô cùng rõ ràng, phảng phất có vô số điểm sáng bay ra, hình thành từng đạo quỹ tích tia sáng, trông vô cùng hỗn loạn.
Tuy nhiên, trong vùng hỗn loạn của những điểm sáng này, hắn lại thấy có một chút quang mang màu đỏ lưu lại, mơ hồ phiêu đãng theo một phương hướng nào đó.
Trong lòng của hắn khẽ động, không nói hai lời, phóng đi theo phương hướng đó, độn tốc tăng lên tới cực hạn, mơ hồ một cái đã biến mất ở nơi chân trời xa.
Sau khi bay đi không bao xa, Hàn Lập đột nhiên nhíu mày lại, ngừng độn quang, rồi bay theo một phương hướng khác.
Tại chỗ đó, kẻ lưu lại khí tức đã thay đổi phương hướng.
Sau mấy lần liên tiếp thay đổi phương hướng, khí tức lưu lại đó mới không thay đổi nữa, bắt đầu bay thẳng theo một hướng.
Hàn Lập thấy vậy, từ trong cơ truyền ra một tiếng sét đùng đoàng, bên ngoài thân hiện ra từng đạo hồ quang điện màu bạc.
Sau một tiếng sấm rền vang, thân ảnh của hắn liền từ từ biến mất vô tung. Sau một khắc, hắn liền xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm, rồi điện mang lại lóe lên, lần nữa biến mất.
Mỗi lần dùng Lôi độn thuật, hắn không dám truyền tống quá xa, sợ đối phương lại thay đổi phương hướng.
Tuy nhiên dù có như vậy, hắn vẫn dùng tốc độ không thể tưởng tượng mau chóng đuổi theo phía trước.
Khí tức lưu lại phía trước càng lúc càng rõ, khoảng cách giữa hai bên cũng đang rút ngắn nhanh chóng.
Trên không trung một chỗ hải vực phụ cận đảo Hồng Nguyệt, một đạo hồng quang chói mắt với tốc độ cực nhanh lao nhanh về phía trước. Trong hồng quang bao khỏa một chiếc phi thuyền màu đỏ lửa.
Trên phi thuyền có ba thân ảnh đang đứng, một nam tử trung niên mặt vuông, một lão giả râu hoa râm, đều mặc áo khoác lông màu xanh, trên ống tay áo thêu đồ án một đôi thanh vũ.
Đứng cạnh hai người là một thiếu nữ áo trắng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp đang bị một sợi xiềng xích ánh hồng trói toàn thân, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn hận.
"Tốc độ tăng nhanh thêm một chút." Lão giả mặc vũ bào thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lông mày hoa râm nhíu chặt, thúc giục.
"Kỳ huynh, đây đã là tốc độ cao nhất của phi thuyền Long Vũ rồi. Nếu cưỡng ép tăng tốc sẽ làm tổn thương tới linh tính của phi thuyền. Mà chúng ta đã xử lý hết bọn người đảo Hắc Phong, cũng lượn quanh rất nhiều đường rồi, chẳng lẽ còn có người có thể đuổi tới hay sao?" Nam tử mặt vuông có chút xem thường nói.
"Chưa trở về đảo Thanh Vũ thì không thể chủ quan. Tiếp tục tăng tốc, phi thuyền mà bị tổn thương thì để ta thay ngươi xử lý." Lão giả mặc vũ bào trầm giọng nói.
"Được." Nam tử mặt vuông nhún vai một cái, rồi tay đánh ra từng đạo pháp quyết.
Xung quanh Phi thuyền đột nhiên hiện ra vô số phù văn màu đỏ, lăn tăn như gợn sóng.
Tốc độ phi thuyền màu đỏ đột nhiên nhanh hơn khoảng ba phần mười, như điện chớp bay về phía trước. Hết thảy mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng mơ hồ.
Lão giả mặc vũ bào thấy vậy thì sắc mặt mới khẽ dãn ra, lật tay lấy ra một cái trận bàn, đang định bấm niệm pháp quyết khởi động.
Vào thời khắc này, sắc mặt y bỗng nhiên biến đổi, quay người nhìn lại phía sau lưng.
"Kỳ huynh, thế nào?" Nam tử mặt vuông có chút nghi ngờ hỏi.
"Không tốt, có người đuổi tới!" Sắc mặt lão giả mặc vũ bào trở nên âm trầm, quát khẽ.
Nam tử mặt vuông lập tức quay đầu nhìn về sau lưng, lập tức cũng biến sắc.
Chỉ thấy tại một chỗ rất xa sau lưng, mơ hồ hiện ra một chút điện quang màu bạc, chớp động không thôi.
Nhưng đạo điện quang này mỗi lần chớp động thì lôi quang màu bạc liền tăng lớn mấy phần, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
"Độn tốc thật nhanh!" Con ngươi lão giả mặc vũ bào co rụt lại.
Thiếu nữ áo trắng thấy tình hình này, trong đôi mắt đẹp lại hiện ra một tia mừng rỡ.
"Đáng chết!"
Nam tử mặt vuông cắn răng một cái, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đoàn huyết quang dung nhập vào phi thuyền, tay bấm niệm pháp quyết.
Phốc!
Phi thuyền đột nhiên phun ra những ngọn lửa màu huyết hồng. Toàn bộ thân thuyền phảng phất như bị thiêu đốt, tốc độ một lần nữa lập tức tăng nhanh lên gấp đôi, hóa thành một huyễn ảnh màu đỏ bắn về phía trước.
Mặc dù phi thuyền tăng tốc, nhưng so với điện quang màu bạc phía sau hiển nhiên còn chậm hơn một chút. Khoảng cách hai bên từ từ rút ngắn lại. Sau một lát, khoảng cách chỉ còn mấy chục dặm.
Lão giả mặc vũ bào sầm mặt lại, thanh quang lấp lóe trên thân, đang định hành động.
Đúng lúc này, lôi điện màu bạc phía sau bỗng nhiên sáng lên, bộc phát ra lôi quang vô cùng loá mắt, rồi biến mất không còn tăm tích.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu hai người vang lên một tiếng sét đùng đoàng, hiện ra một tia lôi quang màu bạc.
Lại một tiếng nổ vang trời!
Một đạo hồ quang điện màu bạc to cỡ thùng nước bỗng nhiên hiện ra, từ trên trời mạnh mẽ bổ xuống phi thuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...