Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn biết bên dưới vẻ sáng sủa gọn gàng của mình cất giấu một linh hồn mục nát thối rữa, ích kỷ và vị lợi.
Suốt hai mươi tám năm qua, Ôn Ngôn Trăn chỉ cầu nguyện với Thượng đế vỏn vẹn hai lần, mà lần nào cũng hèn mọn như một gã ăn xin phủ phục dưới chân Người.
Lần đầu tiên Ôn Ngôn Trăn khẩn cầu Thượng đế là khi vợ anh chuyển dạ.
Anh hứa với Người trên danh nghĩa một người chồng, chỉ cần Phạm Ca không xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ làm theo ý nguyện của cô, để cô và Âu Hàng rời đi.
Nhưng đến khi Phạm Ca không sao, anh lại không bằng lòng để cô rời đi!
Lần thứ hai Ôn Ngôn Trăn khẩn cầu Thượng đế là khi cô được đẩy vào vào phẫu thuật vì tai nạn xe.
Anh lại giả mù mưa sa cầu xin Người: Chúa ơi, nếu Phạm Ca không có việc gì, con xin để cô ấy sống với cuộc sống mà cô ấy mong muốn.
Lúc ấy, nhìn anh không khác gì một tín đồ thành kính, có thể tử vì đạo bất cứ lúc nào.
Nhưng đến khi Phạm Ca thật sự không sao lần nữa, anh vẫn không bằng lòng để cô rời đi!
Vì vậy Ôn Ngôn Trăn sẽ không để mình có cơ hội khẩn cầu với Thượng đế lần thứ ba.
Ôn Ngôn Trăn là một gã xấu xa nát bét thế nào chính anh cũng hiểu.
Chẳng vì thế mà anh đã nhanh chóng đưa cô đi khỏi những nơi quen thuộc trong quá khứ, bởi bác sĩ nói với anh rằng mọi vật quen thuộc trong cuộc sống đều có thể trở thành một thế lực tiềm ẩn đánh thức ký ức của cô.
"Phạm Ca à, thời khắc em sinh Tiểu Cao là khoảnh khắc anh bất lực nhất trong cuộc đời.
Khi ấy, anh lại không có ở đây bên em." Anh thả lỏng cơ thể, bày ra một tư thế trông vô cùng hèn mọn, hôn tới tấp lên người cô, cho đến khi cơ thể cô trở nên mềm mại.
Anh không cho cô cơ hội để nói, trực tiếp chặn câu hỏi của cô: "Em có biết lúc đó anh sợ hãi thế nào không, Phạm Ca? Những ký ức tồi tệ đó mình đừng nhắc lại nữa được không em? Hửm, có được không?"
Người đàn ông này là hương thơm, cũng là chất kịch độc.
"Có được không em?" Giọng anh vô cùng khẩn khoản.
"Vâng!" Phạm Ca gật đầu.
Người đàn ông nghe thấy vậy liền cười tít mắt, đuôi lông mày rung rinh tràn đầy tình cảm làm con nai vàng ngơ ngác trong trái tim cô chạy loạn.
Hiển nhiên anh đang vô cùng mừng rỡ, muốn dùng đôi môi và đầu lưỡi để lấy lòng cô.
"A Trăn." Phạm Ca nghiêng đầu qua một bên, môi anh rơi xuống cổ cô: "Mấy ngày nữa là năm mới rồi, mình đón Tiểu Cao về nhé?"
Người đang cắn mút cổ cô liền dừng lại.
"Anh đã đồng ý với em rồi! A Trăn." Phạm Ca kéo dài giọng nói mềm mại của mình, cũng có thể gọi là làm nũng: "Em đã đồng ý với Tiểu Cao rồi.
Em còn bảo với thằng bé anh rất sợ em đấy.
Em không muốn biến thành bà mẹ chỉ biết nói suông trong lòng thằng bé đâu."
Dòng cảm xúc đang sục sôi trong lòng cô chính là tình mẫu tử phải không? Sau khi được mở ra nó lại càng sôi trào mãnh liệt hơn nữa, giống như thứ tình yêu đắm say dành cho Ôn Ngôn Trăn vậy.
Một khi trái tim mở toang cánh cửa sẽ không thể đóng lại được.
Phạm Ca lắc lắc eo, la lối om sòm giống như đứa bé, nũng nịu nói, A Trăn...
Người đàn ông nằm úp sấp trên người cô thở dài, "Được rồi, được rồi, nhưng chỉ được vài ngày thôi đấy nhé.
Phạm Ca, anh đã nói với em...Ưm."
Phạm Ca không để anh nói hết, trực tiếp chặn môi anh.
Ôn Ngôn Trăn than thở trong lòng, có Chúa mới biết anh sợ hãi nhường nào.
Đứa bé là vết thương sâu nhất trong lòng cô, mỗi giây mỗi khắc họ ở bên nhau đều khiến anh sợ đến kinh hồn táng đảm.
Thật ra Phạm Ca cũng rất hoang mang bởi sự thay đổi thái độ của mình với đứa trẻ ấy.
Cô nhớ trong tiềm thức cô luôn từ chối tiếp cận đứa trẻ ấy, như thể tận sâu trong trái tim nói với cô rằng đứa bé ấy rất nguy hiểm.
Mỗi khi đứa bé ấy đến gần đều làm cô không khỏi bối rối.
Thế nhưng khi cô bé A Mục kia hôn lên tay cô với đôi môi mềm mại, khi cậu bé hùng hùng hổ hổ đó cầm súng bắn cô, rồi bị cô vác súng bắn vào mông, ủy khuất nói với cô rằng vì cậu bé thích chơi với cô nên mới chỉ bắn súng nước vào một mình cô, lớp băng trong trái tim cô liền tan chảy.
Đúng vậy, cô cũng có một đứa bé, đến khi con lớn bằng các bạn nhỏ ấy, con cũng sẽ hôn mu bàn tay cô, cũng sẽ bắn súng nước lên người cô vì thích cô.
Suy nghĩ ấy không ngừng nhảy nhót trong đầu cô.
Sau khi Ôn Ngôn Trăn nhận lời liền đánh một cuộc điện thoại đến Bồ Đào Nha xác nhận thời gian cậu bé đến đây, Phạm Ca cười vui vẻ cả ngày trời.
Đến chiều, Phạm Ca bắt đầu lu bu, lôi kéo Ôn Ngôn Trăn đến trung tâm thương mại sắm đồ cho con.
Cô mua cả một đống đồ chơi, đầy đủ các loại quần áo từ quần dài đến quần ngắn, từ áo thun đến áo sơ mi, suốt quá trình đều lẩm bẩm hát vài điệu nhạc.
Khi mua những thứ này, cô hoàn toàn được trải nghiệm niềm vui được làm mẹ.
Khi nhân viên bán hàng hỏi con cô bao nhiều tuổi và cao bao nhiêu, cô đều vui vẻ trả lời không biết mệt mỏi, "Con trai tôi năm nay bốn tuổi, là một cậu bé vô cùng đẹp trai."
Đúng thế, đúng thế, con trai cô là cậu bé vô cùng đẹp trai, là bản sao y nguyên của chồng cô, chỉ có thứ duy nhất giống cô là màu mắt, trắng đen rõ ràng, trong veo tinh khiết, đen đậm như mực.
Kim Tú Viên luôn khen Phạm Ca là người có đôi mắt đẹp nhất mà chị ấy từng biết, mỗi lần nhìn vào đều khiến người ta tìm thấy một vùng an yên bình lặng, phảng phất như chưa từng có nỗi buồn ngự trị trong đấy.
Đến khi Phạm Ca đi qua tâm trạng phấn khích, nhìn lại tài xế cùng với Tần Diểu Diểu đi phía sau mình mới phát hiện họ sắp bị chôn vùi bởi đống túi lớn túi nhỏ.
Dường như cô đã mua hết cả cái trung tâm thương mại luôn vậy.
Lúc này Phạm Ca mới thấy đầu gối hơi đau, chắc là gần đây trời lạnh nên cô không chạy bộ buổi sáng.
Phạm Ca xoa xoa đầu gối ê ẩm của mình.
Ôn Ngôn Trăn vẻ mặt bất lực vò tóc mái trên trán cô, thở dài nói, "Chân lại đau rồi chứ gì!"
Trung tâm thương mại chiều thứ tư không mấy đông đúc, Phạm Ca nằm trên lưng Ôn Ngôn Trăn đón nhận bao ánh mắt ước ao và ghen tỵ của những cô gái xung quanh.
Cảnh vật xung quanh như đang chuyển động, linh hồn non nớt ngự trị trong lòng cô cũng đang chộn rộn, phảng phất như thể bản thân đang lạc vào một bản nhạc lãng mãn nào đó, cô là cô gái được người thương cõng trên lưng, có quyền lực tối cao trong tay, cô vung tay chỉ về phía thang máy của trung tâm thương mại.
"A Trăn, em muốn anh chạy tới thang máy kia trong vòng một phút."
Chàng kỵ sĩ của cô cõng cô chạy như điên, toàn tâm toàn ý đổi lấy niềm vui thích của cô, đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ thưởng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Nhanh quá đi! Phạm Ca nhắm mắt lại, mấy cửa hàng xếp dọc trong trung tâm thương mại dần biến đổi một cách kỳ diệu thành quảng trường, sân bay, công viên và vỉa hè.
Trong phông cảnh không ngừng thay đổi xoành xoạch ấy chỉ có duy nhất vóc người cao lớn của chàng trai đang cõng cô gái tóc dài là không thay đổi.
Bóng dáng của bọn họ như ẩn như hiện thấp thoáng trong từng khung cảnh, khe khẽ thầm thì những lời ngọt ngào.
Ở giây cuối cùng trước khi thang máy đóng lại, chàng kỵ sĩ của cô cuối cùng cũng bắt kịp thang máy.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, Tần Diểu Diểu cầm túi lớn túi nhỏ bị chặn lại bên ngoài, sắc mặt trắng bệch tựa hoa tuyết, ánh mắt dứt khoát nhìn thẳng vào cô.
Phạm Ca bị xóc nảy đến choáng váng, trong bức tranh lờ mờ cô dường như nhìn thấy một khuôn mặt khác, khuôn mặt ấy luôn trắng bạch như tuyết và cũng thích nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã như vậy.
Phạm Ca nhắm mắt lại, lần nữa mở ra thì thang máy đã đi xuống, từ tầng năm mươi mấy xuống tới tầng trệt.
Thang máy có màu trong suốt mà Phạm Ca thích.
Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sầm uất khổng lồ của trung tâm thương mại, đối lập hoàn toàn với người ở trong thang máy, nhỏ bé không khác gì một con kiến.
Phạm Ca rất thích lưng của Ôn Ngôn Trăn, thích đến nỗi không thèm để ý đến ánh mắt của mấy người trong thang máy.
Cô cọ xát gò má vào bên tóc mai anh, một số lời nói cứ tự nhiên tuột ra như thế.
"A Trăn này, chắc hẳn là trước đây anh đã từng cõng em rất nhiều lần như vậy nhỉ.
A Trăn à, dường như em đã nhớ mang máng được dáng vẻ anh cõng em thế nào rồi." Phạm Ca nói xong, khẳng định chắc chắn đôi nam nữ trong tâm trí cô lúc nãy chính là cô và A Trăn của cô.
Ôn Ngôn Trăn chợt buông lỏng tay, Phạm Ca xinh đẹp như hoa ngã nhào xuống từ trên lưng anh.
Thời điểm bàn chân chạm đất còn lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống sàn, may là có người ở bên cạnh đỡ lấy cô, nhưng chưa kịp định hình thì gã đã quỷ quyệt tránh ra, lần này...
Phạm Ca té dập mông xuống đất.
Chết tiệt, mấy cô gái trong thang máy hả hê nhìn cô.
Phạm Ca bắn ánh mắt đầy dao về phía Ôn Ngôn Trăn.
Lúc này anh mới như vừa tỉnh mộng, cuống quít kéo cô từ dưới đất lên.
"Ôi, vợ yêu ơi, bé cưng ơi, em có đau không? Hử?" Ôn Ngôn Trăn khoa trương sờ soạng trên người cô một hồi, sau đó liền buồn nôn nói: "Đều tại anh, tại anh hết..."
Anh kề người tới gần Phạm Ca, thổn thức nói: "Người em thơm quá, trong chốc lát anh không cầm lòng được."
Hahaha, nghe thấy chưa? Phạm Ca dương dương đắc ý đảo mắt một vòng nhìn mấy cô gái kia.
Cố ý thể hiện với bọn họ rằng là vì cô đây quá thơm đấy nhé.
Cuối cùng trong thang máy chỉ còn lại cô và Ôn Ngôn Trăn.
Mới nãy anh vừa đuổi hết mấy người đó đi, còn nói với giọng rất đáng ghét, "Tôi muốn thân mật với vợ mình trong thang máy, mấy người muốn ở lại coi?"
Thang máy lại bắt đầu đi xuống.
"A Trăn.
Anh không thích em nhớ những việc ấy sao?" Phạm Ca hỏi, làm sao cô lại nhìn không ra mới rồi Ôn Ngôn Trăn thất thố thế nào chứ.
Rõ ràng có nỗi sợ hãi trong mắt anh.
Phạm Ca từng rất nhiều lần nhìn thấy trong mắt Ôn Ngôn Trăn xuất hiện sự sợ hãi.
Có hôm cô bốc đồng chạy ra ngoài, rồi bị lạc trong con hẻm u ám nhỏ, xung quanh tối om như mực, bầu trời đêm không thấy một vì sao.
Một lát sau anh vội vã chạy tới, trong mắt chứa đựng một nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Người ta nói khi con người quá sợ hãi, con ngươi sẽ co lại và mất tập trung.
Sau này việc như vậy cũng xảy ra rất nhiều lần.
Vì vậy Phạm Ca cũng không xa lạ gì với nỗi sợ trong mắt Ôn Ngôn Trăn.
"Không, không phải thế." Ôn Ngôn Trăn ôm bả vai cô, bảo đảm.
Không phải thì không phải.
Phạm Ca đều tin anh hết.
Hôm nay là ngày 28 tháng 12 năm 2011, còn hai ngày nữa là đến năm 2012.
Cậu bé kia sẽ đến Thanh Đảo vào ngày 3 tháng 1 năm 2012.
Mấy ngày kế tiếp Phạm Ca đều trốn trong nhà.
Cô mới mua được rất nhiều sách, đều là sách phân tích khoa học cách mẹ hòa hợp với con cái thế nào.
Ngày nào cô cũng ngồi lì trong thư phòng nghiên cứu, đến khi chồng cô trực tiếp đến đuổi cô ra khỏi đó, cảnh cáo cô còn lo lắng nữa là tẩu hỏa nhập ma, thì lúc ấy cô mới chịu thôi.
Chồng cô luôn dùng đủ mọi cách dụ cô ra khỏi phòng, có hôm không khác gì một con cún, đáng thương nói, "Phạm Ca à, em chú ý tới anh một chút đi mà, anh sắp ghen tỵ tới chết rồi đấy!"
Đến lúc Phạm Ca dở khóc dở cười, anh lại nói, "Phạm Ca, từ từ thôi em, cái gì đến sẽ đến.
Hai người còn có nhiều thời gian!"
Cái gì đến sẽ đến, hai người còn có nhiều thời gian! Mỗi lần nghe thấy vậy Phạm Ca đều vô thức sợ sệt, trong lòng luôn có một giọng nói thúc giục cô, nếu như không đối xử tốt với cậu bé bây giờ thì mai này sẽ quá muộn.
Qua năm 2012 Phạm Ca mới gặp lại anh Đại Âu, sau đó mới biết chuyện cũ của anh ấy.
Anh Đại Âu có một cô người yêu tên là Điền Điềm, bất hạnh thay Điền Điềm đã ra đi mãi mãi trước ngày kết hôn chỉ vọn vẹn vài ngày.
Sau này, anh Đại Âu vẫn luôn đeo nhẫn đính hôn của chị Điền Điềm trên ngón áp út, không hề tháo ra.
Điền Điềm là một cô gái Thanh Đảo.
Lần này anh Đại Âu tới đây chủ yếu để thăm bố mẹ chị ấy.
Vào đêm giao thừa, Phạm Ca cùng với anh Đại Âu và Ôn Ngôn Trăn đến thánh đường để đón chào năm mới.
Sau khi tiếng chuông ngân vang, bọn họ cùng nhau xem màn trình diễn pháo hoa trên tầng cao nhất của nhà thờ.
Trong thời khắc linh thiêng, pháo hoa ở cảng biển rực sáng cả một vùng trời không khác gì ban ngày.
Chả hiểu sao Tết năm nay Phạm Ca bỗng thấy trong lòng có chút mãn nguyện.
Anh Đại Âu đang đứng bên trái cô, còn Ôn Ngôn Trăn đứng ở bên phải cô, một người là bạn thân nhất của cô còn một người là người chồng mà cô yêu thương nhất.
Phạm Ca không hề hoài nghi nếu bức ảnh này trở thành một poster phim xuất sắc nhất.
"Anh Đại Âu! Anh có nghĩ em sẽ là một người mẹ đủ tiêu chuẩn không?" Phạm Ca nhìn sang trái hỏi anh ấy.
Người đàn ông này là người mà cô tin tưởng nhất, tin tưởng không cần lý do.
Anh Đại Âu nhìn cô hồi lâu, sau đó mỉm cười.
Đó là biểu cảm mà Phạm Ca thích nhất trên mặt anh, thích đến nỗi như bị nụ cười đó lây nhiễm, khiến cô không tự chủ được hé môi cười.
"Điều đó là đương nhiên rồi." Anh Đại Âu trả lời, theo thói quen lại xoa tóc mái trên trán cô, đưa mắt nhìn sang bên phải của Phạm Ca.
So với hai người đàn ông thì Phạm Ca chắc chắn là một cây nấm lùn đáng yêu.
Hai người đàn ông không hề cố kỵ giao tiếp bằng ánh mắt trên đỉnh đầu cô.
Phạm Ca nhìn sang phải theo anh Đại Âu.
Chồng cô đứng bên này vẻ mặt cũng 'thân thiện' quá rồi đấy.
Phạm Ca thấy sao mà đau đầu quá, thể nào về nhà Ôn công tử cũng chỉnh cô cho xem.
Trước lúc đến anh đã 'dặn' cô rất 'kỹ' rồi, "Còn dám để Âu Hàng chạm vào tóc em thì coi chừng anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...