Hàn Lập bước lên phía trước, đưa tay gạt đám cỏ tranh ra để nhìn cho rõ.
Chỉ thấy bề mặt tấm bia đá bị một lớp rêu xanh thẫm phủ kín, cơ hồ che khuất đại bộ phận văn tự khắc trên đó, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra hai chữ "Chi Phủ".
Thoạt nhìn, dấu vết đứt gãy trên tấm bia đá không được tự nhiên cho lắm.
Ở chính giữa còn có một lỗ hổng cỡ nắm đấm.
"Đại thúc mau nhìn qua bên kia!" Kim Đồng chợt reo lên.
Hàn Lập nghe tiếng bèn ngoái lại nhìn, liền phát bên trong bụi cỏ gần đó lấp ló nửa còn lại của tấm bia đá.
Sau khi phủi sạch bụi đất và rêu mốc, trên bề mặt tấm bia rành rành hiện ra hai chữ "Diêm La".
"Xem ra nơi đây đúng là Diêm La Chi Phủ rồi.
Nếu như không thấy động phủ đâu, thì hẳn là được giấu trong Bí cảnh hoặc tồn tại chướng nhãn pháp trận." Đề Hồn rời mắt khỏi tấm bia đá, quan sát xung quanh một lượt rồi mới lên tiếng.
"Chính là chỗ này." Hàn Lập nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
"Ở đây sao?" Kim Đồng bán tín bán nghi hỏi.
Hàn Lập chỉ cười khẽ mà không đáp, rồi tung ra một trảo tóm vào hư không.
Một luồng lưu quang vàng rực trào ra từ lòng bàn tay hắn, bao bọc lấy nửa tấm bia đá trên mặt đất, cách không nhấc lên, rồi ghép với một nửa còn lại.
Không ngoài dự đoán, hai mảnh vỡ hoàn toàn trùng khớp.
Vết nứt ở giữa tấm bia không mảy may có chút khe hở.
"Ô, sao lại thiếu mất một khối?" Kim Đồng thốt lên.
Tuy hai nửa tấm bia đã được ghép lại thành một, nhưng rõ ràng vẫn còn lại một lỗ hổng chừng nắm đấm ở chính giữa, nên chưa thể nói là hoàn chỉnh.
"Xem ra vẫn còn thiếu một chiếc chìa khóa." Thanh âm của Quỷ Vu vang lên từ bên hông Hàn Lập.
"Quỷ Vu đạo hữu có biết chìa khoá là vật như thế nào không?" Hàn Lập hỏi.
"Diêm La Chi Phủ đã tồn tại từ rất lâu.
Ta còn không biết rốt cuộc là do người phương nào xây dựng, làm sao có thể nhận biết chìa khoá là thứ gì đây? Ngược lại, Hàn đạo hữu ngươi đã chủ động tìm đến nơi này, vậy mà cũng u mê giống ta sao?" Quỷ Vu phân trần.
Hàn Lập nghe vậy chợt ngẩn ra.
Chẳng phải trong lần xuyên toa trước đó, Di La lão tổ đã từng nhắc nhở hắn rằng, nếu có có cơ hội hãy đi Diêm La Chi Phủ một chuyến hay sao? Nhưng lão lại chẳng đề cập đến vị trí cụ thể hay chìa khoá cấm chế gì cả.
Giờ hắn nên làm thế nào mới phải đây?
Hàn Lập tiến lên phía trước, ngồi xuống tự mình dò xét tấm bia đá thật cẩn thận một phen.
Nhưng hắn không phát hiện được bất cứ vết tích của ba động pháp tắc, hay không gian pháp trận nào hết.
Ngẫm nghĩ một lát, Hàn Lập đưa ngón tay vuốt ve mặt trong lỗ hổng trên tấm bia đá một chút.
Hắn chợt phát hiện hình dạng này, kích thước này có chút quen mắt, liền tập trung thăm dò kỹ càng hơn.
Ánh mắt Hàn Lập bỗng sáng ngời, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.
Hắn thu ngón tay lại, vỗ vỗ lên phiến đá đầy rêu xanh.
Bàn tay vừa lật, kim quang đã lóe lên, rồi trong lòng bàn tay chợt nhiều thêm một chiếc nghiên mực màu vàng.
Phần đầu chiếc nghiên có khắc họa một chú trâu vàng đang lim dim nằm ngủ, đường nét tinh tế trôi chảy, bộ dáng an tĩnh hiền hòa.
Vật này chính là chiếc nghiên mực màu vàng mà trước đây Vũ Dương đã tặng cho hắn khi còn ở Cửu Nguyên Thành.
Chiếc nghiên mực vừa xuất hiện, liền đại phóng hào quang, tản mát trận trận ba động Pháp tắc thuộc tính Thổ vô cùng nồng đậm.
Vô cùng trùng hợp, bề mặt tấm tàn bi cũng hiện ra một tầng phù văn dày đặc.
Lỗ hổng chính giữa tấm bia phát tán kim quang rực rỡ, phát ra trận trận hấp lực hô ứng với chiếc nghiên mực.
Hàn Lập không hề do dự vung tay lên.
Chiếc nghiên mực màu vàng lăng không bay đi, mau chóng hạ xuống lỗ hổng trên tấm bia đá.
Rốt cuộc, hai vật thể này cũng hòa làm một, không chút tỳ vết.
Ngay lập tức, đám phù văn trên bề mặt tấm bia đá rực sáng mãnh liệt hơn bao giờ hết, thình lình mở ra một vòng xoáy màu vàng.
"Hắc hắc, mở ra rồi…" Kim Đồng kinh hỉ hét lên.
"Đây rốt cuộc là số mệnh thần bí, hay là an bài của Lão tổ đây?" Nội tâm Hàn Lập chợt chùng xuống, dường như có chút nghi hoặc.
"Đại thúc sao vậy?...!Quang môn đã mở ra rồi sao còn không đi?" Kim Đồng cảm thấy thần sắc của Hàn Lập có chút cổ quái, vội hỏi.
Hàn Lập lắc đầu, tạm thời gạt bỏ mọi tạp niệm ngổn ngang, chuẩn bị tiến vào vòng xoáy.
Nhưng hắn dường như chợt nhớ ra việc gì nên lập tức dừng bước, quay sang dặn dò hai người Kim Đồng:
"Cấm chế trên hoang đảo này đã bị triệt tiêu.
Địch nhân sẽ có thể tùy thời đuổi đến.
Chúng ta không nên cùng nhau tiến vào.
Tạm thời các ngươi hãy thủ hộ ở chỗ này cho ta."
"Ngươi yên tâm đi đi.
Bên ngoài đã có hai người bọn ta trấn thủ." Đề Hồn nhẹ gật đầu.
Kim Đồng mặc dù rất nóng lòng muốn xem bên trong Diêm La Chi Phủ rốt cuộc có vật gì.
Nhưng vì Hàn Lập đã lên tiếng phân phó như vậy, nên nàng đành gắng gượng đáp ứng.
"Tạm thời giao cho ngươi chiếu cố Quỷ Vu đạo hữu." Hàn Lập tháo Tỏa Hồn Hạp bên hông xuống rồi đưa cho Đề Hồn, thâm ý nói.
"Chủ nhân yên tâm! Ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố y." Đề Hồn lập tức minh bạch ý tứ của hắn, chỉ khẽ mỉm cười.
Lúc này, tàn hồn Quỷ Vu bên trong chiếc hộp đen một mực im lặng, nửa chữ cũng không nói.
Bàn giao xong xuôi, Hàn Lập mới xoay người sải bước tiến về phía vòng xoáy quang môn.
Thân thể hắn lập tức bị một hấp lực cường đại cuốn lấy, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển một hồi, rồi chớp mắt một cái đã lại đứng vững.
Sau đó, Hàn Lập phát giác bản thân hiện đang có mặt trên một bình nguyên bát ngát, hoa cỏ tươi xanh rợp trời.
Diện tích nơi này quả thực không nhỏ, nhìn không rõ điểm cuối.
Phía chân trời xa xa có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của một tòa sơn mạch cực kỳ hùng vĩ.
Trên bình nguyên rộng lớn, ở vị trí cách Hàn Lập chừng mấy trăm trượng, có một gốc cây táo cao chừng hơn mười trượng lặng lẽ mọc ở đó.
Dưới tán cây có một căn nhà ba gian lợp từ cỏ tranh.
Gian nhà cỏ tuy nhỏ bé, nhưng được xây dựng rất có quy tắc.
Ngay cả lớp mái hiên bằng cỏ tranh cũng được bện cực kỳ tỉ mỉ, chắc chắn.
"Ngươi nhìn gì vậy? Còn không mau qua đây? Vi sư đợi ngươi đã rất lâu rồi…" Lúc này, từ gian nhà tranh bỗng nhiên vang lên một thanh âm hòa ái quen thuộc.
Ngay sau đó, chỉ thấy một lão hòa thượng với thân hình mập mạp, vận tăng bào màu đỏ, tay lần lần tràng hạt đẩy cửa bước ra ngoài.
Dái tai của lão tăng mập mạp này rất dài, rủ xuống cả bờ vai.
Dường như lão đang rất cao hứng nên cười lớn hết cỡ, làm cho cặp mắt híp lại như đường chỉ, lại thêm cái bụng căng tròn như chiếc trống cái, khiến người khác vừa nhìn thấy lão liền nảy sinh thiện niệm.
"Sư tôn?" Nội tâm Hàn Lập mừng rỡ không thôi, nhưng hắn chợt nhíu mày.
Rất nhanh, Hàn lập đã phát hiện vị lão tăng tai to trước mặt mình, rốt cuộc chỉ là một đám tàn hồn của Di La lão tổ năm xưa mà thôi.
"Trông ngươi kìa… hẳn là đang thất vọng a? Ha ha…" Di La lão tổ làm bộ lơ đễnh, lớn tiếng trêu đùa hắn.
"Thoạt nhìn, ta còn tưởng sư tôn vẫn tại thế, nên vẫn chưa phát giác nội tâm có chút… có chút tiếc nuối…" Hàn Lập buồn bã, âm u thở dài.
"Đối với Vi sư, việc ngươi có thể xuất hiện ở đây đã không uổng công ta đằng đẵng chờ đợi rồi.
Vi sư không còn gì để hối tiếc nữa." Di La lão tổ lại cười lớn, không cho là đúng.
"Đệ tử có thể được nghe Sư tôn dạy bảo một lần nữa, cũng không uổng công." Hàn Lập cũng bật cười theo.
"Bí cảnh này do Vi sư dốc hết sức lực còn lại mới xây dựng nên.
Lực lượng phong cấm bên trong bao năm qua chưa từng tiêu hao.
Nhưng nay Bí cảnh đã mở ra, chút hơi tàn này của ta cũng sẽ tan biến rất nhanh thôi.
Vậy nên chúng ta phải khẩn trương một chút.
Trước hết, hãy để Vi sư kiểm tra thành quả tu hành của ngươi đã." Di La lão tổ từ tốn nói.
Hàn Lập khẽ gật đầu, lập tức dùng toàn lực thúc giục Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong thể nội.
Đồng thời, lão tăng mập mạp đứng bên cạnh hắn tiện tay vỗ một cái, tùy thời triển khai Linh vực Thời gian.
Nhưng Linh vực của lão chỉ bao phủ được phạm vi hơn mười dặm xung quanh gian nhà tranh.
Hàn Lập thấy vậy thì nhíu mày, có chút ngạc nhiên.
"Đừng phân tâm! Mảnh không gian này cũng chỉ có thế mà thôi.
Núi non, hoa cỏ ở bên ngoài đều là huyễn tượng." Di La lão tổ lại mỉm cười.
Hàn Lập âm thầm kinh ngạc.
Từ lúc tiến vào Bí cảnh đến giờ, với nhãn lực của hắn vậy mà không thể phân biệt được thực hư.
Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm đến việc này nữa, chỉ chuyên tâm vận chuyển công pháp Thời gian.
Trong thoáng chốc, trăng tròn lên cao, núi chồng lên núi, sông dài uốn lượn, cây lớn sinh sôi… Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết đã hiện ra cực kỳ hoàn chỉnh.
Di La lão tổ chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt, tấm tắc gật gù tán thán:
"Không tệ! Không tệ! Năm loại vật phẩm ngũ hành tượng trưng cho năm loại Pháp tắc Thời gian đều đã ngưng thực.
Ngươi có thể diễn hóa ra khí tượng bực này, đúng là không đơn giản.
Một khi ngũ hành viên mãn, uy năng của Ngũ Hành Huyễn Thế sẽ lập tức đề thăng đến một cảnh giới mới."
"Trước kia, đệ tử cũng từng nghĩ qua chuyện này.
Có điều, gần đây biến cố phát sinh liên tục.
Đệ tử lại bị Ác Thi quấy phá, giằng co một hồi, cho nên mới một mực dây dưa đến tận bây giờ." Hàn Lập gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nói.
"Đã trảm đệ nhất thi rồi sao?" Di La lão tổ khẽ nhíu mày.
"Sư tôn sao vậy? Có gì không ổn sao?" Hàn Lập ngẩn ra.
Di La lão tổ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cũng không hẳn là không ổn.
Nhưng nếu đã tu luyện Pháp tắc Thời gian đến trình độ như hiện giờ, hẳn là ngươi đã bị Cổ Hoặc Kim để mắt tới a?"
Tất nhiên Hàn Lập đã biết Cổ Hoặc Kim là tục danh của Thời gian Đạo Tổ.
Nhưng hiện giờ được nghe Di La lão tổ trực tiếp nhắc đến Đại nhân vật hàng đầu của Thiên Đình, không khỏi khiến hắn thót tim.
"Đệ tử đã sớm bài danh trên Tru Tiên Bảng của Thiên Đình.
Về phần có bị vị Thời gian Đạo Tổ kia chú ý hay không, ta cũng không quá minh bạch." Hàn Lập cười khổ.
"Đại Đạo chi tranh quả thực quá mức hung hiểm.
Năm xưa, vi sư kỳ thực cũng chẳng có ý niệm tranh giành ngôi vị Đạo Tổ với Cổ Hoặc Kim, cùng lắm chỉ là trầm mê trong sự huyền diệu của Pháp tắc Thời gian mà thôi.
Vậy mà rốt cuộc vẫn bị y trấn áp.
Còn ngươi một đường tu tập Pháp tắc Thời gian, thiên phú còn trên cả vi sư.
Muốn không bị người khác chú ý là chuyện không thể nào..." Di La lão tổ cảm thán nói.
"Sư tôn không muốn tranh giành ngôi vị Đạo Tổ là vì sao?" Hàn Lập một đầu mù mờ.
"Ha ha, ngươi có biết danh xưng Đạo Tổ từ đâu mà có không?" Di La lão tổ cười hỏi.
"Một khi đạt tới đỉnh của Đại Đạo, liền có thể xưng là là Tổ.
Cũng chính là Đạo Tổ." Hàn Lập không hề do dự đáp.
"Nói đúng lắm! Vậy ngươi có biết cái gọi là trèo lên đỉnh của Đại Đạo, thực ra là trèo lên đỉnh của thứ gì không?" Di La lão tổ lại hỏi.
"Điều này…" Hàn Lập trầm ngâm đánh giá một phen liền phát hiện vấn đề này quả thực không dễ trả lời.
"Trèo lên đỉnh núi, ta chính là đỉnh, cũng là cảnh giới Đạo Tổ.
Nhưng chung quy vẫn còn một vòm trời cao hơn đỉnh núi đó.
Vòm trời đó không phải thứ gì xa lạ, mà chính là Đạo người tu hành đau khổ truy cầu.
Đó cũng chính là căn nguyên của tất cả các loại Pháp tắc trên đời.
Chúng ta vốn sinh tồn phía dưới Đạo, nên thi triển bất cứ loại Pháp tắc, Pháp thuật nào cũng phải dựa vào sự hỗ trợ của Đạo, và đồng thời, cũng bị Đạo ước thúc.
Thời điểm trở thành Đạo Tổ cũng là lúc ngươi trở nên cân bằng với Đại Đạo.
Vậy khi ngươi và Đại Đạo không còn khác biệt nữa, thì sẽ có chuyện gì phát sinh?" Di La lão tổ ân cần giảng giải.
"Chẳng lẽ… sau khi trở thành Đạo Tổ, ta sẽ Đại Đạo bị dung hợp, rồi trở thành một phần của Đại Đạo hay sao?" Vừa nghĩ đến đây, hai bên thái dương Hàn Lập đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn run giọng hỏi.
"Theo những gì ta biết, sau khi trở thành Đạo Tổ, ngươi sẽ không bị Đại Đạo thôn phệ ngay lập tức.
Chỉ khi Đạo Tổ vận dụng lực lượng Pháp tắc mới dẫn dắt lực lượng của Đại Đạo.
Tuy có thể phát huy uy năng vô tận, nhưng cũng sẽ gia tăng tốc độ bị Đại Đạo đồng hóa." Nói đến đây, Di La lão tổ có chút trầm ngâm.
"Thì ra là thế! Thiết nghĩ, đây chính là nguyên nhân vì sao hiếm khi Đạo Tổ xuất thủ tại Tiên giới a?" Hàn Lập bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng thế! Nhưng một khi xuất hiện hiểm họa có thể uy hiếp địa vị Đạo Tổ của bản thân, bọn họ nhất định sẽ không nương tay.
Đồng thời, Đạo Tổ ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn giúp trì hoãn thời gian bản thân và thiên địa Đại Đạo hoàn toàn tương dung.
Cổ Hoặc Kim chính là một tồn tại như vậy."Di La lão tổ nhìn Hàn Lập đầy thâm ý.
Hàn Lập nghe xong liền minh bạch nỗi trăn trở của Di La lão tổ dành cho hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...