Phàm Nhân Lão Sư

Hệ thống chỉ cấp Ngô Thần xem bảng thuộc tính của vài người quan trọng trong mỗi thế giới như người ứng mệnh, thiên chi kiêu tử, thiên mệnh chi tử và mục tiêu nhiệm vụ. Vì vậy, ta thấy hắn không thường xuyên sử dụng chức năng này.

Trương Trọng Bân hiện là chiến sĩ cấp bốn, lực đạo hơn bốn trăm kilogram. Hắn muốn dùng chiến đấu để kích phát thể năng, bước vào chiến sĩ cấp năm.

Thế giới này tu luyện thiên về thể chất, dị năng và tinh thần lực. Trong đó, tinh thần lực thuộc về hiếm thấy nhất, ức người không được một, có thể cách không khống vật dùng làm công kích hay lá chắn. Tinh thần lực có thêm đặc tính giống thần thức, có thể quét hình điều tra tin tức xung quanh.

Dị năng là loại năng lực đặc thù, có thể chưởng khống thủy, hỏa, mộc, thổ, lôi điện.. Số lượng thức tỉnh dị năng chiếm khoảng một phần trăm chiến sĩ.

Nhiều nhất là các chiến sĩ không thể thức tỉnh dị năng, lựa chọn rèn luyện thể lực của mình, chiếm phần đông nhất. Luyện thể vô cùng gian khổ, tinh tiến chậm chạp, hầu hết chỉ dừng lại ở chiến sĩ hoặc chiến sư.

Nhân vật chính kiếp trước chỉ thức tỉnh tinh thần lực, nhưng kiếp này, hắn dùng bí pháp mà thức tỉnh thêm toàn hệ dị năng, bao gồm mười nguyên tố cơ bản kim, mộc, thổ, thủy, hỏa, lôi, phong, quang, chấn, từ. Đáng nói hơn là lúc này hắn đã toàn bộ tu luyện đến cấp chiến sư, bỏ xa Trương Trọng Bân trăm ngàn dặm.


Trương Trọng Bân chỉ là chiến sĩ luyện thể bình thường, gian nan khổ luyện mới đến được chiến sĩ cấp bốn. Hắn không cam lòng bị nhân vật chính bỏ xa, người trong lòng ghẻ lạnh, liều mạng tu luyện. Trước mặt thiên tài nhân vật chính, mọi cố gắng của hắn như muối bỏ biển, khoảng cách tu vi ngày càng xa.

Nếu Ngô Thần không xuất hiện, hắn liền chết trong trận chiến này. Các đồng đội liên tục kêu gọi rút lui nghỉ ngơi nhưng không thể thắng sự cố chấp của hắn, đành ngao ngán tự mình chạy về tường thành. Hắn điên cuồng nhưng họ không thể điên theo hắn, không ai muốn lấy mạng mình ra làm trò đùa.

Hung thú càng đánh càng nhiều, người sống không kịp thay vào vị trí người ngã xuống. Dần dần, xung quanh chỉ còn lại một mình Trương Trọng Bân độc đấu đàn thú dữ. Vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, áo giáp phá toái quá nửa, máu chảy xuống nhuộm đỏ toàn thân như một huyết nhân.

Ngô Thần không đành lòng nhìn thẳng, tên này yêu đến điên rồi đi, cần thiết vì một người không yêu mình liều mạng đến thế không. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Ngô Thần thấy được bóng dáng của mình trên người Trương Trọng Bân. Trước kia hắn làm sao không phải một người như vậy.

- Này, ngươi nhanh rời đi!

Trương Trọng Bân trông thấy Ngô Thần đứng giữa đàn thú liền kêu gọi. Hắn kinh dị nhìn Ngô Thần thoải mái đứng lặng nơi đó nhìn mình, các hung thú cứ thế lướt qua như thể không nhìn thấy vậy.

Lúc này, một con hung thú to lớn mở ra cái miệng khổng lồ cắn đến. Trương Trọng Bân ngửi thấy mùi tanh hôi đập vào mặt, trong lòng thầm nhủ, mạng ta xong rồi, hắn bất lực nhắm mắt chờ chết.

Ngô Thần vẫy tay điều khiển phi kiếm đâm xuyên đầu hung thú, lực đạo mạnh mẽ đẩy lùi xác nó ra xa, đè chết vài con hung thú nhỏ xấu số, tạo nên trận bụi mù.

Trương Trọng Bân chờ hồi lâu vẫn không cảm giác bị cắn xé, mở mắt ra liền thấy một màn khiến cả đời hắn không thế nào quên. Một thanh phi kiếm bé nhỏ liên tục gặt hái sinh mệnh của lũ hung thú, tạo ra khu vực trống trải xung quanh hắn. Tinh thần niệm sư, bốn âm thanh vang vọng trong đầu hắn.

Tất nhiên Ngô Thần không phải tinh thần niệm sư như ý nghĩ đó. Hắn đang mượn dùng tu vi của Lâm Thế Huy. Mỗi lần mượn tu vi củ đệ tử đều có thời gian chờ mười năm, hơn nữa lần này không thật nguy hiểm, không cần mượn tu vi của các đệ tử cường đại, Lâm Thế Huy liền là lựa chọn không tồi. Sáu mươi tám phần trăm của trúc cơ kỳ tầng hai là trúc có kỳ tầng một, đủ để Ngô Thần điều khiển phi kiếm giết địch.


Ngô Thần một bên sát lục, một bên đến gần Trương Trọng Bân nói:

- Ta không phải tinh thần niệm sư. Ta dùng chính là linh lực và thần thức. Ngươi muốn học hay không?

- Cái gì? Những thứ này ta có thể học? Ngươi không lừa ta?

- Ta lừa gạt kẻ yếu đuối sắp chết như ngươi có ý tứ sao?

- Ta.. - Trương Trọng Bân á khẩu không đáp lại được.

- Ta nhìn trúng ý chí tự cường kiên định của ngươi, muốn thu ngươi làm đồ. Ngươi không muốn, quên đi.


- Không, không, không, ta không có ý này. Cao nhân, không đúng, sư phụ, xin nhận đệ tử cúi đầu.

- Đứng lên đi! Ngươi theo ta vào thành. Nhớ kỹ, chỉ có ngươi thấy được ta. Còn nữa, người khác hỏi cứ nói ngươi thức tỉnh tinh thần lực, trở thành tinh thần niệm sư. Nhớ lấy, vào thành không nên lộ hãm.

Trương Trọng Bân kinh dị, không ngờ sư phụ có dị năng ẩn thân, thảo nào không bị dị thú công kích, hắn nghĩ.

Những người trên tường thành ắt hẳn đã nhìn được cảnh tượng nơi đây, thấy phi kiếm đang gặt hái sinh mệnh. Chỉ có thể để Trương Trọng Bân mượn cớ thức tỉnh tinh thần lực, dù sao sau này hắn đến trúc cơ đều có thể khống vật, không coi là nói dối.

Cổng thành, các đồng đội kinh ngạc vây quanh Trương Trọng Bân xem xét, đều chúc mừng hắn sống sót trở về, quả là kỳ tích.

Trương Trọng Bân không trách họ bỏ lại mình chạy trốn, bất kỳ ai đều sẽ hành động như thế. Hắn cũng không thể vô lý bắt người khác dùng mạng bồi hắn điên đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui