Trương Trọng Bân đến gần vùng đất trống, trong lòng thầm nghĩ mà sợ. Dù mới ăn viên giải độc đan Ngô Thần cho nhưng vẫn cảm giác hít thở không thông.
Hai người đi dọc theo biên giới của vùng đất trống và rừng rậm, phát hiện vùng đất rộng lớn này đột ngột xuất hiện giữa rừng rậm, giống như ốc đảo trong sa mạc.
Họ nhìn thấy trong ba ngày, tám đàn ma thú các loại thí điên chạy vào vùng đất trống, có loài ăn cỏ, có loài ăn thịt, thạm chí còn có một bầy ma thú loại phi cầm, nhất nhất đều bị sương mù làm hôn mê, sau đó dịch thủy trong suốt lan tràn ra từ các lỗ nhỏ hòa tan thành dưỡng chất cho các sinh vật trắng dài hấp thu.
Ngô Thần lấy mẫu dịch thủy kia nghiên cứu, nó giống như dịch tiêu hóa, chứa nhiều loại enzyme hoạt tính rất mạnh, hòa tan các thành phần của sinh vật sống, da lông, xương cốt cũng không ngoại lệ, đều hòa tan rất nhanh.
Sương mù chứa thành phần mê dược và độc tính thần kinh, khiến con mồi lâm vào ảo giác và hôn mê. Vì vậy, khi nhiễm độc tính, các sinh vật dù cùng bầy đàn đều trở nên hung tàn tấn công, giẫm đạp lẫn nhau không thương tiếc.
Điều kỳ lạ là mùi hương dễ chịu, dụ hoặc kia lại không chứa thành phần độc hại nào, dường như nó tỏa ra từ loại kỳ trân dị bảo nào đó. Mùi hương này càng đến trung tâm vùng đất trống càng nồng đậm, mức dụ hoặc càng mạnh, khiến con mồi muốn chiếm lấy thứ phát ra mùi hương này.
Hương thơm ngọt ngào khiến người ta liên tưởng đến một loại trái cây chứa linh khí dồi dào, bất kỳ sinh vật đi ngang qua đều bị thu hút tiến vào.
Ngô Thần cảm nhận các độc tính không ảnh hưởng linh thể, liền bảo Trương Trọng Bân ở ngoài chờ, một mình phiêu phù tiến vào. Dù vậy, hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám làm điều gì bất thường đánh thức đám sinh vật trắng dài trốn trong các lỗ nhỏ kia.
Hắn tiến vào hơn mười dặm vẫn không thấy điều gì bất thường. Mặt đất chỉ một màu đen ghê rợn với các khe rãnh nối liền và vô số các lỗ nhỏ. Không giống vùng biên giới, tại đây, sương mù mờ ảo liên tục không tan, càng vào sâu, màn sương càng dày đặc.
Ở phía xa xa tại vùng đất trung tâm, Ngô Thần nhìn thấy một bóng đen to lớn, cao chọc trời, giống như con quái thú đứng bất động nơi đó, nhàn nhạt cảm nhận một cỗ uy áp đánh sâu vào linh hồn.
Tiến lên thêm tám dặm, Ngô Thần đứng trước một cây đại thụ khổng lồ. Cây này giống cây dứa khổng lồ, các bẹ lá to lớn đong đưa như những lưỡi trọng kiếm sắc bén, sẵn sàng cắt chém mọi thứ mà nó chạm phải.
Hắn cảm nhận uy áp liên tục tỏa ra từ gốc đại thụ kỳ dị không yếu hơn hóa thần trung kỳ. Cổ uy áp này tản mát xung quanh, không cố ý đặt vào điểm nào cũng khiến hắn trong ngực nặng nề, phiêu phù cũng trở nên khó khăn, chậm chạp.
Ngô Thần không dám manh động tiến lên. Mùi hương dụ hoặc tỏa ra từ phía trên ngọn cây trăm thước nồng đậm thôi thúc hắn nhất định chiếm hữu. Hắn phiêu phù dọc theo các lá cây lên trên cao. Đập vào mắt là từng chùm quả mà mỗi quả giống như quả dứa to bằng nắm tay, trên đầu đội một cái nón giống hệt thân cây thu nhỏ vô số lần.
Những trái dứa nhỏ này phát ra những tiếng xào xạc nhè nhẹ. Ngô Thần nhìn kỹ mới thấy chúng dùng những chiếc lá nhỏ trên đầu cọ sát theo quy luật nào đó tối nghĩa. Hắn phiêu phù đến gần, đưa tay toan hái một quả xem xét.
Lúc này, dị biến xảy ra.
Các quả dứa đồng loạt xoay người nhìn hắn. Đúng, chính xác là nhìn hắn. Mỗi quả dứa thình lình xuất hiện từ một đến mười hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm kẻ ngoại lai hắn. Tiếng xào xạc cũng im bặt mà dừng.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, quan sát lẫn nhau. Đột nhiên, quả dứa mười hai mắt khẽ vẫy chiếc lá nhỏ trên đầu. Một luồng kiếm khí đánh tới trước mặt Ngô Thần. Hắn vội lắc mình tránh né. Kiếm khí đột nhiên khiến hắn cảm giác giống như đi dạo một vòng trước quỷ môn quan, sơ ý liền bị cắt đôi thân người.
Các quả dứa kia đồng loạt đánh ra từng đạo kiếm khí đủ mọi màu sắc, kết hợp lại rậm rạp chằng chịt giống như trận kiếm pháp phủ xuống trước mặt.
Ngô Thần vội vàng phiêu phù lùi lại, chật vật lách mình tránh né giữa khe hẹp của các luồng kiếm khí. Thế công liên miên bất tận. Ngô Thần đã lùi lại rất xa. Trong lòng dâng lên sự phẫn hận. Hắn không phản công, đám quả dứa thật coi hắn là quả hồng mềm, tùy ý nhào nặn sao.
Hắn chuẩn bị mượn tu vi của Trần Lập Hiên, trăm phần trăm bán tiên cảnh đủ để một kích chém nát cây đại thụ kia, đừng nói dăm ba quả dứa bé nhỏ.
Ù ù ù.. m thanh vang lên phía sau khiến dự định mượn tu vi của hắn dập tắt, vội vàng phiêu phù bỏ chạy trối chết.
Một bầy ong mật đông đúc không thấy đầu cuối, từng con to bằng quả bóng rổ, bay đến. Chúng không quan tâm Ngô Thần, hoặc có lẽ không thấy hắn, bay thẳng đến bầy quả dứa kia. Chẳng mấy chốc, hai bên chiến loạn một đoàn.
Các quả dứa vung vẫy những chiếc lá trên đầu tạo ra vô số kiếm khí chém ra. Bầy ong lại cong đuôi bắn ra độc tiễn chi chít đối chiêu.
Từng đạo kiếm khí quét qua đều chém trúng rất nhiều con ong. Ngô Thần trốn dưới các bẹ lá khổng lồ đều thấy xác ong rơi rụng như mưa.
Sương mù từ các lỗ nhỏ trên mặt đất tỏa ra nồng đậm, giơ tay không thấy năm ngón. Ngô Thần dùng thần thức muốn quan sát cuộc chiến và tình hình các sinh vật trắng dài dưới đất liền cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, suýt rơi xuống. Hóa ra sương mù còn có tác dụng ăn mòn thần thức. Trước đây hắn chưa từng nghĩ theo phương hướng này nên không nghiệm chứng.
Hắn lắc mạnh đầu xua tan cảm giác choáng váng, không dám dùng thần thức lung tung.
Các sinh vật trắng dài phát triển mạnh mẽ, bò rậm rạp, phủ trắng cả mặt đất. Dịch tiêu hóa trong suốt đã ngập lên cao ba tấc. Từ các lỗ nhỏ liên tục phun ra dịch thủy và các bong bóng nổi lên mặt nước liền vỡ ra, giải phóng thêm sương mù vào không khí.
Bầy ong dù chết rất nhiều, vẫn đông đúc không tính hết số lượng, thay nhau xông đến cong đuôi bắn ra kim độc. Đã có vài quả dứa phía ngoài trúng chiêu, các con mắt tròn xoe quay tròn, mất sức chiến đấu.
Từ nơi phía xa, một bầy kiến bay, mỗi con to bằng nắm tay, giống như đoàn mây đen đang vù vù kéo đến. Những con ong như lâm đại địch, chuẩn bị phòng thủ.
Ngô Thần nhếch miệng, thầm nghĩ:
- Đây chẳng lẽ sắp xảy ra tam quốc chiến sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...