Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Dịch giả: Độc Hành

"Phải nói là những Đạo binh này có thể tạm điều lực lượng ngũ hành từ trên tế đàn, cường hóa tự thân mới đúng." Hàn Lập nói như thế.

Trong khi nói chuyện, trận trận kim quang chói mắt kia đã thu về, những Đạo binh năm màu vây chung quanh kia đã tự giơ binh khí đánh giết tới bọn Hàn Lập.

Trong đó hai loại đạo binh thân phụ Thủy thuộc tính và Mộc thuộc tính thì xông thẳng đến hướng Kỳ Ma Tử dẫn đầu một đám yêu ma.

Hàn Lập thấy vậy, con ngươi hơi co rụt lại.

Những Đạo binh này tấn công, nhìn có vẻ hỗn loạn, kì thực vẫn như cũ dựa vào trận pháp lúc trước, thay đổi một ít biến hóa, công thủ phù hợp, mảy may tìm không thấy một kẽ hở.

Bọn người Lôi Ngọc Sách hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, thần sắc mọi người đều ngưng trọng, nhao nhao thôi động công pháp Tiên khí, kết hợp với nhau hình thành phòng ngự, chuẩn bị nghênh chiến.

"Những tên còn lại giao cho mấy người các ngươi."

Kỳ Ma Tử một bên kia đang nói, thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, vượt qua đám yêu ma, hai tay áo phồng lên, quanh thân quay cuồng kim quang, chủ động nghênh đón Đạo binh Hỏa thuộc tính.

Lão vừa ra tay, liền gọi ra bó đuốc màu vàng treo ở trước người, tựa hồ muốn dùng Thời Gian Pháp Tắc chi lực giam cầm những Đạo binh kia ngay tại chỗ.

Nhưng mà rất nhanh lão phát hiện, Thời Gian Pháp Tắc chi lực do mình thả ra tựa hồ không có tác dụng với những Đạo binh này.

Ngược lại Hùng Sơn một mực cẩn thận đi theo phía sau lão, bị bó đuốc màu vàng phóng thích ra hoả diễm quang mang tác động đến, cả người cứng ở nguyên địa, căn bản không thể nào nhúc nhích.

"Hừ, thì ra là thế." Ánh mắt Kỳ Ma Tử quét qua cây đèn màu vàng trên tế đàn, bừng tỉnh đại ngộ.

Những Đạo binh này có thể mượn dùng lực lượng tế đàn, tự nhiên cũng có thể mượn dùng lực lượng thần đăng, để chống đỡ ảnh hưởng của Thời Gian Pháp Tắc chi lực.


Kỳ Ma Tử lập tức thu hồi bó đuốc màu vàng, cổ tay chuyển một cái, lấy ra chiếc búa đá màu đen kia, chém ngang một búa về phía hơn trăm Hoả giáp đạo binh kia.

Phần phật!

Chỉ thấy trên lưỡi búa, một tia ô quang đột nhiên kéo dài ra, quét ngang theo hình bán nguyệt về phía Hỏa Giáp Đạo Binh đang vọt tới phía đối diện.

Những Hỏa Giáp Đạo Binh kia thấy thế, tựa như biết được lợi hại, nhao nhao lao tới trước chợt dừng lại, nhanh chóng biến hoá pháp trận, xích diễm trên thân kim giáp cuồn cuộn liên kết với nhau hình thành một mảnh, đồng thời những Đạo binh đi trước đồng loạt vung đao lên.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lên.

Hư không trước người Hỏa Giáp Đạo Binh chấn động, một bức tường lửa to lớn lập tức tuôn ra mãnh liệt, tựa như sóng dữ cháy hừng hực cuốn tới Kỳ Ma Tử.

Những nơi tường lửa đi qua, hư không vặn vẹo, từng vòng xoáy không gian bị ngọn lửa đốt không ngừng tạo ra.

Cơ hồ sau một khắc, theo nhóm Đạo binh thứ hai vung đao lên, bức tường lửa thứ hai cũng được hình thành, cũng theo sát phía sau cuốn tới, tiếp theo là đạo thứ ba...

Khi phủ ảnh màu đen rơi vào trên bức tường lửa thứ nhất, vòng xoáy không gian xuất hiện chung quanh đã lên đến mười mấy vòng.

Cả hai va chạm, tiếng oanh minh bạo khởi, bức tường lửa thứ nhất theo âm thanh vỡ vụn, phủ ảnh cũng theo đó nổ tung, nhưng dư thế không giảm vẫn bổ về phía bức tường lửa thứ hai, thậm chí bức tường lửa thứ ba.

Bất luận là mảnh vụn hoả diễm còn sót lại, hay là phủ ảnh màu đen nổ tung, đều bị những vòng xoáy không gian kia nuốt hết, nửa điểm không còn.

Nhưng mà, không đợi âm thanh bên này hoàn toàn biến mất, búa đá màu đen trong tay Kỳ Ma Tử đã múa thành một cỗ gió lốc màu đen, bao phủ toàn bộ cơ thể vào trong đó, thân hình lão xuyên qua mấy bức tường lửa, trực tiếp tiến nhập vào trong Hỏa Giáp Đạo Binh.

Một bên khác, Bạch Cốt và Đồng Sư còn thêm mấy tên yêu ma, nhìn Đạo Binh Mộc thuộc tính xông đến, không tự chủ được ánh mắt tập trung vào trên thân yêu ma mũi ưng.


"Việc kết trận lão nhị ngươi cứ an bài, nhớ kỹ không nên phá trận quá sớm là được, để bọn hắn đi trước dò đường." Hai tay Yêu ma mũi ưng vẫn ôm trước ngực, chậm rãi nói ra.

Nhìn dáng vẻ của gã, tựa hồ không có ý định tự mình xuất thủ, mà để bốn đầu yêu ma còn lại liên thủ ngăn địch.

"Đại ca yên tâm, cứ giao cho ta là được." Bạch cốt yêu ma lập tức nói.

Mấy tên yêu ma còn lại tựa hồ đã quen chuyện này từ lâu, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

"Chư vị huynh đệ, đã lâu không hoạt động gân cốt, hôm nay cứ lấy Tứ Tượng Phụ Ma Trận ứng đối đi." Mắt Bạch cốt yêu ma sáng lên, nhe răng cười một tiếng nói ra.

"Tốt!"

"Vừa vặn làm nóng người!"

Bọn người Đồng Sư đồng thời lên tiếng.

Vừa dứt lời, mấy tên liền vọt tới trước, trên thân tất cả đều có cuồn cuộn khói đen không ngừng toát ra, che khuất tất cả thân thể bọn chúng vào, mặc dù đã không thấy thân hình, nhưng hung lệ chi khí trong chốc lát tăng vọt gấp trăm lần không thôi.

Trong khói đen, mơ hồ có thể thấy được bốn đầu bản thể hung thú hiển hiện, bên trong sấm sét vang dội, ánh lửa ẩn ẩn.

Trong đó lấy Đồng Sư cầm đầu, Bạch Cốt bọc hậu, còn lại hai yêu ma phân ra trái phải hai bên, giữa chúng hiển nhiên đã sớm tạo thành một loại ăn ý nào đó không cách nào nói rõ, trùng sát ở giữa mặc dù nhìn như độc lập, kì thực lại tựa như một thể.

Mà những Đạo binh Mộc thuộc tính kia xông lên tự nhiên không sợ, trên thân tăng vọt thanh quang, binh khí trong tay bỗng nhiên đâm xuống đất, dưới mặt đất liền rung động mạnh ầm ầm không thôi.


Yêu ma mũi ưng nhướng mày, nhìn xuống dưới, đã thấy trên mặt đất trải ra một tầng thanh quang, lại có một tầng rêu xanh trơn nhẵn trải ra, phía dưới có từng cây dây leo cành lá tươi tốt sinh trưởng, chợt phá đất chui lên.

Nương theo một tiếng "Ầm" vang lên, chúng yêu ma nâng cước đạp vào mặt đất làm mặt đất lập tức nứt toác ra, vô số thanh đằng như xúc tu yêu ma từ dưới đất vọt mạnh ra, đâm vào trong Tứ Tượng Phụ Ma Trận, quấy làm khói đen trong trận tuôn ra, oanh minh không ngừng.

"Có chút ý tứ, vậy chơi đùa cùng các ngươi một chút.."

Yêu ma mũi ưng lẩm bẩm một tiếng, hai tay duỗi ra hai bên, trên thân bỗng nhiên nổi lên một tầng ma diễm màu đen, tiếp theo cả người tựa như hùng ưng nhún người nhảy lên, cũng xông vào trong trận.

Ngay lúc Kỳ Ma Tử và năm yêu ma hỗn chiến cùng Đạo binh, bên Hàn Lập cũng đồng thời bộc phát giao phong với đám Đạo binh còn lại.

Huynh muội Lam Nguyên Tử chém giết cùng những Đạo binh trên thân kéo ra chất lỏng kim dịch kia. Trên thân hai người đều lóe ra ánh sáng màu lam, tiên linh lực cả hai tựa hồ thông qua một loại bí thuật liên hợp cùng nhau.

Lúc bốn cánh tay hai người huy động, trước người liền có dòng nước liên tục tuôn trào ra, không ngừng chống đỡ những kim dịch chảy xuôi kia, ở trong bốc lên trận trận khói trắng, bên trong tản ra một cỗ hương khí chập chờn làm cho thần hồn mê huyễn.

Cùng lúc đó, Lôi Ngọc Sách liên thủ với Văn Trọng và Tô An Thiến, ứng phó những Thạch Đầu Cự Nhân kia, song phương cũng đánh đến bất phân thắng bại.

Những Thạch Đầu Đạo Binh kia ngược lại là không có thần thông gì cổ quái cả, chỉ là thân hình vốn thập phần kiên cố lại lực lượng cực lớn, sau khi kết trận càng vững như thành đồng, mỗi một lần bị đánh tan thì trong khoảnh khắc lại khôi phục nguyên trạng, tựa như Bất Tử Chi Thân, khá là khó xử.

Mà Hàn Lập giờ phút này cũng đang liên thủ cùng Giao Tam và Hồ Tam, đối phó những Đạo binh cầm trong tay trường mâu màu vàng kia.

Áo giáp trên thân bọn gia hoả này khá kiên cố, không yếu hơn so với những Thạch Đầu Đạo Binh kia, trường mâu trong tay càng thêm cổ quái, mỗi một lần đâm ra, mũi nhọn kim quang xoắn ốc sẽ như mũi tên bỗng nhiên bắn ra chằng chịt.

Đồng thời kim quang này cực kỳ sắc bén, giống như có thể xé rách hư không, Hàn Lập dù bảo trì khoảng cách hơn mười trượng với những Đạo binh, kim quang bắn ra cũng có thể trong nháy mắt xuyên thẳng đến chỗ yếu hại của hắn, khiến cho người khó lòng phòng bị.

Mà càng thêm phiền phức chính là, những Đạo binh này tựa hồ không có bao nhiêu linh trí, trên thực tế phối hợp với nhau thành thạo, đơn giản tựa như một đội quân kỷ luật nghiêm minh, mỗi một lần công sát, thân hình trong khi xê dịch, đều có hậu thủ bổ sung, làm cho ba người Hàn Lập chống đỡ vất vả.

Đúng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên kêu lớn: "Cẩn thận!"

Hồ Tam sợ hãi cả kinh, thân hình bỗng nhiên uốn éo, khó khăn lắm tránh khỏi hai đạo trường mâu màu vàng biến thành mảng lớn kim mang ám sát, lại thình lình phía trên đỉnh đầu cũng có một tên Đạo binh nhảy dựng lên cao, một mâu đâm xuống phía dưới.


Chỉ thấy đầu mâu loé lên kim quang, mảng lớn kim mang chằng chịt tuôn xuống, Hồ Tam mặc dù lách người né tránh, trên bờ vai vẫn "Phốc" một tiếng, mở ra một vết rách, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Gã liếc qua vết thương, thấy thương thế không nặng, liền chém giết tiếp cùng những Đạo binh.

Kết quả không lâu sau, gã phát hiện vết thương trên vai chẳng những không khôi phục, toàn bộ cánh tay lại giống như bị rót chì vào, trở nên nặng nề vô cùng.

Sau khi kinh hãi, gã vội báo Hàn Lập cùng Giao Tam một tiếng, tự mình lấy ra mấy viên đan dược, nhắm mắt điều tức. Nhưng mà sau một lát, gã kinh hãi phát hiện, dù cho phục dụng đan dược chữa thương, miệng vết thương của gã vẫn như cũ không ngừng chảy máu.

Hàn Lập liếc qua thấy một màn này, trong lòng hơi động một chút, bàn tay lật một cái, lấy ra một hồ lô màu vàng, khẽ đảo miệng bình xuống, trong miệng yên lặng ngâm tụng khẩu quyết.

Chỉ thấy miệng hồ lô hiện ra một vòng xoáy mây vàng, từng đám từng đám hạt đậu màu vàng nhấp nhô ra, rơi xuống đất sinh khí, hóa thành từng Lôi Giáp Đạo Binh, xông tới chém giết cùng những Kim Giáp Đạo Binh kia.

Những Đạo binh của Hàn Lập có đẳng cấp kém xa Kim Giáp Đạo Binh, tự nhiên không cách nào chống lại, chỉ là thắng ở số lượng khá nhiều, phối hợp với Giao Tam, tạm thời có thể giúp hắn ngăn trở thế công của Kim Giáp Đạo Binh.

"Hồ Tam đạo hữu chớ hoảng sợ." Hàn Lập tạm thời thoát thân ra, lập tức lách mình đi tới bên cạnh Hồ Tam.

"Kim quang Đạo binh này thật sự cổ quái, vết thương nho nhỏ vậy mà không ngừng chảy máu, còn làm cánh tay ta nặng nề, cơ hồ không cách nào nâng lên được. Các loại đan dược chữa thương như Thanh Linh Đan vậy mà cũng không có hiệu quả." Hồ Tam chau mày, nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, chau mày, bàn tay nhấc lên, trong lòng bàn tay liền có một mảnh kim quang sáng lên, khẽ vuốt lên trên miệng vết thương của Hồ Tam.

Theo kim quang lập loè đi qua, miệng vết thương ngưng tụ quang mang, vậy mà hiện ra hư ảnh một gốc cây nhỏ, phía trên truyền ra trận trận ba động Thời Gian Pháp Tắc nồng đậm, thình lình chính là Đông Ất Thần Mộc.

Cây này sau khi hiển hiện, sợi rễ quang ảnh xâm nhập vào vết thương Hồ Tam, thân cây chập chờn, nhộn nhạo lên tầng tầng gợn sóng màu vàng, lập tức liền có một cảm giác nóng rực từ miệng vết thương truyền đến.

Hồ Tam thấy thế, nhẹ "A" một tiếng, kinh ngạc phát hiện cánh tay của mình tựa hồ không còn nặng nệ như trước nữa, đồng thời vết máu trên miệng vết thương tựa hồ cũng ngừng chảy.

"Thời gian cấp bách, ta chỉ dùng lực lượng thời gian tạm thời phong tỏa ngăn cản vết thương, tạm thời sẽ không ảnh hưởng ngươi hành động, nhưng sau đó ngươi vẫn phải tìm biện pháp khác, hoá giải nguồn lực lượng này ra ngoài." Hàn Lập nói nhanh.

"Như vậy đủ rồi, đa tạ." Hồ Tam gật đầu nhẹ, nói cám ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui