Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Trước mắt Nhất Đức là một Phàm đang dãy dụa trong đau đớn, lão giáo sư đó giữ chặt đứa trẻ, không để nó tự làm tổn thương bản thân nữa. Ngay lúc đó một vài vị tiến sĩ từ ngoài tiến vào, hô to:

- Khải Phong giáo sư, có chuyện gì vậy!?

Sau đó họ thấy Phàm, lập tức cho xe đẩy đưa đi khám bệnh, Nhất Đức đứng sững trước cảnh tượng ấy, thật sự do bất cẩn của bản thân mà đứa trẻ hắn coi như con ruột lại phải chịu đau đớn tới vậy.

Từ đằng sau có một cô bé kéo áo của Nhất Đức, hỏi:

- Tiến sĩ, anh ấy có sao không?

Nhất Đức ngạc nhiên, trong đầu luôn nghĩ đó là bạn của Phàm chăng? Bỗng có chút mủi lòng, hắn khuỵu một chân xuống đất, xoa đầu cô bé rồi nói:

- Thằng bé không sao đâu, để con phải lo lắng rồi.

Hắn đứng dậy định đi xem Phàm thế nào, chợt nhớ ra đứa trẻ mà phàm gặp cũng có mái tóc nâu, mà đồng phục cô bé này lại có số hiệu là: 00.0


Nhất Đức vội quay ngoắt lại, đứa trẻ đó đã hoàn toàn biến mất, xung quanh những đứa trẻ khác bỗng ngã xuống một lượt khiến cho hắn giật thót, vội vàng gọi tới đội y tế.

"Chết tiệt, con bé đó là sao chứ!? Nó không còn chỉ đơn thuần là dị năng giả nữa rồi, nó sau này sẽ trở thành nỗi sợ của toàn thế giới, rồi mọi người đều sẽ bị nó giết..."

Hắn đang nghĩ ngợi điên cuồng, bỗng tỉnh lại khi bên kia đường dây có người nhấc máy hỏi:

- Alo, sao vậy ạ, chúng tôi đang tiến hành áp chế dị bệnh trong đứa trẻ tên Phàm rồi ạ!

Lúc ấy cuống quá, hắn nói một mạch liên tục không rõ ràng:

- Có...đứa trẻ mã 00.0 đã trốn ra toàn bộ đứa trẻ đã bị ngất đi con bé này rất nguy hiểm mong mọi người hợp tác chúng ta nên...nên...

- Ngài...ngài bình tĩnh chút đi ạ, chúng tôi sẽ cử người ngay!

Người bên phía đầu dây họ khuyên bảo Nhất Đức, rồi sau đó cúp máy một cách vội vàng.

Nhất Đức thở dài, dựa lưng vào tường mà đánh một giấc, mọi thứ hôm nay đều kinh khủng đối với hắn, một đứa trẻ ranh ma không ai trị được này khiến hắn không an tâm.

Mới nhắm mắt được một lúc, bỗng bên tai hắn có tiếng trẻ con, lại giống y sì đúc giọng 00.0 mà hắn đã gặp.

- Phàm à, thể chất này của ngươi quả là cực phẩm, mong là khi hắc hóa nó sẽ trở nên "ngon" hơn.

Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, cứ thế cho tới hai tiếng sau, hình ảnh đó là không thể diễn tả được.


Lúc đó bỗng dưng ánh sáng như quả bom choáng chiếu vào mắt hắn còn đang nhắm, cùng một người có giọng nói ồm ồm liên tục lay người hắn.

- Tên này dậy đi, ngủ say như chết hay chết thật rồi vậy?

Nhất Đức từ từ mở mắt, người đó giơ tay cho tắt đèn đi, hắn tỉnh dậy là một tên lính đô con cao to đen hôi đang ngồi xổm trước mắt. Hắn ngạc nhiên lùi về sau, hỏi:

- Các...các anh sao lại ở đây.

Lúc này Nhất Đức mới nhận ra, bộ đồng phục nhuốm đầy máu, trên tay đang cầm đầu của một đứa trẻ, máu dưới cổ nhớp nháp rò rỉ ra. Riêng chỉ có con dao là cắm ngay giữa trán, đã rọc rõ một đường đen kịt máu, rõ rệt xương sọ có chút lộ ra.

Nhất Đức hất cái đầu khiến cây kiếm văng ra xa kéo theo một chút mô não rơi bẹt xuống đất. Sợ hãi không tin vào điều đang xảy ra trước mắt, người linh kia vỗ vai hắn, vừa nói vừa đưa hắn đi:

- Ta biết ngươi là người tốt không bao giờ làm vậy, nhưng bằng chứng quá rõ ràng, đến Khải Phong giáo sư cũng không nói giúp ngươi nổi, thôi thì ngồi nhà giam cả đời là phương án tốt nhất rồi.

Nhất Đức như suy sụp, rõ ràng hắn đã thiếp đi, vậy mà cũng không thể dùng làm chứng cứ ngoại phạm sao? Đúng lúc đó người lính kia giơ cái bảng vào mặt hắn, nói:

- Không biết vì sao nhưng ngươi sau khi đứa trẻ, hay gọi là con nuôi của ngươi đi, nó được đưa đi thì ngươi bắt đầu như lên cơn, sau lưng không biết mọc đâu ra con dao nhưng đã dùng nó đâm chết đứa trẻ đó rồi.


- Nếu ngươi hỏi thân của đứa trẻ ấy đâu thì...nó đã hoàn toàn bị ngươi nhai nuốt hết, mọi người không muốn công nhận nhưng buộc ngươi phải bị giam vĩnh viễn để điều trị bệnh.

Cái bảng có một đoạn băng ghi hình, cho thấy khi mấy người kia ra khỏi, hắn đã từ sau lưng móc ra con dao làm bếp, trực tiếp xông tới đứa trẻ đang tới gần hắn rồi đâm liên tục vào cơ thể.

Từ mắt bị đâm nát, tứ chi bị phá hoại đến nỗi tiếng xương gãy vang khắp khoang. Lũ trẻ la hét, khóc thét, nhưng điều kì lạ là không hề có tiếng khóc, dù cho vẻ mặt của những đứa trẻ kia ĐANG KHÓC.

Nhất Đức lúc ấy gật một cánh tay của đứa trẻ kia, máu văng tung tóe, một phần ngực của đứa trẻ ấy cũng bị rách ra, xương sườn trắng toát từng mảnh vụn cắm vào lá phổi còn chút hấp hối đó.

Bắt đầu màn ăn thịt đến kinh tởm....

Đến đoạn đấy Nhất Đức đã không chịu nổi mà ói ra, cảnh tượng hỗn độn ấy còn ghê tởm hơn trong phòng mổ biết bao nhiêu, chỉ nhìn thôi đã tự bản thân cảm nhận chính đau đớn ấy.

Người lính xung quanh không biết làm gì hơn, chỉ chờ hắn "xả" nỗi kinh tởm ra rồi tiếp tục đưa Nhất Đức tới phòng giam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui