Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch: Độc Hành

Đề tự: Chưởng Thiên

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hàn Ma trính huyết vì Man tộc

Thập nhị biến viên mãn từ đây

"Viên Cảnh đạo hữu, tiểu bạch viên trong tộc ngươi tựa hồ chưa trưởng thành, huyết mạch chi lực không đủ a..." Khánh Viên tộc trưởng mở miệng nói ra đầu tiên.

"Hừ! Đã sớm nói các ngươi là phế vật, đúng là làm xấu mặt mũi mười sáu đại Hoang tộc, trong cơ thể của các ngươi làm gì có huyết mạch Viễn Cổ Chân Linh Vương?" Một tên nam tử cao lớn, khuôn mặt giống như vượn, phía sau sinh ra lông dài màu trắng, cao giọng quát.

Đó chính là tộc trưởng Bạch Bối Quỷ Viên, một trong mười sáu đại Hoang tộc, xem như chi thứ huyết mạch Chân Linh Vương Chu Yếm, so với Khánh Viên tộc tự nhiên không bằng, nhưng luôn lấy Khánh Viên tộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trường mi lão giả nghe vậy, chỉ nhìn gã một cái, thở dài, cũng không nói gì.

Sơn Nhạc Cự Viên không giống Chân Linh Vương khác, năm đó lưu lại huyết mạch hậu duệ chỉ có một chi Bàn Sơn Viên, đồng thời cũng không phải huyết mạch truyền thừa chính thống, trải qua đời đời truyền thừa, huyết mạch chi lực càng thêm yếu kém.

Viên Sơn Bạch xem như là dị số của Bàn Sơn Viên tộc, huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên trong cơ thể tinh thuần hơn rất nhiều so với tộc nhân khác, nhưng có lẽ do chưa trưởng thành hay là duyên cớ gì khác, cuối cùng huyết mạch chi lực vẫn không đủ.

Thanh âm chỉ trích chung quanh càng ngày càng nhiều, dần dần trở nên huyên náo.

Trong Man Hoang Thánh Điện vang lên một loạt thanh âm chất vấn, tiểu bạch viên bị vây quanh ở giữa, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

"Chuyện huyết mạch há do hắn làm chủ? Các ngươi đừng có chỉ trích hắn." Tiểu Bạch ở một bên nghe không thể nhịn được nữa, ngăn trước người tiểu bạch viên, cả giận nói.

Liễu Nhạc Nhi mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng lựa chọn đứng chung một chỗ với gã.

"Là phế vật, nên không chịu nổi bị người khác chỉ trích..." Thiếu chủ Sô Ngô tộc nói ra.

"Áy náy cũng vô dụng, trước mắt Tu La Huyết Môn không thể nào mở ra, Bàn Sơn Viên tộc các ngươi khó tránh khỏi tội lỗi." Ngữ điệu tru tâm của Khánh Điển vừa ra, đám người càng thêm phẫn nộ.


Bọn họ sở dĩ tức giận như thế, là vì huyết môn không thể nào mở ra, bọn họ sẽ không có cơ hội kế thừa huyết mạch Chân Linh Vương.

Hàn Lập nhìn một màn này, ánh mắt hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ do dự.

"Hàn tiểu hữu..." Lúc này, Bạch Trạch một mực ngồi trên ghế đá, bỗng nhiên mở miệng kêu lên.

Đám người nghe tiếng, lập tức an tĩnh lại, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập than thở, Chân Linh Vương này để cho mình leo núi lại nhập điện, quả nhiên đã sớm mưu đồ.

"Vương thượng..." Bất quá, mặc dù đã hiểu ý tứ của lão, Hàn Lập vẫn cố tình ra vẻ không biết, ôm quyền nói ra.

Bạch Trạch thấy thế, cũng không để ý, từ ghế đá đứng lên, ánh mắt quét về phía đám người, nói ra:

"Lúc trước các ngươi một mực không muốn Hàn tiểu hữu leo núi, càng lấy chuyện hắn nhập điện làm hổ thẹn, thật tình không biết muốn mở ra Tu La Huyết Môn, không có Hàn tiểu hữu viện thủ thì không thể."

"Cái gì..." Đám người nghe vậy, kinh ngạc không thôi.

"Dựa vào hắn, một tên Nhân tộc..." Vẻ mặt Khánh Điển hiện ra không thể tin được.

"Huyết mạch trong người tiểu bạch viên không có vấn đề, chỉ là vì tuổi tác còn nhỏ, huyết mạch chưa hoàn toàn mở ra. Mà Hàn tiểu hữu tuy là Nhân tộc, thể nội lại có huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên Chân Linh Vương, mặc dù không phải dựa vào sinh đẻ truyền thừa, nhưng so với Bàn Sơn Viên tộc còn tinh khiết hơn rất nhiều." Bạch Trạch chậm rãi đi đến đám người, nói ra.

Lời vừa nói ra, đám người càng kinh ngạc không thôi, Viên Sơn Bạch cũng mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

"Hàn tiểu hữu, ngươi... Có nguyện giúp Man Hoang chúng ta một chút sức lực?" Bạch Trạch đi tới trước người Hàn Lập, hỏi.

"Vương thượng, trong cơ thể ta có rất nhiều huyết mạch hỗn tạp, chỉ sợ sẽ cô phụ kỳ vọng của ngài." Hàn Lập sau khi nghe xong, không tỏ thái độ, mà từ chối nói.

"Chuyện huyết mạch hỗn tạp thì không sao, ta tự có phương thức tách ra. Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, đợi Tu La Huyết Môn mở ra, ngươi cũng có thể tiến vào trong, đến lúc đó thân thể ngươi thiếu hụt cũng có thể nhờ vào đó bổ túc." Bạch Trạch nói ra.

Bọn người Khánh Điển nghe vậy, trong lòng càng thêm hỗn tạp, vừa không muốn Hàn Lập tiến vào huyết môn, nhưng lại không thể không cầu cạnh Hàn Lập, giúp bọn họ mở ra huyết môn.


Hàn Lập nghe lời ấy, trong lòng hơi động một chút, khóe miệng nhếch một cái, nhìn về phía Khánh Điển và Sô Ngô thiếu chủ.

Hai người thấy thần sắc hắn như thế, trong lòng hơi xiết chặt, có chút dự cảm không tốt.

"Vương thượng, ta còn có một yêu cầu, chỉ cần có thể thỏa mãn là đủ." Hàn Lập nói ra.

"Cứ nói đừng ngại." Bạch Trạch nói ra.

"Ta cần hai giọt tinh huyết Đào Ngột và Chu Yếm." Hàn Lập nói ra.

"Cái này dễ xử lý, chờ Tu La Huyết Môn mở ra, có người kế thừa huyết mạch bọn hắn, ta tự lấy hai giọt tinh huyết tinh thuần nhất cho ngươi là được." Bạch Trạch lúc đầu khẽ giật mình, rồi cười nói.

"Không cần phiền toái như vậy, lây từ trên thân hai vị Khánh Viên và Sô Ngô này một giọt tinh huyết là đủ." Hàn Lập nói ra.

Bạch Trạch nghe vậy, có chút ngạc nhiên, dù sao sau khi kế thừa huyết mạch Chân Linh Vương, thu lấy lực lượng tinh huyết mới cường đại nhất.

Lão lại không biết, các loại tinh huyết trong cơ thể Hàn Lập hỗn tạp, từ trước tới giờ không truy cầu một huyết mạch nào cường đại, mà là muốn đạt tới một loại trạng thái cân bằng, đồng thời Hàn Lập có yêu cầu này, cũng không phải tận lực đối nghịch với hai người Khánh Điển.

Mà bây giờ Thiên Sát Trấn Ngục Công và Kinh Trập Thập Nhị Biến của hắn dung hợp, trong bốn loại hình thái Thần Ma có khả năng huyễn hoá ra, đang thiếu hai loại huyết mạch thể phách cường hoành.

Trong tám đại Chân Linh Vương có thể phách cường hãn nhất thì Đào Ngột và Chu Yếm có năng lực phòng ngự mạnh nhất, tự nhiên là lựa chọn thích hợp nhất.

Bạch Trạch hơi chần chờ một chút, lập tức gật đầu nhẹ, đáp ứng.

Khánh Điển thấy thế, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt càng phát ra vẻ phẫn hận.

"Nếu Hàn đạo hữu là ân nhân Man Hoang tộc chúng ta, Sô Ngô tộc ta tự nhiên không gì không thể." Sô Ngô thiếu chủ thấy thế, trong mắt loé lên vẻ không cam lòng rồi biến mất, bất quá rất nhanh liền đổi lại một khuôn mặt tươi cười, chủ động nói ra.

Nói xong, gã chủ động giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay loé lên quang mang, từ đó ngưng ra một giọt tinh huyết, đưa tới phía trước.

Mặt mũi Khánh Điển tràn đầy vẻ không hiểu, nhìn về phía Sô Ngô thiếu chủ, còn chưa mở miệng, trong lòng liền vang lên tiếng truyền âm của Sô Ngô thiếu chủ.


"Khánh Điển đạo hữu, không cần xoắn xuýt nhất thời chỗ được mất này, đợi sau khi chúng ta kế thừa huyết mạch Chân Linh Vương, thân phận tự nhiên khác với hiện giờ, đến lúc đó muốn nghiền chết hắn, còn không phải một cái búng tay sao?"

Khánh Điển nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cũng ngưng ra một giọt tinh huyết, bay vụt về phía Hàn Lập

Hai giọt tinh huyết treo trên bầu trời mà tới, Hàn Lập tiếp vào trong tay dò xét một trận, phát hiện ở trong cũng không bị đụng chân tay gì, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Đa tạ..." Hàn Lập dùng bình ngọc thu chúng vào, nói ra.

Nói xong, hắn cũng ngưng ra một giọt tinh huyết, đưa đến trước người Bạch Trạch.

Bạch Trạch vung tay lên, hút vào trong tay, chỉ tiện tay quơ trên đó một vòng, giọt tinh huyết kia liền sôi trào, mặt ngoài toả ra từng sợi hơi khói, đúng là trực tiếp đốt cháy tinh huyết còn lại, chỉ còn lại tinh huyết Sơn Nhạc Cự Viên.

Chỉ thấy lão cong ngón búng ra, giọt tinh huyết kia liền bay xuống tiến vào trong chậu than.

"Ầm" một thanh âm vang lên!

Trong chậu than như được tưới dầu, bỗng nhiên dâng lên một mảnh hỏa diễm, bay vụt về phía mi tâm pho tượng Sơn Nhạc Cự Viên, toàn bộ đại điện lần nữa bị quang mang bao phủ.

Trên quảng trường ngoài điện, đám người còn đang tranh chấp, chợt cảm thấy mặt đất dưới thân run rẩy một trận dữ dội, từng đạo quang mang đỏ sậm từ trên mặt đất tràn ra, hóa thành từng đạo quang ảnh phù văn to lớn.

Trên tám đường cổ đạo leo núi toả sáng hào quang ngút trời, tám hư ảnh Chân Linh Vương biến mất trước đó lại lần nữa nổi lên, quang mang càng tăng thêm.

Theo sát phía sau, sườn núi Bát Hoang sơn, dưới Bát Hoang sơn, trong Trấn Hoang thành, tất cả Man Hoang tộc nhân nhao nhao quỳ mọp xuống đất, dùng nghi thức đặc thù của Man Hoang tộc ngửa mặt lên trời cầu nguyện.

Phía trên đại địa, từng tia sáng phóng lên tận trời, tụ tập trên màn trời, hóa thành một mảnh tia sáng chói mắt.

Trên Man Hoang đại địa càng thêm xa xôi vô ngần, tại thời khắc này, các tế đàn xổ xưa chôn sâu ngàn vạn năm liền tỉnh lại, không cần người điều khiển, tự động toả ra vạn trượng kim quang, chiếu rọi thương khung.

Khó mà đếm hết người các tộc tại thời khắc này, tất cả đều cảm ứng làm ra hình dạng cầu nguyện, phảng phất toàn bộ thế giới Man Hoang đều liên kết cùng nhau, hóa làm một chỉnh thể.

Trên đỉnh Bát Hoang sơn, trong hư không có vô số huyết sắc quang mang, từ bốn phương tám hướng trong hư không không ngừng tụ tập tới, ngưng kết thành một quang môn màu máu to lớn vô cùng.

Trên hai bên cột cửa quang môn, tự hiện ra một gương mặt Tu La to lớn, trợn mắt tròn xoe, một khuôn mặt tươi cười mở ra.

Trên hai phiến cánh cửa to lớn chính giữa, hiện lên các loại hư ảnh Chân Linh Man Hoang, không chỉ là tám vị Chân Linh Chi Vương, ngay cả huyết mạch hậu duệ của bọn họ, cùng hư ảnh các loại Chân Linh tiên giới như Chân Long Thiên Phượng Bạch Hổ Huyền Quy, cũng đều hiển hiện trên đó.

"Xuất hiện, xuất hiện..."


"Tu La Huyết Môn xuất hiện..."

...

Trên quảng trường reo hò không ngừng, tất cả mọi người lâm vào trong cuồng hỉ, mặt mãy trường mi lão giả Bàn Sơn Viên tộc cũng giãn ra, lộ ra một chút ý cười.

Mà trong thạch điện, bầu không khí lại có chút ngưng trọng.

Chỉ thấy tám tấm ghế đá phía trước tám pho tượng Chân Linh Vương kia, có sáu tấm đã không còn chỗ trống, thế nhưng ngoại trừ ghế đá Bạch Trạch chính giữa ngồi bản thể của lão, còn lại ghế đá trước pho tượng Đào Ngột, Chu Yếm, Cửu Vĩ Tiên Hồ, Mặc Nhãn Tỳ Hưu và Sơn Nhạc Cự Viên, tất cả đều có hư ảnh huyết quang ngưng tụ ra một bóng người.

Tất cả bọn họ đều hóa thành hình người, từng người sinh động như thật, nhưng chỉ là một sợi huyết mạch tàn hồn.

Mọi người thấy hư ảnh bọn họ, trong lòng đều sinh ra một loại huyết mạch tương liên, nhưng lại cảm thấy cổ quái xa không thể chạm được, những thứ này chính là huyết mạch tiên tổ của bọn họ sao?

Tiểu Bạch nhịn không được đi đến trước thân ảnh Mặc Nhãn Tỳ Hưu, ngửa đầu nhìn về phía hư ảnh nam tử nhìn dung mạo thanh dật, thần thái lạnh nhạt kia, trong hai mắt quang mang lóe ra kim quang nhàn nhạt.

"Xem ra ngoại trừ La Hầu và Du Thiên Côn Bằng, còn lại Bát Vương đều đã vẫn lạc..." Bạch Trạch đứng dậy, chậm rãi nói ra, trong giọng nói không nghe ra buồn vui, tựa hồ chỉ có chút hồi ức nhàn nhạt.

Nói xong, bàn tay lão vung lên, những huyết sắc hư ảnh kia tựa như khói đồng dạng lưu động, tụ hợp vào trong chậu than giữa điện.

Hoả diễm trong chậu than lập tức ngưng tụ lên, hóa thành một viên cầu huyết diễm to cỡ nắm đấm.

"Đi thôi..."

Bạch Trạch khẽ nói một tiếng, hút huyết diễm viên cầu kia vào trong tay, mang theo mọi người đi ra quảng trường ngoài điện.

"Vương thượng..." Mọi người thấy bọn họ đi ra, nhao nhao cao giọng la lên.

"Man Hoang phục hưng, từ hôm nay bắt đầu!" Bạch Trạch đi thẳng tới huyết môn trước quảng trường, cao giọng quát.

Lão vừa nói xong, vung tay lên, huyết diễm viên cầu kia liền phi thăng lên, rơi vào trên huyết môn.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang nhỏ.

Huyết diễm quang cầu theo âm thanh vỡ vụn ra, hóa thành một mảnh biển lửa huyết hồng, che khuất toàn bộ huyết môn vào trong.

Hỏa diễm đốt nóng lên kịch liệt, tất cả hư ảnh Chân Linh bay múa không chừng, một vòng xoáy màu máu từ đó nổi lên, Tu La Huyết Môn chính thức mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui