Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn vừa dứt lời, Phạm Ca liền quay qua nhìn Lạc Trường An.
Gò má con bé đỏ ửng, bàn tay cầm chiếc cốc khẽ run, giọng nói kích động.
"Ôn Ngôn Trăn, anh nói thật chứ? Ôn Ngôn Trăn, anh không trêu tôi đấy chứ?"
Cô Ôn ngồi bên cạnh như bị sững sờ trước viễn cảnh khoa học mà Ôn Ngôn Trăn vẽ ra, sau khi phản ứng kịp vội vàng nói: "A Trăn, vậy con còn chờ gì nữa?"
Ôn Ngôn Trăn ôm bả vai bà, ân cần giải thích: "Cô à, trên đời này có biết bao là bệnh nhân suy tim bẩm sinh.
Cô nghĩ trái tim nhân tạo là sản phẩm sản xuất hàng loạt sao ạ? Cũng chính vì điều kiện có hạn nên mỗi năm người ta chỉ thực hiện có hai cuộc phẫu thuật thôi cô à.
Danh sách cấy ghép tim đã đầy nghẹt từ đời nào rồi.
Vả lại, không phải cứ có tiền là được nằm trong danh sách đó đâu.
Ngay cả một đứa trẻ ở Mỹ mở miệng ra cũng có thể nói nhân quyền, như việc xếp hàng thanh toán ở siêu thị chẳng hạn, bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai chen ngang."
Nói xong, anh quay qua nhìn Phạm Ca, ánh mắt nhấp nháy tinh nghich.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, cô và Ôn Ngôn Trăn, vẫn ngồi im bất động.
Phạm Ca lười phải di chuyển, nhấc mí mắt hỏi:"Ôn Ngôn Trăn, anh có cách đúng không?"
"Anh đương nhiên là có.
Nếu như mọi việc thuận lợi, Lạc Trường An có thể vào sở nghiên cứu ngay trong năm nay, đồng thời cũng có thể tiến hành phẫu thuật vào mùa thu."
"Anh muốn gì?"
"Cũng không có gì nhiều, anh chỉ muốn chúng ta quay lại như trước kia."
Phạm Ca đứng lên, cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt Ôn Ngôn Trăn.
Những giọt nước chảy dọc xuống mặt anh, nhưng anh chẳng buồn lau đi, chỉ im lặng nhìn cô.
Ánh mắt đó làm Phạm Ca nhớ đến mùa đông năm ấy, cậu thiếu niên nhìn chăm chăm vào bố mẹ mình với đôi mắt chết lặng, hai con người đang hò hẹn với tình nhân riêng của họ chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Phạm Ca nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Bởi cô biết chỉ cần nhìn thêm chút nữa thôi, trái tim Thánh mẫu trong cô sẽ bắt đầu quấy phá, bành trướng từng chút một, để rồi kìm lòng không đậu mà chỉnh lại mái tóc giúp anh, sau đó sẽ giống như chú cún nhỏ nép vào lòng anh, khờ dại nói, "A Trăn, em đồng ý với anh sẽ quên hết mọi chuyện trước kia."
"Ôn Ngôn Trăn, chỉ trong vòng mười phút, anh đã tự tay cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của chúng ta."
"Em nghĩ rằng tôi muốn vậy ư? Những lần tôi ăn nói khép nép như thằng hèn trước mặt em, em cho tôi câu trả lời thế nào? Xuất ngoại, du học? Em cho tôi câu trả lời thế này phải không?"
Ôn Ngôn Trăn đứng phắt dậy, bước thẳng đến chỗ Phạm Ca, đập mạnh tờ giấy xuống trước mặt cô, dữ tợn nói.
"Lạc Phạm Ca, tôi ghét em biến tôi thành một thằng khúm núm sợ sệt thế này! Từ nay về sau, em đừng mong tôi làm loại chuyện điên khùng này thêm lần nào nữa."
Bàn tay anh hung dữ đập vào bảng kê khai: "Đây là thời gian biểu của chúng ta, ở trên có ghi chú rõ ràng lúc nào đính hôn, kết hôn, sinh con.
Em ngồi mà đọc kỹ cho tôi."
"Cái suy nghĩ muốn xuất ngoại du học vớ vẩn gì đó cũng vứt hết cho tôi.
Ôn Ngôn Trăn tôi không cần một người vợ học cao biết rộng."
Trên đường trở về phòng, cô bỗng có cảm giác tất cả mọi hốt hoảng trong thời gian này tựa như một giấc mộng hoang đường.
Bằng không...tại sao cô và Ôn Ngôn Trăn lại đi tới bước đường này cơ chứ? Nếu đổi lại là trước kia, có đánh chết Phạm Ca cũng không đời nào tin.
Suy cho cùng là ai sai? Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?
Lúc đi gần đến phòng mình, Phạm Ca nhìn thấy Lạc Trường An đang tựa người trên ngưỡng cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc nhỏ, khuôn mặt vì sặc thuốc lá mà đỏ bừng cả lên, nhưng con bé vẫn cố làm ra vẻ phong tình vạn chủng, quyến rũ người khác.
Sau khi thoát khỏi dòng suy nghĩ mông muội, Phạm Ca giật lấy điếu thuốc trong tay Lạc Trường An ném mạnh xuống đất, rồi lấy chân di di đầu thuốc còn cháy dở.
"Chị lại muốn dạy dỗ tôi ư?" Lạc Trường An nhún vai: "Tôi đã nghe trộm được đoạn đối thoại của chị và Ôn Ngôn Trăn, nghe xong thật con mẹ nó tự ái.
Chỉ vì muốn ngăn chị đi du học mà loại chuyện đó anh ta cũng làm được.
Đúng là nực cười, chẳng lẽ đây chính là yêu hận tình thù trong truyền thuyết ư?"
"Đúng là nực cười thật." Phạm Ca gật đầu.
Lạc Trường An vỗ vỗ ngực mình: "Phạm Ca, nếu anh ta còn dám uy hiếp chị như vậy nữa, chị cứ cho thẳng anh ta một bạt tai! Nói Lạc Trường An này không hề thích thú với cái việc cấy cái hộp nhảm nhí gì đó vào ngực mình đâu, bảo anh ta phắn đi."
"Vả lại," Lạc Trường An ngả đầu lên vai Phạm Ca, thanh âm ngọt ngào như kẹo đường: "Em cũng không thích Phạm Ca làm chuyện đó vì em."
"Nhưng chị thích." Phạm Ca bật cười: "Trường An, em không biết ư? Phụ nữ là một sinh vật kỳ lạ.
Mỗi khi đàn ông dùng phương thức lạ lùng để biểu đạt tình yêu của họ, phụ nữ ngoài miệng sẽ nói không thích, nhưng trong lòng lại rất khoái chí."
"Hơn nữa, Trường An à, nếu chị làm như vậy, không biết có nhận được lời cảm ơn từ người phụ nữ tên Chu Bình không nữa.
Cũng chỉ vì là vết nhơ trong đời mẹ em nên bà ấy mới ghét chị tặng em mấy món quà hồi nhỏ không phải ư? Bây giờ, chị tặng lại cho con gái bà ấy lễ vật này, sợ rằng bà ấy cầu còn không được.
Vậy thì cứ xem như lần này đã trả hết nợ vậy, bà ấy cũng chẳng thể thanh cao được nữa."
Phạm Ca kề mặt tới gần Lạc Trường An, học theo khẩu khí của con bé, nói: "Trường An này, đến lúc đó em nói xem, mẹ em có trả lại cho chị một lời cảm ơn không nhỉ?"
Lạc Trường An chầm chậm rời khỏi vai cô.
"Phạm Ca, thì ra chị vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó."
Phạm Ca nhìn thẳng vào mắt con bé, hỏi gắt.
"Lạc Trường An, hai mươi năm cuộc đời đấy, liệu em sẽ không dao động ư? Nói không chừng cuộc sống trong tương lai sẽ giống như những gì Ôn Ngôn Trăn nói, có lẽ chúng ta sẽ được thưởng thức buổi nhạc hội của người ngoài hành tinh trên Trái Đất chẳng hạn."
"Em thật sự không do dự chút nào sao?"
Lạc Trường An rũ mắt, lùi ngược lại, lẩm bẩm trong miệng, "Em không quan tâm, em không quan tâm..."
~~~~~~~~~~~
Ba hôm sau, Ôn Ngôn Trăn dẫn mấy vị khách người Mỹ tới.
Bọn họ mang theo những thiết bị tiên tiến nhất để khám sức khỏe toàn diện cho Lạc Trường An.
Ban đầu, con bé vô cùng bài xích, bài xích đến nỗi họ vừa mới đụng đến người nó thôi nó đã chửi ầm cả lên.
Cuối cùng, Ôn Ngôn Trăn phải lên tiếng khuyên bảo, "Lạc Trường An", khi ấy con bé mới ngoan ngoãn phối hợp.
Khoảnh khắc đó, Phạm Ca bỗng nhớ đến chiếc cầu vồng rực rỡ mà Lạc Trường An từng nói, phải chăng Lạc Trường An lại bị khuất phục dưới ma lực của những gam màu tươi sáng ấy lần nữa? Ánh sáng của cầu vồng thật đẹp, nhưng muốn nhìn thấy cầu vồng thì phải biết chấp nhận những cơn mưa...
Những vị khách người Mỹ sau khi lấy mẫu máu và lớp tủy trong tóc của Lạc Trường An thì về nước ngay.
Ngày hôm sau, phía bên Mỹ gọi điện đến cho Phạm Ca, thông báo với cô rằng mùa thu năm nay đã có thể cho Lạc Trường An phẫu thuật.
Mười phút sau khi nhận điện thoại, Phạm Ca gọi điện đến cho đơn vị trường hủy đơn xin du học.
Từ hôm đó trở đi, Phạm Ca trở về với bộ dạng như trước mà Ôn Ngôn Trăn muốn.
Cô nắm tay anh đến bữa tiệc, khéo léo dựa sát vào người anh, ân cần hỏi han anh.
Những lúc có cô gái nào đó lén lút đến xin số điện thoại anh, cô sẽ đưa số của mình cho họ.
Mà Ôn Ngôn Trăn cũng có gì đó không giống với trước đây.
Nếu lúc trước bàn tay Ôn Ngôn Trăn luôn để trên vai Phạm Ca, thì giờ nó lại dời xuống, ôm lấy eo cô, dịu dàng xoa nắn, vuốt ve, rồi lại như có như không chạm vào vài chỗ trên người cô.
Mới đầu, Phạm Ca rất ngỡ ngàng, không có phản ứng gì, sau một hồi định thần lại, cô cố gắng chịu đựng và phối hợp với anh.
Nhưng sự phối hợp của cô lại khiến anh không vui, cuối cùng anh lạnh lùng buông cô ra.
Còn một điều khác với trước đây nữa, đó chính là trong mỗi bữa tiệc, Ôn Ngôn Trăn càng ngày càng thích uống rượu hơn, cứ uống từng cốc từng cốc lớn như vậy, ai mời cũng không từ chối.
Trái lại, Phạm Ca vô cùng thật thà, ngồi một bên xem người ta diễn trò.
Cho đến khi Ôn Ngôn Trăn tức giận nói, "Phạm Ca, em có phải là khúc gỗ không vậy?".
Lúc ấy, Phạm Ca dường như mới tỉnh mộng, đè ly rượu của anh xuống, hờn dỗi nói, "A Trăn, không được uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe."
Rồi bỗng một ngày nọ, Ôn Ngôn Trăn chỉ tay vào mặt Phạm Ca hét lớn, "Lạc Phạm Ca, em mẹ nó đừng có giả tạo với tôi!"
Khoảng thời gian ấy, người giúp việc trong nhà lúc nào cũng lải nhải bên tai cô, "Cô Lạc dần dần không thích nói chuyện rồi."
Sự xuất hiện của Lạc Trường An đã bơm thêm chút sức sống cho ngôi nhà hết sức ngột ngạt và buồn tẻ này.
Con bé đã làm giống như những gì mình nói, dùng hết phần lực còn lại để sống.
Con bé ăn nhiều thức ăn hơn, nói chuyện nhiều hơn, nếu không có ai bầu bạn với mình thì con bé sẽ tìm đến những người giúp việc trong nhà, lẽo đẽo sau họ hỏi hết mọi chuyện trên trời dưới đất.
Vì vậy, một Lạc Trường An đột nhiên yên tĩnh thế này khiến họ cảm thấy không quen.
Thói quen quả thật là một điều đáng sợ.
Phạm Ca tìm đến Lạc Trường An, an ủi con bé, "Lạc Trường An, em đừng vì đó mà cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, không có gì đáng giá hơn mạng sống cả.
Chị tin là trong một trăm người, ai rồi cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Chị chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, sớm muộn gì chị cũng phải kết hôn với A Trăn."
Đúng, nên là thế nhỉ? Ở cái tuổi mười sáu, Phạm Ca đã hiểu điều ấy, chẳng qua là thời điểm đó cô vẫn chưa yêu anh.
Khoảng thời gian sau đó, Cô Ôn cũng đến càm ràm với Phạm Ca, "Sao A Trăn nó đi đêm suốt vậy con? Lúc trước có khuya đến mấy nó cũng về mà.
Cô thấy mấy nay nó gầy lắm! Có hôm, Ôn Ngôn Trăn phải vội về Macau ngay trong đêm, cô thấy xót nên giữ nó lại, bảo là 'A Trăn à, đêm nay con ở nhà đi!' Nhưng nó nhất quyết không chịu, vì sáng mai phải có cuộc họp sớm."
Qua hết tháng Giêng lại đến tháng Hai, thời tiết trở nên ấm áp hơn.
Bầu trời trên cao xanh thật xanh, dễ giúp hồn người ta tìm được miền lãng đãng thanh thản.
Điều đáng nói ở đây là cuộc điện thoại gọi đến từ Thái Lan vào ngày đầu tiên của tháng Hai.
Đầu bên kia điện thoại sau một thoáng im lặng đã nói lời cảm ơn với Phạm Ca.
Không khí của cuộc gọi vẫn duy trì sự lúng túng cho đến phút cuối.
Lúc sắp cúp máy, người phụ nữ tên Chu Bình kia dặn dò một tiếng, "Phạm Ca, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."
Haha! Nếu lời này mà nói trước đây, nói không chừng Phạm Ca sẽ vui vẻ reo hò cả ngày.
Chỉ tiếc là hiện tại mọi thứ đã thay đổi.
Lời quan tâm sáo rỗng để duy trì lợi ích ấy đối với cô mà nói chẳng khác gì một kiểu trao đổi hàng hóa.
Tôi cho cô nghe những gì cô muốn, ngược lại, cô phải thực hiện những gì tôi cần.
Sau khi dập máy, Phạm Ca đặt tay lên vị trí trái tim mình, dường như có cảm giác càng ngày nó càng trở nên chết lặng.
Ngày 15 tháng 2, nhà họ Ôn cử hành Lễ tế Giao truyền thống.
Lễ tế Giao là nghi lễ tế Trời, Đất, thường bắt đầu khi ánh rạng đông xuất hiện.
Rạng sáng ngày hôm nay, cô Ôn đến gõ cửa phòng Phạm Ca, sau đó vội vàng bật TV trong phòng lên, rồi chỉ vào đó với hai mắt đẫm lệ, "Phạm Ca, sao chuyện này có thể xảy ra?"
Sáng sớm ngày hôm đó im ắng như cái chết.
Cậu biên tập viên hai mươi tuổi với chất giọng chuyên nghiệp thông báo một bản tin nóng trên đài tin tức 24h: Ký túc xá trong xưởng đóng tàu của tập đoàn Ôn thị cháy lớn suốt đêm.
Đây là trận hỏa hoạn lớn nhất trong mấy năm trở lại đây.
Bởi vì trận hỏa hoạn xảy ra giữa đêm khuya nên số người đang ngủ sâu trong ký túc xá đều...
Như có tiếng sấm đánh ngang bên tai Phạm Ca, cùng với tiếng chuột kêu chít chít dưới lòng đất...
Câu cuối cùng rơi vào tai cô, "Thương vong nặng nề!"
Ôn công tử rất sĩ diện, vì muốn chứng minh 'đức hạnh' của mình nên vừa mới đến Macau anh đã ngốc nghếch đến căn tin ăn cơm giống với mọi người trong ký túc xá.
Phạm Ca đứng trước màn hình TV, đờ đẫn như một xác chết.
Trên bảng tin phát lại hình ảnh khu ký túc xá chìm trong biển lửa.
Những ngọn lửa cuộn xoáy, bốc cao, lộn xộn, giận dữ, bị gió cuốn lên từng mảng trong làn khói mù mịt, giống như một con rồng giận dữ phun lửa, nhuộm đỏ cả bầu trời u ám trên không, rực rỡ không gì sánh bằng.
Ngọn lửa hừng hực trong ống kính phảng phất như một giây nữa thôi sẽ lan đến, đốt cháy cả người đứng trước màn hình.
Phạm Ca hét lên thảm thiết, che mắt lại.
Cô đưa tay giựt loạn tóc mình, sải bước chân vừa nhanh vừa gấp, nhưng bị Cô Ôn gọi giật lại.
Phạm Ca dừng bước, đứng giữa phòng, giọng nói run rẩy, "Cô, cô ơi, không sao đâu, không có chuyện gì đâu.
Cô chờ đây nhé, bây giờ con sẽ mang A Trăn về ngay", nói xong liền vội vàng chạy đi.
Vào lúc Phạm Ca ngồi trên ca nô đến Macau, phát hiện Lạc Trường An cũng đang ngồi bên cạnh mình, tóc tai bù xù!
Ánh mắt con bé nhìn ra ngoài khơi, chầm chậm nói: "Cô Ôn lo lắng cho chị nên bảo em đi theo."
"Phạm Ca, Ôn Ngôn Trăn sẽ ổn cả mà, phải không?"
~~~~~~
P/s: Xin chào mọi người, tớ đã về rồi đây ạ ^^ Ôi đi lâu quá, tớ cũng xém quên mất luôn cả Ôn Ngôn Trăn rồi.
Chỉ còn nhớ mỗi Phạm Ca và tiếng ga tàu lửa chạy xình xịch thôi ạ ~~
Hôm nay tớ đăng trước 1 chương nhé ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...